Sau khi Tiểu Dung Tử báo tin, Vân Tự vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, đủ loại dấu hiệu cho thấy nàng đoán đúng tám chín phần mười.
Vân Tự mỗi ngày đều phải bồi giá, nhưng Thu Viện thì không, Vân Tự đành phải dặn dò Thu viện âm thầm chú ý nhất cử nhất động của Thanh Ngọc uyển.
Chuyện xảy ra lúc thỉnh an ở Khôn Ninh cung, Vân Tự là người đầu tiên biết tin.
Tô quý tần ngất xỉu khi đang thỉnh an.
Tin tức truyền đến Ngự Thư Phòng lúc Vân Tự đang mài mực cho Đàm Viên Sơ. Trong điện không có đại thần, Hứa Thuận Phúc không ngăn cản, để cung nhân vào trong. Cung nhân quỳ xuống đất bẩm báo:
“Tô quý tần hôn mê, Hoàng Hậu nương nương cho nô tài đến thỉnh Hoàng Thượng qua đó một chuyến.”
Ánh mắt Vân Tự khẽ lóe lên, nàng hiểu rõ, Tô quý tần tuyệt đối không chỉ đơn giản là hôn mê.
Đàm Viên Sơ đang phê duyệt tấu chương, nghe vậy nhưng chỉ nhàn nhạt ngẩng đầu: “Hôn mê thì cho gọi thái y, chẳng lẽ trẫm biết chữa bệnh?”
Cung nhân bị hắn nói cho nghẹn họng, Vân Tự cũng dần thả lỏng, nàng liếc nhìn Đàm Viên Sơ, càng ở lâu trong Dưỡng Tâm cung, nàng càng cảm thấy hắn bạc tình.
Cung nhân toát mồ hôi lạnh, ấp úng nói: "Nghe thái y nói, Tô quý tần hình như đã có mạch hỉ, cho nên Hoàng Hậu nương nương mới cho nô tài đến thỉnh Hoàng Thượng.”
Vân Tự chú ý tới, sau khi cung nhân nói ra hai chữ “có mạch hỉ”, động tác lật giở tấu chương của Đàm Viên Sơ khựng lại. Cuối cùng hắn cũng chịu buông tấu chương xuống, phân phó Hứa Thuận Phúc:
“Chuẩn bị loan giá.”
Tô quý tần hôn mê không khiến hắn chú ý, nhưng vừa nghe nói nàng ta có thai, hắn liền lập tức cho người chuẩn bị loan giá.
Vân Tự cảm thấy Đàm Viên Sơ thật mâu thuẫn.
Nói hắn coi trọng con cái, lúc trước Lư tài nhân có thai, cũng không thấy hắn quan tâm Lư tài nhân hơn. Nói hắn không coi trọng con cái, hắn lại luôn nhớ đến hoàng trưởng tử và tiểu công chúa. Nàng đi theo ngự tiền, thường xuyên nghe thấy Đàm Viên Sơ hỏi thăm tình hình của hai vị hoàng tử, công chúa.
Mà hiện tại, hắn cũng rất coi trọng đứa con trong bụng Tô quý tần.
Nhưng sự coi trọng này lại khác với sự yêu thương dành cho hoàng tử, công chúa, khiến Vân Tự có cảm giác khó nói nên lời, dường như chỉ có sinh hạ con cái mới được hắn thật sự xem trọng, nếu không, cũng chỉ là chút ít chờ mong mà thôi.
Loan giá nhanh chóng đến Thanh Ngọc uyển, không khí trong Thanh Ngọc uyển có chút kỳ lạ. Rèm châu được vén lên, Vân Tự nhanh chóng quan sát mọi người trong điện.
Tô quý tần vuốt ve bụng, trên gương mặt thanh tú nở nụ cười, ánh mắt nàng ta cụp xuống mang theo chút e lệ. Hoàng Hậu nương nương cũng tươi cười vỗ vỗ tay Tô quý tần. Vân Tự vừa bước vào, liền nghe thấy Hoàng Hậu nói:
“Đã có thai rồi, sau này phải cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện như hôm nay nữa.”
Các phi tần khác đều nở nụ cười chúc mừng, nhưng trông rất gượng gạo.
Vân Tự đặc biệt nhìn Dung chiêu nghi, nàng ta tỏ vẻ thờ ơ, cho dù Tô quý tần có thai cũng không khiến nàng ta phải để tâm.
Vân Tự cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng tiếng hành lễ của chúng phi tần khiến nàng không thể không gạt bỏ nghi ngờ, hoàn hồn lại.
Nàng nghiêng người, cùng Hứa Thuận Phúc lui sang một bên.
Nhìn thấy Hoàng Thượng, hai mắt Tô quý tần sáng lên, nàng ta được người đỡ dậy định xuống giường, Đàm Viên Sơ ngăn nàng ta lại: "Không cần đa lễ.”
Hoàng Hậu đứng dậy, nhường chỗ cho Đàm Viên Sơ.
Bên trong điện, Tô quý tần nằm trên giường, Đàm Viên Sơ ngồi bên mép giường, những người còn lại đứng xung quanh. Nhìn gương mặt Tô quý tần ửng hồng, ai nấy đều thầm thất vọng.
Đàm Viên Sơ nhướng mắt, dường như không nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Tô quý tần. Trên đường đến đây, tâm trạng hắn đã bình tĩnh lại, ôn hòa hỏi: "Thân thể còn khó chịu chỗ nào không?”
Tô quý tần khẽ vuốt bụng, mỉm cười: “Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, tần thiếp hiện tại thấy khỏe hơn nhiều rồi.”
Đàm Viên Sơ nhìn theo tay nàng ta, chỉ thấy bụng bằng phẳng không có chút gợn sóng nào.
Nhưng Đàm Viên Sơ không nói gì, hắn an ủi Tô quý tần một hồi, rồi quay sang hỏi thái y đang đứng bên cạnh:
“Tô quý tần thế nào rồi?”
Thái y cung kính đáp: “Bẩm Hoàng Thượng, Tô quý tần chỉ hơi bị động thai, thai nhi không sao. Nhưng hiện tại mới có một tháng, giai đoạn đầu vẫn nên cẩn thận tĩnh dưỡng.”
Đàm Viên Sơ nghiêm túc lắng nghe, sau đó trực tiếp phân phó: "Từ nay về sau, ngươi hãy chăm sóc cho Tô quý tần, trẫm không muốn có bất cứ sai sót gì xảy ra với đứa bé này.”
Ngữ khí của hắn tuy nhàn nhạt, nhưng không ai dám xem thường lời hắn nói. Lý thái y cười khổ trong lòng, đứa bé này có gặp chuyện không may hay không, đâu phải do ông ta quyết định.
Nhưng Lý thái y chỉ có thể cung kính vâng dạ.
Hoàng Hậu rất biết điều dẫn các phi tần cáo lui. Rất nhanh, trong Thanh Ngọc uyển chỉ còn lại Đàm Viên Sơ và Tô quý tần. Tô quý tần ngước mắt nhìn Đàm Viên Sơ, thanh âm có chút áy náy:
“Đều tại tần thiếp không cẩn thận nên mới xảy ra chuyện hôm nay, may mà hoàng tự không sao.”
Đàm Viên Sơ tuy không gần gũi người khác, nhưng cũng sẽ không trách phạt nàng ta vì chuyện này, chỉ đơn giản bỏ qua, nhẹ nhàng nói:
“Là cung nhân hầu hạ không chu đáo.”
Nói xong, hắn liếc nhìn cung nhân trong điện, những người bị hắn nhìn đều cung kính cúi đầu.
Tô quý tần hoàn toàn không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy, ngẩn người một lúc lâu mới miễn cưỡng nhếch khóe miệng. Nàng ta không nói gì thêm, sợ Đàm Viên Sơ tức giận lại cho đổi hết cung nhân trong cung của nàng ta.
Cung nhân hầu hạ nàng ta từ khi nàng ta vào cung, coi như đã thuận tay, nàng ta không muốn đổi người khác.
Vân Tự và Hứa Thuận Phúc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cúi đầu giả vờ như không nghe thấy gì, chỉ là trong lòng không nhịn được thầm nói, Tô quý tần mặt mày hồng hào như vậy, nói là vừa mới hôn mê ai mà tin?
Hoàng Thượng đã bỏ qua chuyện này rồi, ngươi còn cố tình nhắc lại, chẳng phải là tự mình làm mất mặt sao?
Tiếng lòng của Vân Tự và Hứa Thuận Phúc đương nhiên không ai nghe thấy. Đàm Viên Sơ ở Thanh Ngọc uyển một canh giờ, loan giá mới rời đi.
Hôm nay đúng là ngày rằm, loan giá trực tiếp đến Khôn Ninh cung.
Thời tiết không lạnh, Vân Tự cũng thay một bộ váy xuân mỏng manh, màu xanh lam nhạt, váy lụa vân cẩm, khoác thêm một lớp sa mỏng. Hôm nay nàng trang điểm nhẹ nhàng, điểm son môi đỏ và kẻ lông mày, dưới ánh hoàng hôn trông vô cùng xinh đẹp.
Trên đường đi, Đàm Viên Sơ vén rèm lên, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua gương mặt Vân Tự.
Nhưng hắn không nói gì, cho đến khi loan giá dừng trước Khôn Ninh cung, sắp bước vào cửa cung, hắn mới đột nhiên nói một câu chẳng đâu vào đâu:
“Sao nàng không biết cố gắng chút nào vậy?”
Vân Tự ngơ ngác.
Hứa Thuận Phúc nghe vậy, kinh ngạc nhìn Hoàng thượng, rồi lại không nhịn được nhìn Vân Tự cô nương, thầm nâng cao vị trí của nàng trong lòng.
Tiên đế có rất nhiều con, Hoàng Thượng là người được tiên đế coi trọng nhất, nhưng con đường đến ngôi vị trữ quân của hắn cũng không vững chắc, huynh đệ tương tàn dường như là số mệnh không thể tránh khỏi của hoàng tộc.
Trải qua cuộc chiến tranh giành ngôi vị trữ quân, Hứa Thuận Phúc mơ hồ nhận thấy thái độ của Hoàng Thượng đối với việc có con nối dõi có chút mâu thuẫn.
Ngoại trừ con chính thất, đối với việc các phi tần khác có thai hay không, thái độ của Hoàng thượng luôn là “có cũng được, không có cũng không sao”.
Có thai, hắn chờ mong, không có thai, hắn cũng không sao cả.
Chính vì Hoàng Thượng không yêu cầu gì ở các phi tần, nên hiện giờ hắn hy vọng Vân Tự cô nương có thai, mới khiến Hứa Thuận Phúc cảm thấy ngạc nhiên.
Vào bên trong điện, Vân Tự mới hiểu được ý của Đàm Viên Sơ, nàng ngẩn người ra, không khỏi nhíu mày.
Thật lòng mà nói, Vân Tự không muốn có thai.
Ít nhất là trong thời gian này ở Dưỡng Tâm điện, nàng không muốn có con.
Chỉ cần nhìn vào vị trí của các phi tần mới tuyển vào cung là có thể thấy, phi tần mới vào cung sẽ không có địa vị cao. Có lẽ có thai sẽ khiến Đàm Viên Sơ sớm ban cho nàng địa vị, nhưng thì sao chứ?
Nàng không cho rằng Đàm Viên Sơ sẽ lập tức cho nàng vị trí tam phẩm trở lên.
Nếu đã vậy, nàng không muốn có thai sớm như vậy.
Theo quy củ của bổn triều, phi tần dưới tam phẩm không có quyền nuôi con, cho dù sinh con cũng chỉ có thể giao cho phi tần có địa vị cao hơn nuôi dưỡng.
Vân Tự không có ý định sinh con cho người khác nuôi.
Nghĩ đến đây, Vân Tự không khỏi đau đầu, nàng có chút do dự, có nên dùng chút thủ đoạn gì không?
Dòng suy nghĩ của nàng nhanh chóng bị lời nói của Hoàng Hậu cắt ngang. Hoàng Hậu vẫn nở nụ cười ôn hòa:
“Tô quý tần hiện giờ đã có thai, Hoàng Thượng thấy nên ban thưởng gì cho nàng ấy?”
Đàm Viên Sơ hứng thú nhạt nhòa: “Nàng thấy sao?”
Hoàng Hậu gắp một miếng cá cho hắn, rồi mới thong thả nói:
“Sinh con là chuyện trọng đại, ban thưởng gì cũng thấy nhẹ, chi bằng tấn phong cho Tô quý tần, Hoàng Thượng thấy thế nào?”
Vân Tự không khỏi cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ, chẳng lẽ Tô quý tần đã cứu mạng Hoàng Hậu sao? Mà có thể khiến Hoàng Hậu ra sức giúp đỡ nàng ta như vậy.
Tô quý tần đương nhiên không thể cứu mạng Hoàng Hậu.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Hoàng Hậu muốn giành lấy chỗ tốt cho nàng ta. Đàm Viên Sơ chỉ suy nghĩ một chút, liền gật đầu:
“Tấn làm Tiệp dư, còn lại đợi nàng ta sinh xong rồi tính.”
Ánh mắt Vân Tự lóe lên, rồi tính? Tiệp dư đã là chính tứ phẩm, tấn thêm một bậc nữa chính là tam phẩm tu dung, có thể nuôi con.
Lời này của Đàm Viên Sơ chẳng khác nào nói với Hoàng Hậu, sau khi Tô quý tần sinh con, có thể tấn phong lên tam phẩm.
Vân Tự rũ mắt xuống, che giấu vẻ trầm tư trong mắt.
Đàm Viên Sơ ngày thường đối đãi hậu phi không tính là hào phóng, thậm chí có khi còn có thể xem là bủn xỉn, nhưng đối với những phi tần sinh hạ hoàng tử lại phá lệ rộng rãi.
Tam phẩm không chỉ có thể tự mình nuôi nấng hoàng tử, cũng đồng thời là chủ một cung, cho dù ngày sau thánh sủng có phai nhạt, cũng sẽ không có người dám chậm trễ một phân.
*****
Hôm sau, tin tức Tô quý tần tấn chức tiệp dư liền truyền ra ngoài, trong lúc nhất thời người đến Thanh Ngọc uyển chúc mừng nối liền không dứt, nhưng chưa đợi Tô tiệp dư có động tác gì, Hoàng Hậu nương nương liền hạ lệnh, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy Tô tiệp dư dưỡng thai.
Lúc ấy, Vân Tự đang cùng Thu Viện dùng bữa, gần đây hoa đào nở rộ, Ngự Thiện Phòng đưa tới rất nhiều bánh hoa đào.
Biết Hoàng Hậu hạ đạo mệnh lệnh này, Vân Tự đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nhàn nhạt nói: "Nương nương đối với Tô tiệp dư thật tốt.”
Thu Viện xoa xoa tay, nghe vậy thì nhíu mày: “Có điểm tốt quá mức.”
Tốt đến không bình thường.
Phải biết rằng, bất luận kết minh nào đều yêu cầu hai bên có thể mang đến lợi ích cho nhau, Hoàng Hậu trợ giúp Tô tiệp dư rất nhiều, nhưng Tô tiệp dư có thể mang đến hồi báo gì cho Hoàng Hậu?
Vị trí Hoàng hậu vững như bàn thạch, bất luận Hoàng Thượng có vào hậu cung hay không, Khôn Ninh cung mỗi tháng đều có thể đến hai lần thánh sủng, quyền lợi lục cung đều nắm giữ trong tay nàng ấy, nói câu khó nghe, chỉ có những phi tần khác lấy lòng nàng ấy, nào có chuyện nàng ấy phải đi mượn sức người khác?
Không biết nhớ tới cái gì, Thu Viện bỗng nhiên hạ thấp giọng:
“Cô nương nói xem, có hay không một khả năng, Hoàng Hậu muốn mượn bụng sinh con?”
Thu Viện có loại suy nghĩ này cũng không kỳ quái, rốt cuộc Hoàng Hậu nương nương có quyền thế, có Hoàng Thượng kính trọng, cái gì cũng không thiếu, duy chỉ có dưới gối thiếu một hoàng tử.
Vân Tự hơi nhíu mày, nhưng chỉ trong chốc lát nàng liền lắc đầu phủ nhận suy đoán của Thu Viện:
“Nếu chỉ là mượn bụng sinh con, Hoàng Hậu nương nương thay Tô tiệp dư mưu hoa cơ hội thị tẩm là đủ rồi, cần gì phải tìm mọi cách để Hoàng Thượng tấn vị phân cho nàng ta?”
Điều này căn bản không hợp lý.
Vị phân Tô tiệp dư được tấn chức, nàng ta liền có thể tự mình nuôi nấng hoàng tử, căn bản không đến phiên Hoàng Hậu.
Lại nói, nếu thật là như vậy, Hoàng Hậu sao không đi lựa chọn những phi tần có vị phân và xuất thân thấp kém? So ra, những phi tần đó càng không có cơ hội nuôi nấng hoàng tử.
Thu Viện á khẩu, nàng ấy cũng ý thức được suy nghĩ của mình không hợp lý.
Hồi lâu, nàng ấy lắc lắc đầu, không nghĩ ra Hoàng Hậu nương nương làm như vậy là có mục đích gì: “Tóm lại không có khả năng là nhất thời thiện tâm.”
Vân Tự nhíu mày, lâm vào trầm tư.
Thu Viện nói không sai, Hoàng Hậu không có khả năng là nhất thời thiện tâm, tất nhiên có nguyên nhân của nàng ấy, vậy rốt cuộc là cái gì, đáng giá nàng ấy nâng đỡ Tô tiệp dư như vậy?
Vân Tự không ngừng nghĩ về những tin tức liên quan đến Hoàng Hậu nương nương, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe:
“Trung Thu yến!”
Lời vừa dứt, Vân Tự cùng Thu Viện đều sửng sốt một chút, các nàng liếc nhau, đều phát giác ra điều không thích hợp.
Muốn nói trên người Hoàng Hậu nương nương có điểm gì kỳ quái, thì chỉ có mỗi năm Trung Thu yến nàng ấy đều sẽ để Đức phi nương nương xử lý, nhưng trừ bỏ Trung Thu yến, những yến hội khác trong cung đều là do Hoàng Hậu nương nương một tay xử lý.
Điều này rất kỳ quái, Trung Thu yến có gì khác biệt sao?
Trong sương phòng an tĩnh hồi lâu, Thu Viện gian nan lên tiếng:
“Nô tỳ nhớ rõ, năm Hoàng Thượng đăng cơ, Hoàng Hậu nương nương vô ý sảy thai, vì thế từ đó Đức phi xử lý Trung Thu yến.”
Dứt lời, trong điện không ai nói nữa, lâm vào một mảnh tĩnh lặng.
****
Trong Khôn Ninh điện, Bách Chi hầu hạ nương nương tắm gội, bình phong che khuất cảnh xuân, hơi nước tràn ngập, Hoàng Hậu dựa vào trong bồn tắm nhắm mắt dưỡng thần.
Toàn bộ trong điện đều yên ắng, Hoàng Hậu bước ra khỏi bồn tắm, có người nâng xiêm y hầu hạ nàng ấy mặc xong, nàng ấy đi ra khỏi bình phong, ngồi trên trường kỷ, Bách Chi thay nàng ấy chà lau mái tóc.
Bách Chi có chút chần chờ nhìn về phía nương nương, liếc mắt một cái rồi lại liếc mắt một cái, muốn nói lại thôi.
Hoàng Hậu nhận thấy được tầm mắt của nàng ta nhưng không để ý đến, bởi vì Hoàng Hậu biết, nô tỳ này căn bản không nhịn được lời nói.
Quả nhiên chưa đến một khắc, Bách Chi liền lo lắng sốt ruột hỏi:
“Nương nương, nàng ta thật sự sẽ động thủ sao?”
Hoàng Hậu mở mắt, không chút bất ngờ khẽ liếc nhìn Bách Chi. Ánh mắt ấy khiến Bách Chi có phần ngượng ngùng, nàng ta lúng túng gãi gãi mũi.
Hồi lâu, Hoàng Hậu mới chậm rãi lên tiếng:
“Nàng ta có gì mà không dám?”
Khóe môi Hoàng Hậu thoáng qua một nét cười mỉa mai. Nàng ta vốn lớn gan lớn mật, chỉ cần có người dám uy hiếp, nàng ta chẳng điều gì là không dám làm.
Cả hậu cung này chỉ có nàng ta có một vị hoàng tử, vinh sủng này nàng ta sao có thể nhường cho kẻ khác?
Ngay cả khi xưa, nàng là hoàng hậu cao quý, Đức phi vẫn dám ra tay với nàng.
Ngày Trung Cung đẻ non, Hoàng Thượng giận tím mặt, dù không có chứng cứ rõ ràng để định tội bất cứ ai, nhưng nàng ta cũng không dám liều lĩnh ra tay lần nữa. Cũng nhờ vậy mà Dung chiêu nghi may mắn sinh hạ được tiểu công chúa.
May mà Dung chiêu nghi sinh ra là một tiểu công chúa, nếu không, nàng ta sao có thể dễ dàng buông tha.
Đến cả chuyện của Lư tài nhân, Hoàng Hậu cũng biết rõ là ai làm. Vài lần Lưu ngự nữ đến Dực Hòa cung sau khi bị giáng vị đã nói rõ tất cả.
Đáng nói là, lâu rồi trong cung không ai mang thai, mà những lần hành động của nàng ta tuy ít nhưng kín đáo, Hoàng Thượng lại là người bạc tình, nên chuyện nàng ta làm không bị phơi bày.
Hoàng hậu khẽ nhếch môi: "Nàng ta luôn nghĩ rằng với việc có hoàng trưởng tử dưới trướng, không ai có thể uy hiếp vị trí của nàng ta. Hoàng Thượng cũng sẽ vì hoàng trưởng tử mà nể mặt nàng ta, nhưng nàng ta quên mất, sự nhẫn nhịn của con người đều có giới hạn, huống hồ đó là Hoàng Thượng.”
Bách Chi câm lặng không nói, hồi lâu sau mới khổ sở thấp giọng: “Nô tỳ chỉ mong nàng ta sớm ngày phải chịu quả báo.”
Hoàng Hậu không trả lời, chỉ nhìn nữ tử trong gương đồng, môi khẽ nhếch tự giễu.
Nàng bị hại đến mức sinh non, trách ai đây?
Trách Đức phi, cũng trách bản thân ngu ngốc.
Lúc trước, nàng từng dung túng để Đức phi sinh con, tin vào vẻ khiêm tốn dịu dàng bên ngoài của Đức phi mà không ngờ đã nuôi một con sói mắt trắng ngay bên cạnh mình.
Đến khi địa vị của Đức phi vững vàng, nàng tự nhiên trở thành cái gai trong mắt Đức phi, là chướng ngại lớn nhất của nàng ta.
Hoàng Hậu nhắm mắt lại, sau đó nhanh chóng mở ra, đáy mắt thoáng hiện vẻ tự giễu rồi biến mất không thấy, nàng ấy bình tĩnh nói:
“Chăm sóc thật tốt cho hoàng tự trong bụng Tô tiệp dư, nói Trung Tỉnh điện đưa hai ma ma hiểu chuyện qua đó.”
Bách Chi gật đầu: “Nô tỳ đã rõ.”
Chờ mọi thứ thu xếp thỏa đáng, thấy nương nương vẫn ngồi bất động, Bách Chi có chút nghi hoặc: “Nương nương làm sao vậy?”
Hoàng Hậu thu hồi tầm mắt khỏi gương đồng, nàng ấy khẽ nói:
“Bổn cung chỉ là nhớ tới Vân Tự.”
Bách Chi không rõ nguyên do, Hoàng Hậu cũng không giải thích, chỉ nói một câu “Không có gì” rồi xoay người nằm xuống giường, Bách Chi không dám hỏi nhiều, thổi tắt ngọn nến.
Trong điện chìm vào bóng tối.
(Sao cung đấu nào Đức phi cũng ác hết nhỉ, giờ mỗi lần đọc cung đấu cứ thấy tên Đức phi là mặc định có vấn đề, có bộ nào mà Đức phi là người tốt không mọi người?)