Ai cũng biết tầm quan trọng của hoàng tự, chỉ cần nhìn địa vị của Đức phi và Dung chiêu nghi trong cung, Lư mỹ nhân có thể tưởng tượng, một khi nàng ta bình an sinh hạ hoàng tự, nàng ta mới thật sự đứng vững gót chân trong hậu cung này.
Ánh mắt Lư mỹ nhân lóe lên.
Hiện giờ nàng ta chỉ là mỹ nhân ngũ phẩm, còn lâu mới đủ điều kiện nuôi dưỡng hoàng tự, nhưng gia thế của nàng ta bày ở đó, Lư mỹ nhân không nghĩ ra lý do gì Hoàng Thượng không cho nàng ta tự mình nuôi con, nên chỉ cần nàng ta bình an sinh hạ hoàng tự này, vị phân tam phẩm cũng không phải là không thể.
Lư mỹ nhân mới tiến cung ba tháng, biết mình mang thai cũng chỉ trong khoảnh khắc, còn chưa có tình cảm rõ ràng với đứa bé trong bụng.
Nàng ta chỉ nghĩ đến nếu có thể tự mình nuôi con, vị phân của nàng ta nhất định sẽ khác, đến lúc đó, Dương tiệp dư cũng không dám ngông cuồng trước mặt nàng ta nữa, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ Dương tiệp dư phải nhịn nhục, nàng ta liền cảm thấy vui sướng.
Vân Tự đỡ lấy nàng ta, nhẹ nhàng thở ra, rồi ngẩng đầu lên, trên mặt mỹ nhân tràn đầy ý cười, khiến người ta không nhìn ra suy nghĩ thực sự trong lòng nàng ta:
“Chủ tử cẩn thận một chút, người hiện giờ đang mang thai, không thể giống như trước kia được.”
Lư mỹ nhân nghe vậy, lập tức nghiêm túc lại, nàng ta ngẩng cằm lên: “Ngươi nói đúng, ta phải cẩn thận.”
Vân Tự thấy nàng ta vui mừng như vậy, trong lòng có chút lo lắng.
Lư mỹ nhân tiến cung chưa lâu, lại vừa bị Dương tiệp dư ức hiếp, giờ lại mang thai, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Vân Tự lo lắng tâm thái nàng ta sẽ không ổn định.
Tuy trong lòng có nhiều suy nghĩ, nhưng Vân Tự không để lộ ra ngoài.
Lư mỹ nhân trở lại điện Thái Hòa, đồ ăn trên bàn trước mặt nàng ta đã được thay mới toàn bộ, Vân Tự chú ý thấy món cá bạc Thái Hồ khiến Lư mỹ nhân nôn khan đã được dọn xuống, cống phẩm dù quý giá, cũng không thể so sánh với hoàng tự.
Trong Tiết Vạn Thọ này, người vui mừng nhất không ai khác ngoài Lư mỹ nhân, có lẽ còn vui hơn cả là Hoàng Thượng và Thái Hậu.
Dù sao hậu cung đã lâu không có tin vui, việc Lư mỹ nhân mang thai được công bố vào đúng dịp Tiết Vạn Thọ, quả là món quà sinh thần tuyệt vời nhất dành cho Hoàng Thượng.
Sau đó, yến tiệc đều xoay quanh Lư mỹ nhân, người đến chúc mừng nhiều vô kể, tuy trong lòng có nhiều suy nghĩ khác nhau, nhưng trước mặt Hoàng Thượng và Thái Hậu, họ chỉ thể hiện sự vui mừng.
Vân Tự lén nhìn Dương tiệp dư, lại có chút bất ngờ, Dương tiệp dư rũ mắt xuống, không ai nhìn thấy cảm xúc của nàng ta.
Yến tiệc kết thúc, trở về điện Hòa Nghi, Tụng Nhung và những người khác đã nhận được tin tức, quỳ xuống một lượt:
“Chúc mừng chủ tử! Chúc mừng chủ tử!”
Lư mỹ nhân cũng rất vui, nàng ta phất tay: “Thưởng gấp đôi tiền tiêu vặt tháng này.” Edit: FB Frenalis
Nghe vậy, nụ cười trên mặt các cung nhân càng rạng rỡ hơn, họ làm nô tài, chẳng phải là vì những điều này sao.
Sáng sớm hôm sau, cung Từ Ninh và cung Khôn Ninh đều ban thưởng, những cung khác thấy vậy cũng chuẩn bị quà tặng, Vân Tự và Tụng Nhung bận rộn ghi chép lễ vật vào sổ, vội đến mức chân không chạm đất, còn chưa ghi chép xong, tin tức từ ngự tiền lại truyền đến.
Lư mỹ nhân được tấn phong lên tần vị.
Lư tần vui mừng quỳ xuống tiếp chỉ, chưa đầy một tháng, nàng ta đã được thăng hai cấp, tốc độ thăng tiến này trong cung quả là hiếm thấy.
Một đợt quà tặng còn chưa nhập kho, lại có thêm một đợt nữa được đưa đến.
Vân Tự không kịp suy nghĩ nhiều, ghi chép quà tặng xong thì trời cũng sắp tối, nàng quay đầu nhìn Lư tần đang thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa điện, bèn bước nhanh tới: "Chủ tử, người đừng suy nghĩ nhiều.”
Nàng liếc mắt một cái đã hiểu Lư tần đang nghĩ gì, tuy quà tặng từ các cung đều đã đến, nhưng hôm nay Hoàng Thượng vẫn chưa ghé qua điện Hòa Nghi.
Lư tần bĩu môi: “Ta vừa mới biết mình mang thai, ngươi nói xem hôm nay Hoàng Thượng có đến thăm ta không?”
Vân Tự im lặng, nàng cũng không biết câu trả lời.
Nếu Lư tần là hôm nay ở điện Hòa Nghi biết mình mang thai, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ đến, nhưng lại là hôm qua, hôm qua là sinh thần Hoàng Thượng, sau khi yến tiệc kết thúc, Hoàng Thượng liền cùng Hoàng Hậu trở về cung Khôn Ninh, đến giờ vẫn chưa đến điện Hòa Nghi, hơn nữa hôm qua Lư tần rất nổi bật trong yến tiệc, hôm nay Hoàng Thượng có đến điện Hòa Nghi hay không cũng không có gì đáng nói.
Rất nhanh, Lư tần đã có câu trả lời, ngự tiền truyền tin, tối nay thị tẩm ở cung Trường Xuân.
Vẻ mặt mong chờ của Lư tần cứng đờ.
Cung Trường Xuân là nơi ở của Dung chiêu nghi, trong cung này chưa có ai có thể tranh giành sủng ái với Dung chiêu nghi, Lư tần cắn môi, ủ rũ cụp mắt xuống, thanh âm có chút nghẹn ngào: “Sao Hoàng Thượng không đến thăm ta.”
Nói khó nghe một chút, người thân thiết nhất với nàng ta sau khi vào cung, phải là Hoàng Thượng.
Lúc này, Lư tần đương nhiên muốn Hoàng Thượng ở bên cạnh cùng nàng ta chia sẻ niềm vui mang thai, chứ không phải triệu phi tần khác thị tẩm.
Vân Tự lên tiếng an ủi: "Trong thời gian ngắn chủ tử đã được thăng hai cấp, đây là vinh sủng mà người khác không có được, Hoàng Thượng cũng là vì chủ tử, sợ chủ tử quá mức nổi bật trong hậu cung.”
Gần đây Lư tần rất được chú ý, việc mang thai cũng đủ khiến mọi người trong hậu cung đổ dồn sự chú ý vào nàng ta, lúc này Hoàng Thượng không đến cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Lư tần nghe xong, tiếng khóc dần ngừng lại, nàng ta ngẩng đầu lên hỏi: "Thật vậy sao?”
Vân Tự chỉ là an ủi, nàng làm sao đoán được ý nghĩ của Hoàng Thượng, nhưng dù thật hay giả, nàng cũng chỉ có thể gật đầu: “Đương nhiên là thật.”
Lư tần cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Vân Tự nhẹ nhàng thở ra, nàng sợ Lư tần sẽ suy nghĩ lung tung nên không dám rời khỏi cung, bèn sai Tiểu Dung Tử đến Ngự Thiện Phòng lấy bữa tối.
Tiểu Dung Tử vừa đi, bên ngoài điện lại vang lên tiếng động.
Lư tần khó hiểu quay đầu nhìn, Vân Tự thấy vậy vội vàng đi ra ngoài, khi nhìn thấy Lưu công công, nàng có chút kinh ngạc, đôi mắt hạnh cũng sáng lên.
Nàng nhún người hành lễ: "Lưu công công.”
Lưu công công lặng lẽ đánh giá nàng, thấy nàng sắc mặt hồng hào, không bị ảnh hưởng bởi vết thương trước đó, nên mới yên tâm, trên mặt ông ấy mang theo nụ cười, xua tay: “Vân Tự cô nương đừng khách khí, Lư tần có ở đây không?”
Vân Tự ngẩn ra, rồi lập tức ý thức được bây giờ nàng không còn là tiểu cung nữ ở điện Trung Tỉnh nữa, nàng đi theo Lư tần, hiện giờ đang được trọng dụng, nên Lưu công công cũng khách sáo gọi nàng một tiếng "cô nương".
Vân Tự mím môi, nàng biết thái độ này của Lưu công công là vì muốn tốt cho nàng, Vân Tự không phụ lòng tốt của ông ấy, nàng dừng một chút rồi nở nụ cười: "Lưu công công chờ một lát, nô tỳ vào bẩm báo.”
Nhưng trước khi vào trong, nàng liếc mắt nhìn Lưu công công và những người đi theo phía sau, trong lòng đã hiểu rõ.
Nàng nhanh chóng dìu Lư tần ra ngoài, Lư tần khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy?”
Lưu công công cung kính đáp: “Hồi bẩm Lư tần, sau khi ngài được tấn phong tần vị, theo quy củ trong cung sẽ được thêm hai người hầu hạ, nô tài không dám chậm trễ liền dẫn người đến đây, ngài xem có người nào vừa ý không ạ?”
Hôm nay Lư tần chỉ mong Hoàng Thượng đến thăm, nên quên mất chuyện này.
Nghe vậy, tâm trạng nàng ta lại phấn chấn lên, nàng ta nhìn lướt qua, chỉ thấy một hàng người cúi đầu: "Đều ngẩng đầu lên cho ta xem.”
Theo quy củ, hiện tại Lư tần sẽ được thêm hai thái giám, nhưng đôi khi quy củ cũng không quá cứng nhắc, Lưu công công không chỉ dẫn theo các tiểu thái giám, mà còn có cả cung nữ, tổng cộng năm sáu người xếp thành một hàng.
Chờ bọn họ ngẩng đầu lên, Lư tần cẩn thận đánh giá, Vân Tự cũng nhìn theo, khi thấy một người trong số đó, sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi.
Không để ai phát hiện, Vân Tự vội vàng cúi đầu xuống, nhưng Lư tần vẫn nhận ra sự khác thường của nàng, bàn tay đang vịn vào nàng khẽ buông lỏng, nàng ta quay đầu hỏi: "Sao vậy?”
Vân Tự ngẩng đầu lên, trên mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh, nàng cười nói: “Chủ tử cũng biết nô tỳ đến từ điện Trung Tỉnh, vốn tưởng rằng những người Lưu công công dẫn đến, nô tỳ đều sẽ quen biết, không ngờ lại có một người lạ mặt, nên có chút kinh ngạc.”
Nói là kinh ngạc, kỳ thực là kinh hãi.
Ánh mắt nàng dừng lại trên người một tiểu thái giám, vẻ mặt lạnh lùng.
Lưu công công có chút bất ngờ, trong số những người được dẫn đến lần này chỉ có một người mới vào cung, nhưng hắn học quy củ rất tốt, nên Lưu công công mới dẫn theo, ông ấy quen biết Vân Tự đã hai năm, hiểu Vân Tự hơn cả Lư tần.
Cung nhân trong cung nhiều vô số kể, khi nào thì nàng lại để ý đến một gương mặt lạ?
Trừ phi, nàng quen biết người này.
Lưu công công nhìn về phía tiểu thái giám kia, khẽ nheo mắt lại.
Nhưng Lư tần không hề nghi ngờ lời Vân Tự nói, thậm chí còn cho rằng Vân Tự đang ám chỉ với mình, người lạ mặt có nghĩa là mới vào cung chưa lâu, không phải người do cung khác cài vào.
Ánh mắt Lư tần sáng lên, chỉ vào tiểu thái giám kia: "Mới vào cung không lâu mà đã được Lưu công công dẫn đến, chắc hẳn có điểm hơn người, ta chọn hắn.”
Nàng ta lại tùy ý chọn thêm một tiểu thái giám nữa, Lưu công công không có ý kiến gì, sau khi chúc mừng nàng ta mang thai và được thăng vị, liền dẫn những người còn lại rời đi.
Lư tần nói với tiểu thái giám được chọn: "Về sau ngươi cứ hầu hạ ở ngoài điện.”
Sau khi tiểu thái giám kia lui xuống, nàng ta quay đầu nhìn người được gọi là "lạ mặt" kia, rõ ràng dành nhiều sự chú ý hơn: "Ngươi tên gì?”
“Nô tài tên Lục Tùng.”
Lư tần hơi ngạc nhiên, sau khi vào cung, nàng ta nghe rất nhiều cái tên của các tiểu thái giám đều do trong cung ban, rất ít khi nghe thấy cái tên nào nghiêm túc như vậy, nàng ta có chút hứng thú hỏi: “Đây là tên của ngươi trước khi vào cung sao?”
Lục Tùng gật đầu, cung kính đáp: "Vâng.”
Không ai biết, khi hắn nói ra tên mình, hai tay trong tay áo đã nắm chặt vào nhau, hắn thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn phản ứng của nữ tử bên cạnh Lư tần.
Hắn không ngờ, sau khi vào cung lại gặp được nàng.
Lục Tùng cố gắng giữ bình tĩnh: “Nếu chủ tử không thích, có thể ban cho nô tài một cái tên khác.”
Lư tần xua tay: "Thôi, tên này cũng hay, cứ để vậy đi.”
Nói xong, nàng ta đánh giá Lục Tùng, che miệng cười: “Ngươi trông cũng khá tuấn tú đấy.”
Lục Tùng quả thật có ngoại hình không tệ, mày rậm môi mỏng, gương mặt góc cạnh, làn da trắng trẻo nhưng hơi vàng vọt, có lẽ là do từng chịu đói, có lẽ là do mới vào cung chưa lâu, nên chưa hình thành thói quen khom lưng uốn gối, khiến hắn có chút nổi bật giữa đám cung nhân.
Lư tần luôn thích những người có ngoại hình ưa nhìn, tâm trạng nàng ta rất tốt, sau khi sắp xếp cho Lục Tùng đi theo Tiểu Dung Tử, nàng ta liền xoay người vào trong.
Tiểu Dung Tử mang bữa tối trở về, hôm nay đến lượt Tụng Nhung trực đêm, sau khi hầu hạ Lư tần dùng bữa xong, Vân Tự liền ra khỏi nội điện.
Sau khi có thêm người mới, hôm nay Vân Tự đặc biệt im lặng, khi đi đến hành lang dài, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, nàng không hề bất ngờ, định lướt qua hắn để về phòng, lại bị hắn giữ lại.
Vẻ mặt Lục Tùng không hề bình tĩnh: "A Tự.”
Vân Tự lập tức lạnh mặt: “Câm miệng!”
Lục Tùng im bặt, nhưng không buông tay, hắn cúi người xuống nhỏ giọng nói: “Ta đã tìm muội rất lâu.”
Trong đầu Vân Tự hiện lên những chuyện cũ mà nàng đã cố gắng quên đi, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo: "Ý ngươi là, sau khi ta bị mẫu thân ngươi bán đi, ta đến tìm ngươi cầu cứu nhưng không thấy, sau đó, ngươi đã tìm ta rất lâu?”
Thanh âm của nàng không hề dao động, nhưng lại vô cùng châm chọc.
Sắc mặt Lục Tùng nháy mắt trắng bệch.