Khi Đàm Viên Sơ phái người đi thỉnh Lâm thái y, vẻ mặt Vân Tự khó hiểu, chưa kịp ngăn cản: "Đã trễ thế này, người còn gọi Lâm thái y tiến cung làm gì?"
Đàm Viên Sơ cụp mắt xuống, ánh mắt dừng lại trên bụng nàng. Vân Tự bị hắn nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, nàng đẩy đẩy Đàm Viên Sơ. Hắn mới trả lời nàng:
"Về phương diện nữ tử mang thai, trong Thái Y Viện không ai sánh bằng Lâm thái y."
Vân Tự đương nhiên biết Lâm thái y, nàng lo lắng chính là việc này quá gây chú ý.
Đàm Viên Sơ ngước mắt nhìn nàng, dường như đoán được suy nghĩ của nàng, hắn nhẹ nhàng bâng quơ nhắc nhở:
"Chỉ cần nàng mang long thai, nhất định sẽ khiến mọi người chú ý, không liên quan đến việc nàng có mời thái y hay không."
Vân Tự chớp chớp mắt.
Đàm Viên Sơ không quen thấy nàng như vậy, liền hỏi: "Muốn nói gì?"
Vân Tự khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng nói: "Người cũng biết hậu cung của người không thiếu kẻ lắm mưu nhiều kế mà."
Đàm Viên Sơ khẽ nheo mắt nhìn nàng một cái. Nàng vừa có chút nắm chắc, thái độ nói chuyện đã khác hẳn.
Không còn chút ngoan ngoãn nào như vừa rồi.
Chưa đợi Lâm thái y đến, Vân Tự đã ngáp một cái uể oải tựa vào lòng Đàm Viên Sơ, đôi mắt hạnh lim dim buồn ngủ đến mơ màng. Đàm Viên Sơ nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, thấp giọng nói:
"Trẫm đợi được, nàng cứ ngủ đi."
Nàng lắc đầu trong lòng hắn, giọng trầm khàn: "...Bồi người."
Có lẽ vì quá buồn ngủ mà giọng nàng mềm nhũn, càng khiến thêm phần ngoan ngoãn, cả người nép chặt vào lòng hắn. Đáy lòng Đàm Viên Sơ dâng lên một cảm xúc khó tả.
Thật ra nếu phải nói hắn thích nàng ở điểm nào, Đàm Viên Sơ cũng không nói rõ được.
Chỉ là nàng có thể dễ dàng khơi gợi cảm xúc của hắn.
Chỉ có một điều không tốt, nàng diễn kịch không giỏi, luôn khiến hắn dễ dàng phát hiện ra nàng đang lừa hắn.
Đàm Viên Sơ cúi đầu nhìn nàng, nàng nói muốn bồi hắn, nhưng lại vùi mặt vào cổ hắn, hơi thở dần dần đều đặn. Nàng dường như đang đấu tranh với cơn buồn ngủ, mí mắt cứ liên tục đánh nhau. Đàm Viên Sơ không lên tiếng, trong điện chỉ thắp một ngọn đèn, yên tĩnh mờ ảo. Các cung nhân xung quanh đều nín thở, tạo nên một không gian yên tĩnh cho hai người.
Lâm thái y đến nơi, vừa định hành lễ thì bị Đàm Viên Sơ gật đầu ra hiệu miễn lễ.
Giữa tiết trời se lạnh của tháng mười, Lâm thái y lại toát mồ hôi hột. Thấy vậy, ông ấy vội vàng im lặng, cung kính bắt mạch cho nữ tử đang được ôm trong lòng ngực.
Mạch tượng rõ ràng là có thai, nhưng lại có chút yếu ớt, khiến người ta cảm thấy không chắc chắn.
Lâm thái y buông tay, ngẩng đầu lên, lại phát hiện Hoàng Thượng vẫn luôn nhìn mình. Lâm thái y bỗng nhiên có một cảm giác: Hoàng Thượng hình như đang rất căng thẳng.
Ý thức được điều này, Lâm thái y vội vàng cúi đầu, che giấu sự kinh ngạc trong mắt. Ông ấy liếc nhìn Vân tiệp dư, trong lòng càng thêm cẩn thận, không dám chậm trễ liền thấp giọng nói:
"Hoàng Thượng, Vân tiệp dư chắc chắn là có hỉ mạch."
Trong điện tĩnh lặng một lát, mí mắt Đàm Viên Sơ khẽ run, hồi lâu sau hắn mới ngẩng đầu, kìm nén cảm xúc khẽ gật đầu: " Ngươi vất vả rồi, lui xuống lĩnh thưởng."
Lâm thái y không dám lên tiếng chúc mừng, chỉ thở phào nhẹ nhõm. Khi bước ra cửa điện, ông ấy nhìn thấy gì đó khiến mình sững người.
Nam tử đưa tay chạm nhẹ vào bụng nữ tử, vừa chạm vào đã vội rụt lại. Hắn mím chặt môi, dường như có chút căng thẳng nhưng lại vô cùng cẩn thận.
Lâm thái y kinh ngạc thu hồi tầm mắt.
Phi tần trong cung mang thai thường mời ông ấy đến bắt mạch, ông ấy đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng phi tần được khám ra có thai, nhưng hình như chưa bao giờ thấy Hoàng Thượng có biểu hiện như vậy.
Trước đây thường nghe nói Vân tiệp dư được sủng ái, Lâm thái y chỉ cho là lời đồn thổi.
Cho đến hôm nay, Lâm thái y mới biết những lời đồn đại đó không phải là không có căn cứ.
Hồi lâu sau, trong điện không còn ai khác ngoài Đàm Viên Sơ và Vân Tự. Vân Tự đã ngủ say từ lúc nào, còn Đàm Viên Sơ lại mở mắt trong bóng tối, không hề có chút buồn ngủ.
Hắn ôm lấy Vân Tự, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng.
Vị trí đó vẫn bằng phẳng, nhìn không khác gì ngày thường. Đàm Viên Sơ khó mà tưởng tượng được, nơi này sẽ sinh ra một sinh mệnh, sau này sẽ gọi hắn là phụ hoàng.
Đây không phải lần đầu tiên hắn làm cha, nhưng lại là lần đầu tiên có cảm giác kỳ diệu và vui sướng đến vậy. Cảm xúc khó tả cứ thế dâng trào trong lòng, không thể kìm nén.
Khi tiên đế còn tại vị, Đàm Viên Sơ không hiểu, đều là con cháu của hoàng gia, tại sao tiên đế lại thiên vị đến vậy. Nhưng hôm nay, Đàm Viên Sơ dường như đã hiểu ra.
Có phi tần "mẫu bằng tử quý", tự nhiên cũng sẽ có hoàng tử "tử bằng mẫu quý".
Vân Tự chỉ mới được khám ra có thai, hắn đã bắt đầu nghĩ đến việc sau này nàng sinh hạ hoàng tử thì nên làm như thế nào.
Nhưng trước đây khi những phi tần khác mang thai, cảm xúc của hắn luôn nhàn nhạt, cảm thấy đứa trẻ này chưa chắc đã có thể bình an chào đời, hắn không muốn trao đi tình cảm quá sớm, có lẽ chỉ nhận lại sự thất vọng.
Hắn keo kiệt đến mức chỉ dám dành ra một chút mong đợi.
Thật không công bằng.
Đến hôm nay Đàm Viên Sơ mới hiểu được hai chữ "công bằng" khó khăn đến nhường nào. Một khi đã có sự thiên vị trong lòng, rất khó để hành xử công bằng.
Hồi lâu sau, trong đêm khuya tĩnh lặng vang lên một tiếng thở dài khe khẽ gần như không thể nghe thấy.
Có người đã thức trắng đêm.
*****
Hôm sau, khi Vân Tự tỉnh lại đã là giờ Thìn. Nàng mơ màng ngồi dậy, một lúc sau mới nhớ ra hình như mình đã quên mất Đàm Viên Sơ.
Nàng đã ngủ quên mất.
Vân Tự khẽ kêu lên một tiếng, thống khổ che mặt.
Thu Viện sợ đến mức nhảy dựng lên, vội vàng vén màn giường, quan sát chủ tử từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi:
"Chủ tử cảm thấy khó chịu ở đâu ạ?"
Hôm qua sau khi Vân Tự được khám ra có thai, nô tài trong Mộng Sư điện đều bị Hoàng Thượng cảnh cáo một lần. Hiện tại Vân Tự chỉ cần hắt hơi một cái thôi, cung nhân trong điện cũng sẽ lo lắng đề phòng.
Vân Tự che mặt nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi:
"Hoàng Thượng đâu?"
Thu Viện nghi hoặc: "Hôm nay có lâm triều, Hoàng Thượng đã rời đi vào giờ Mẹo rồi ạ."
Vân Tự thở phào nhẹ nhõm. Nàng rời giường mặc quần áo, rồi mới trả lời câu hỏi của Thu Viện: "Ta không sao."
Khi ánh mắt lướt qua bụng, Vân Tự khẽ chớp mắt, nàng không khỏi đưa tay đặt lên bụng mình, một lúc sau mới rụt rè thu tay về.
Thực ra, nàng chẳng cảm thấy gì cả.
Nếu không phải thái y nói nàng có thai, nàng căn bản không nhận ra có gì khác thường.
Cho đến khi bữa sáng được đưa lên, Vân Tự không hề có chút muốn ăn nào, lúc này mới có chút cảm giác rõ ràng. Nàng nhớ tới điều gì đó, nhíu chặt mày ngập ngừng hỏi Thu Viện:
"Ngươi nói xem, sau này ta có phải sẽ ngửi thấy mùi lạ là nôn ọe đến tối tăm mặt mũi không?"
Vân Tự lo lắng quá mức, chẳng nghĩ đến chuyện gì khác.
Thu Viện bất đắc dĩ nhìn nàng: "Chủ tử tự dọa mình làm gì?"
"Nô tỳ cảm thấy tiểu chủ tử trong bụng người ngoan ngoãn hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không làm khó người đâu."
Vân Tự nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Ta cũng mong là vậy."
Sau khi dùng xong bữa sáng, trên đường đến Khôn Ninh cung thỉnh an, khi đi qua chính điện của Chử Án cung, Vân Tự không khỏi liếc mắt nhìn.
Thu Viện thấy vậy, thấp giọng nói: "Trước đây khi Tô tiệp dư mang thai, Hoàng Thượng đã tấn phong vị phân cho nàng ta, chủ tử đừng nóng vội, sớm muộn gì người cũng sẽ được dọn vào đó."
Có thể dọn vào chính điện, đồng nghĩa với việc nàng sẽ trở thành nương nương tam phẩm.
Nghe ra hàm ý trong lời nói của Thu Viện, Vân Tự khẽ cong khóe môi. Hậu cung có vô số phi tần, chỉ có trở thành nương nương tam phẩm mới được coi là vượt lên trên mọi người. Nếu có thể được tấn phong, Vân Tự tự nhiên sẽ vui mừng khôn xiết.
Nhưng Vân Tự vẫn còn lý trí, nàng khẽ cụp mi, mím môi nói:
"Vẫn là khác nhau."
Từ quý tần lên đến tiệp dư, và từ tiệp dư lên đến chiêu nghi, căn bản không phải là một khái niệm.
Chỉ có tam phẩm trở lên mới được coi là có địa vị cao.
Vân Tự thở nhẹ ra một hơi, không hề nản lòng. Nàng được Thu Viện dìu ngồi lên kiệu, trong lòng nàng hiểu rõ, lát nữa sẽ còn một trận chiến khó khăn phải đối mặt, không thể lơ là.
*****
Khôn Ninh cung.
Hôm nay chúng phi tần đến thỉnh an từ rất sớm, ai nấy đều có vẻ trầm ngâm, thỉnh thoảng lại nhìn về phía rèm châu.
Mọi người đều có chút uể oải.
Cũng phải, hôm qua sau khi biết tin Vân tiệp dư mang thai, ai còn ngủ được nữa chứ?
Sau khi cung nhân thông báo Vân tiệp dư đến, không khí nghiêm nghị trong điện bỗng chốc tĩnh lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía rèm châu. Vân Tự bước vào trong ánh sáng, nàng mặc một bộ cung trang váy lụa vân gấm màu khói, khoác thêm một lớp áo choàng, càng tôn lên vẻ đẹp kiều diễm. Nàng không trang điểm, nhưng gương mặt vẫn trắng nõn hồng hào, ánh mặt trời dường như cũng thiên vị dừng lại trên người nàng thật lâu.
Đợi mọi người hoàn hồn, Vân Tự đã ngồi vào chỗ của mình. Nàng ung dung, đôi mắt hạnh khẽ nâng lên, dường như có chút khó hiểu:
"Sao mọi người cứ nhìn ta vậy? Hôm nay ta có gì không ổn sao?"
Trong điện im lặng một lát, có phi tần bỗng nhiên cảm thấy chua xót.
Vân tiệp dư vừa xuất hiện đã lấn át mọi người, khiến các nàng không thể rời mắt, huống chi là Hoàng Thượng?
Khâu bảo lâm là người phá vỡ sự im lặng trong điện:
"Là do Vân tiệp dư phong tư trác tuyệt, khiến tần thiếp và mọi người nhìn đến ngây người, nhất thời chỉ mải ngắm nhìn Vân tiệp dư, mong Vân tiệp dư đừng trách."
Vân Tự che miệng cười khẽ, đôi mắt hạnh long lanh như chứa đầy ánh sao, giọng nói thanh thúy:
"Ngươi đã khen ta như vậy, nếu ta trách ngươi, chẳng phải là không biết điều sao?"
Đức phi bệnh nặng, Tĩnh phi luôn luôn không đến thỉnh an, Kỳ quý tần cáo bệnh, trong cả điện này, ngoài Hoàng Hậu nương nương, người có vị phân cao nhất lại là Vân Tự.
Tất nhiên, trong điện còn có hai ba vị tiệp dư, nhưng cũng chỉ có mỗi Tô tiệp dư được sủng ái, những người còn lại đều quen sống khiêm tốn.
Hôm nay Vân Tự cũng cảm thấy kinh ngạc, nàng ngồi ở vị trí đầu tiên bên dưới Hoàng Hậu.
Trước khi Đức phi bệnh nặng, vị trí này luôn thuộc về ả, sau này ả bệnh nặng không thể rời khỏi Dực Hòa cung, vị trí này liền do Mạnh tiệp dư thay thế.
Sắp xếp như vậy cũng không có gì đáng trách.
Vân Tự cũng hiểu rõ, Tô tiệp dư và nàng ngấm ngầm không hợp nhau, mà Tô tiệp dư lại là người được Hoàng Hậu nương nương che chở. Bất luận là nàng hay Tô tiệp dư ngồi vào vị trí này, đều sẽ gây ra tranh cãi.
Chi bằng nhường đi cho xong chuyện.
Mạnh tiệp dư gả vào vương phủ đã mười một năm, cùng năm vào phủ với Hoàng Hậu nương nương. Xét về tư cách, nàng ta ngồi ở vị trí này không ai có thể nói được gì.
Nhưng Vân Tự không ngờ hôm nay Mạnh tiệp dư lại nhường vị trí này, cuối cùng biến thành nàng và Tô tiệp dư ngồi đối diện nhau, còn Mạnh tiệp dư thì ngồi xuống phía dưới nàng.
Vân Tự nhìn Mạnh tiệp dư, Mạnh tiệp dư mỉm cười với nàng, rồi nhanh chóng cụp mi xuống, yên lặng chờ Hoàng hậu nương nương đến.
Vân Tự nhướng mày, có chút hiểu rõ ý định của Mạnh tiệp dư.
Mạnh tiệp dư không hề muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu giữa nàng và Tô tiệp dư. Hiện giờ nàng đang mang thai, Mạnh tiệp dư vừa lúc mượn cơ hội này rút lui khỏi tâm điểm chú ý.
Vân Tự không cảm thấy bất ngờ trước cách làm của Mạnh tiệp dư, suy cho cùng, trong cung này có được mấy người thiếu tâm cơ như An tài nhân?
Hoàng Hậu nương nương đến không muộn, sau khi mọi người hành lễ đứng dậy, nàng ấy bảo Thu Viện đỡ Vân Tự dậy, khiến Vân Tự đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Tần thiếp nào có yếu ớt đến vậy?"
Hoàng Hậu nương nương không đồng tình mà nhìn về phía nàng, ôn tồn khuyên nhủ: "Ngươi đó, hiện tại thai kỳ còn chưa quá ba tháng, đang là thời điểm mấu chốt, phải hết sức cẩn thận mới được."
Tô tiệp dư bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ. Lời của Hoàng Hậu nương nương lọt vào tai nàng ta, khiến nước trà trong miệng lại nhạt nhẽo, chẳng chút hương vị.
Hoàng Hậu cho Vân Tự ngồi xuống. Trên bàn trước mặt Vân Tự không phải trà, mà là một chén nước ô mai.
"Hoàng Thượng trước khi lâm triều đã truyền lời, nói ngươi đang mang thai, ngày sau miễn lễ thỉnh an, đỡ cho ngươi không biết nặng nhẹ."
Vân Tự nghe mà ngẩn người. Nàng khi nào thì không biết nặng nhẹ?
Vân Tự thấy Hoàng Hậu nương nương hình như đang liếc nhìn về phía đầu gối nàng, bỗng chốc nghẹn lời. Chuyện hôm qua rõ ràng là tình huống đặc biệt.
Thân thể nàng cũng không phải mệt đến hoảng, nhưng nếu có thể không hành lễ, nàng há lại muốn quỳ xuống?
Vân Tự khẽ rũ mắt xuống, gương mặt như ửng hồng ngượng ngùng nói:
"Hoàng Thượng quá lời rồi, lại khiến nương nương phải lo lắng."
Tô tiệp dư buông chén trà xuống, không mặn không nhạt nói: "Vân tiệp dư quả nhiên được sủng ái, vừa mới tra ra có thai, đã được Hoàng Thượng coi trọng như vậy, vạn sự đều phải tự mình dặn dò."
Thanh âm của nàng ta vừa dứt, ánh mắt của chúng phi tần xung quanh đều không khỏi dừng lại trên người Vân Tự.
Lời này từ miệng Tô tiệp dư nói ra nghe chẳng có chút gì là sai trái. Nàng ta cũng từng mang thai, nhưng Hoàng Thượng khi nào lại quan tâm nàng ta đến vậy?
Vân Tự nhẹ nhàng nâng mắt lên, trên mặt vẫn còn nét ửng hồng, khẽ khàng dịu dàng đáp:
"Tô tiệp dư đang oán giận Hoàng Thượng không đủ quan tâm đến ngươi sao?"
Vân Tự chán ghét những kẻ thích lên mặt dạy đời.
Nàng và Tô tiệp dư cùng vị phân, Tô tiệp dư dựa vào cái gì mà cứ thích tỏ vẻ với nàng?
Tô tiệp dư bỗng nhiên lạnh mặt. Hoàng Thượng có quan tâm nàng ta hay không, mọi người đều biết rõ, nhưng dù Hoàng Thượng có thế nào, Tô tiệp dư cũng không thể oán trách.
Nói về tài ăn nói, nàng ta chưa bao giờ thắng được Vân Tự, nhưng nàng ta lại không cam lòng để Vân Tự được thoải mái như vậy.
Tô tiệp dư bỗng nhiên nhếch mép cười: "Mấy năm nay, phi tần trong hậu cung có thai thường đều không giữ được. Vân tiệp dư nên chăm sóc cho thật tốt long thai trong bụng, đừng rơi vào kết cục giống như ta."
Ánh mắt nàng ta dừng lại trên bụng Vân Tự, không nặng không nhẹ mà nói.
Ánh mắt Vân Tự lạnh lẽo, nàng không hề che chắn bụng mình, mặc cho Tô tiệp dư đánh giá. Nàng khẽ gõ chiếc thìa bạc vào thành chén, nước ô mai trong veo nhìn rất ngon miệng, nhưng Vân Tự lại không uống. Nàng nhẹ giọng cười nói:
"Được Tô tiệp dư nhắc nhở, ta tất nhiên sẽ không rơi vào kết cục giống như ngươi. Dù sao, chuyện sinh non rồi mãi không tra ra được hung thủ, trong toàn bộ hậu cung cũng chỉ có mình Tô tiệp dư, người khác muốn học theo cũng khó."
Sắc mặt Tô tiệp dư lập tức thay đổi:
"Ngươi!"
Vân tiệp dư không nhanh không chậm ngẩng mắt lên nhìn thẳng vào nàng ta.
Chúng phi tần xung quanh bỗng chốc im bặt.
Ai mà không biết chuyện Tô tiệp dư sinh non nhưng không tra ra được hung thủ, đó vẫn luôn là nỗi đau trong lòng nàng ta.
Vân tiệp dư lại cố tình nhắc đến chuyện này.
Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng. Có người không khỏi liếc nhìn Hoàng Hậu nương nương, tò mò không biết nương nương sẽ bênh vực ai.
Hai người này, một người được Hoàng Thượng sủng ái, một người lại luôn được Hoàng Hậu nương nương che chở.
Hoàng hậu nhẹ nhàng day trán, có chút đau đầu:
"Đủ rồi, Vân tiệp dư đang mang thai, Tô tiệp dư nói chuyện cũng nên chú ý chừng mực."
Tô tiệp dư bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu, vẻ mặt không dám tin.
Nàng ta phải chú ý chừng mực?
Hoàng Hậu có nghe thấy Vân Tự vừa nói gì không? Vân Tự đang mỉa mai nàng ta chuyện sinh non, chẳng lẽ Hoàng hậu không hiểu sao?!
Một lúc lâu sau, Tô tiệp dư mím chặt môi. Làm sao Hoàng Hậu nương nương lại không hiểu? Nàng ta chẳng phải luôn như vậy sao? Hoàng Thượng sủng ái ai, nàng ta liền thiên vị người đó.
Tô tiệp dư nắm chặt khăn tay, rũ mắt xuống, thanh âm không chút cảm xúc:
"Tần thiếp biết sai, nhất định ghi nhớ lời dạy bảo của nương nương."
Vân Tự nhướng mày, liếc nhìn Hoàng Hậu nương nương, trong lòng thầm nghĩ chắc hẳn lúc này nương nương đang rất đau đầu.
Nàng ấy vốn muốn giúp Tô tiệp dư, đáng tiếc lại không giúp được.
Vân Tự đoán không sai, Hoàng Hậu quả thực đang rất đau đầu. Thậm chí có lúc, nàng ấy còn chẳng muốn quản Tô tiệp dư nữa.
Tô tiệp dư có biết phân biệt tình huống hiện tại hay không?
Không nói đến việc Vân Tự hiện giờ đang được thánh sủng, chỉ riêng việc nàng đang mang long thai cũng đã đủ để nàng cao quý hơn những người khác. Tô tiệp dư dám lấy chuyện long thai trong bụng nàng ra để nói, nếu chuyện này truyền đến tai Hoàng Thượng, nàng ta còn muốn sống nữa hay không?
Hôm nay nàng ấy không cảnh cáo Tô tiệp dư, ngày sau người cảnh cáo Tô tiệp dư sẽ là Hoàng Thượng, đến lúc đó, sẽ không chỉ đơn giản là cảnh cáo nữa.
Tô tiệp dư cho rằng Hoàng Thượng sẽ thương tiếc nàng ta được bao lâu?
Chờ sau khi thỉnh an tan, Bách Chi sai người dọn dẹp cung điện. Đãi đến khi thấy chén nước ô mai chuẩn bị cho Vân Tự vẫn còn nguyên vẹn, nàng ấy khựng lại, có chút chần chừ nhìn về phía Hoàng Hậu:
"Nương nương, cứ thế này, sớm muộn gì người và Vân tiệp dư cũng sẽ ly tâm."
Giữa Vân tiệp dư và Tô tiệp dư, sớm muộn gì chủ tử cũng phải đưa ra lựa chọn.
Hoàng Hậu mệt mỏi nhắm mắt lại.