Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Tự dẫn Thu Viện cùng các cung nhân đến Cam Tuyền điện, trước khi đi, nàng nghiêng đầu nhìn Đàm Viên Sơ chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi:

"Người có muốn đi cùng không?"

Nếu là ngày thường, Đàm Viên Sơ rất vui lòng nhận lời mời này.

Nhưng hiện tại?

Đàm Viên Sơ đành phải từ chối: "Cần Chính điện còn có việc, trẫm không muốn làm phiền Vân tiệp dư."

Cùng mỹ nhân tắm suối là một chuyện tuyệt vời, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, đúng là tra tấn, Đàm Viên Sơ không muốn tự làm khổ mình.

Vân Tự bị hắn gọi "Vân tiệp dư" mà mặt đỏ bừng, nàng trừng mắt nhìn hắn một cái rồi mới dẫn Thu Viện rời đi.

Cam Tuyền điện cách đó khá xa, Thu Viện cho cung nhân đi theo nghi trượng, đoàn người mênh mông cuồn cuộn tiến về phía suối nước nóng. Dọc đường đi, ai nấy đều phải tránh đường. Trong hành cung có vài phi tần tụ tập, thấy vậy không khỏi tò mò:

"Nàng ta định đi đâu vậy?"

An tài nhân lần đầu tiên đến hành cung, ngày nào cũng ra ngoài, sợ không có cơ hội đến lần thứ hai, hận không thể khám phá hết mọi ngóc ngách trong hành cung, nhưng thời gian có hạn, nàng ta vẫn chưa quen thuộc nơi này, nhìn hướng đoàn người đi, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Lục tần nhìn theo, ánh mắt lộ rõ vẻ hiểu biết: "Chắc là đến Cam Tuyền điện."

An tài nhân lập tức quay sang nhìn nàng ta. Lục tần không để ý đến, nói thẳng: "Hành cung này có một suối nước nóng ở Cam Tuyền điện, nhưng chỉ có được ân chuẩn của Hoàng Thượng mới được vào."

Nghe đến đây, vẻ mặt hưng phấn của An tài nhân biến mất, nàng ta bĩu môi lẩm bẩm:

"Hoàng Thượng thật bất công."

Lục tần mặc kệ nàng ta, Hoàng Thượng há là người nàng ta có thể bình phẩm?

Đồ không biết điều.

Tuy trong lòng khinh thường thái độ của An tài nhân, nhưng trên mặt Lục tần không hề biểu lộ gì, còn thản nhiên hỏi: "Nghe nói ca múa thì nên thưởng thức trên thuyền hoa mới đúng điệu, các ngươi có muốn đi cùng không?"

Mắt An tài nhân sáng lên, nhưng nhớ đến chuyện ở hồ nước, nàng ta liền lắc đầu:

"Thôi vậy, giờ cũng muộn rồi, tần thiếp phải về thôi."

Chờ nàng ta rời đi, Lục tần khẽ nheo mắt hỏi: "Mấy hôm nay An tài nhân có vẻ an tĩnh nhỉ?"

Một phi tần khác che miệng cười, ý vị thâm trường:

"Đúng là an tĩnh hơn trước, không còn om sòm, hễ chỗ nào náo nhiệt là phải chen vào."

Có người tiếp lời: "Chắc là do hôm đó bị Hoàng Thượng răn dạy, cuối cùng cũng biết điều."

Lời vừa dứt, trong đình vang lên tiếng cười khe khẽ, tuy che giấu nhưng vẫn lộ ra sự mỉa mai châm chọc.

Vân Tự không biết có người đang nhìn mình, nàng đến Cam Tuyền điện. Trước điện có một dãy bậc thang dài, cung nhân nhanh chân bước lên trước đẩy cửa điện ra. Bên trong là những tấm lụa mỏng buông rủ, nửa che nửa hở khiến không gian thêm phần mờ ảo, ái muội.

Vân Tự cởi giày, chân trần bước vào, Thu Viện cẩn thận đỡ lấy nàng: "Chủ tử cẩn thận, nền trơn lắm."

Gian trong là một bể tắm lớn, Vân Tự dường như nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, nàng tìm kiếm xung quanh nhưng chẳng thấy gì, liền khẽ nheo mắt: "Hoàng Thượng thật biết hưởng thụ."

Với khung cảnh này, Vân Tự không tin Đàm Viên Sơ trước kia đến đây tắm suối nước nóng mà lại chỉ có một mình.

Giọng điệu nàng đầy ẩn ý, Thu Viện không dám đáp lời.

Từng lớp áo ngoài được cởi ra, Vân Tự thử bước xuống nước, xác nhận không quá sâu mới thả lỏng hai chân bước hẳn vào bể, khuấy động làn nước. Hơi nước nóng bốc lên, chỉ một lát sau mái tóc đen đã ướt đẫm, dính vào mặt.

Nhiệt độ nước suối vừa phải, những khó chịu mấy ngày nay của Vân Tự dường như tan biến hết.

Thu Viện nhìn nàng, bỗng nhiên khẽ nói: "Hoàng Thượng chắc chắn đang hối hận."

Vân Tự khó hiểu quay đầu lại, Thu Viện bình tĩnh nói, như đang kể một chuyện bình thường: "Nếu biết sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại bỏ lỡ cảnh đẹp này, chắc chắn ngày đầu tiên đến hành cung, Hoàng Thượng đã đưa chủ tử đến Cam Tuyền điện rồi."

Vân Tự chậm nửa nhịp mới hiểu ra lời trêu chọc của nàng ấy, khuôn mặt đỏ bừng, đưa tay lên vỗ chỉ cảm thấy nóng ran.

Nàng trừng mắt nhìn Thu Viện: "Giờ ngươi cũng biết trêu chọc ta rồi?"

Thu Viện không phản bác, nhưng trong lòng nàng ấy hiểu rõ, những lời mình nói đều là thật.

Hai chủ tớ đang trò chuyện thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân, Vân Tự lập tức cau mày, Thu Viện cũng biến sắc: "Ai?!"

Tiếng động ngoài cửa dừng lại, một giọng nữ vang lên:

"Có ai trong đó không?"

Người đến dường như cũng rất bất ngờ.

Vân Tự cảm thấy giọng nói này quen quen, nàng vội chìm xuống nước chỉ để lộ đầu và cần cổ trắng ngần. Lát sau, sau tấm lụa mỏng xuất hiện một người, hai bên nhìn nhau đều ngạc nhiên.

"Vân tiệp dư?!"

Vân Tự cũng nhận ra người đến, nàng kinh ngạc thốt lên: "Liễu Quế?"

Liễu Quế ngẩn người, rồi quay đầu ra ngoài gọi: "Nương nương, Vân tiệp dư đang ở trong đó."

Vân Tự nhíu chặt mày, trước kia nàng đã cảm thấy thái độ của Tĩnh phi đối với mình rất kỳ lạ, mà giờ đây vừa nhìn thấy Tĩnh phi, nàng lại không khỏi nhớ đến hôm đó Tĩnh phi nhắc đến Du Châu.

Rốt cuộc Tĩnh phi nương nương muốn nói gì?

Tấm lụa được vén lên, Tĩnh phi được dìu vào. Vân Tự cảm thấy cả người không được tự nhiên, nàng định đứng dậy mặc quần áo nhưng Tĩnh phi đã kịp thời quay mặt đi:

"Ta không biết ngươi ở đây, có phải đã quấy rầy ngươi rồi không?"

Vân Tự nhất thời nghẹn lời, không biết trả lời thế nào.

Nhưng trong lòng nàng có chút nghi ngờ, chẳng lẽ Tĩnh phi nương nương thật sự không biết nàng ở đây sao? 

Tĩnh phi ở Bạch Hạc điện, cách Tụng Nhã hiên không xa, nàng đến Cam Tuyền điện ồn ào như vậy, nếu Tĩnh phi có để ý thì không thể không biết. Hơn nữa, ngoài điện còn có cung nhân canh giữ, làm sao Tĩnh phi có thể không biết có người bên trong?

Ánh mắt Vân Tự lóe lên, nàng không vòng vo với Tĩnh phi nữa, mà hỏi thẳng: "Nương nương đến tìm tần thiếp sao?"

Thấy Tĩnh phi vẫn còn quay mặt đi, Vân Tự nhìn Thu Viện rồi bước ra khỏi bể. Tiếng nước vang lên, Thu Viện vội lấy áo choàng cho nàng khoác vào, ít nhất cũng che đi phần nào.

Trong điện vang lên vài tiếng động nhỏ, rồi dần yên tĩnh trở lại.

Tĩnh phi im lặng hồi lâu, đợi đến khi phía sau không còn tiếng động, nàng ấy mới quay người nhìn Vân Tự. Vân Tự chỉ khoác áo choàng, mái tóc đen ướt sũng xõa tung trên vai, vài sợi dính vào má trông hơi chật vật, nhưng càng tôn lên vẻ đẹp thoát tục của nàng. Chỉ là nàng có vẻ không thoải mái, cứ rúc vào lòng Thu Viện.

Tĩnh phi biết lúc này không nên nhìn chằm chằm vào nữ tử, nhưng khi thấy nàng như vậy, nàng ấy không khỏi thất thần.

Giống.

Thật sự rất giống.

Liễu Quế khẽ kéo tay nương nương, Tĩnh phi mới hoàn hồn. Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Vân Tự, nàng ấy rũ mắt xuống nhẹ giọng nói: "Chúng ta sang phòng bên cạnh nói chuyện."

Cam Tuyền điện không chỉ có suối nước nóng, gian ngoài còn có chỗ nghỉ chân.

Vân Tự do dự một chút, nàng cũng muốn biết Tĩnh phi định làm gì, nên không chần chừ nữa, nàng nắm chặt vạt áo, thấp giọng nói: "Vậy xin nương nương chờ tần thiếp một lát."

Nàng chưa mặc gì cả, chỉ khoác độc một chiếc áo choàng, tất nhiên không thể cứ như vậy mà nói chuyện với Tĩnh phi được.

Tĩnh phi gật đầu với nàng, rồi xoay người rời đi, nhường lại không gian yên tĩnh cho Vân Tự.

Thu Viện nhìn trái nhìn phải, xác nhận xung quanh không có ai, mới hạ giọng nói: "Chủ tử, Tĩnh phi cứ tìm cơ hội nói chuyện với người, nô tỳ sợ nàng ấy không có ý tốt."

Vân Tự mặc y phục vào, vừa vén mái tóc đen vừa nghe Thu Viện nói, liền lên tiếng: "Nàng ấy cố tình đến đây, rõ ràng là không muốn người khác nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng ta, nếu vậy thì cứ nghe xem nàng ấy muốn nói gì."

Thấy nàng đã có tính toán, Thu Viện không khuyên can nữa.

Một khắc sau, Vân Tự xuất hiện trước mặt Tĩnh phi, nàng đã sửa soạn xong, chỉ là tóc vẫn còn ướt. Tĩnh phi ho khan một tiếng, ôn tồn nói:

"Vân tiệp dư không cần vội, lau khô tóc trước đi kẻo cảm lạnh."

Vân Tự lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, nương nương muốn nói gì với tần thiếp?"

Trong điện bỗng chốc im lặng, Tĩnh phi trầm mặc không nói, Vân Tự nhíu mày, chẳng phải nàng ấy muốn tìm nàng sao? Giờ lại im lặng là có ý gì?

Liễu Quế sốt ruột, không nhịn được lên tiếng: "Vân tiệp dư, nương nương chỉ muốn xác nhận với người một việc, mẫu thân người có phải họ Vệ không?"

Vân Tự bỗng ngẩng phắt đầu lên.

Nàng cảnh giác nhìn chủ tớ Tĩnh phi, những chuyện liên quan đến mẫu thân kỳ thật Vân Tự biết cũng không nhiều, nhất là khoảng năm nàng lên năm tuổi, mẫu thân bệnh nặng qua đời, ký ức về bà càng thêm mờ nhạt.

Vân Tự nắm chặt khăn tay, sắc mặt lạnh lùng:

"Tần thiếp nghĩ, mẫu thân tần thiếp họ gì hình như không liên quan đến Tĩnh phi nương nương?"

Đây là lần đầu tiên Vân Tự lạnh lùng với Tĩnh phi như vậy, Liễu Quế ngây người, một lúc sau mới hoàn hồn, cảm thấy Vân Tự không tin tưởng nương nương bèn vội nói: "Người đừng căng thẳng, nương nương không hại người đâu..."

Tĩnh phi rốt cuộc cũng lên tiếng, nàng ấy ngăn Liễu Quế lại, chậm rãi nói:

"Để ta nói chuyện với nàng ấy."

Vân Tự nhíu mày, nàng không phải kẻ ngốc, từ vài lời ngắn ngủi của Liễu Quế, nàng lập tức nhận ra Tĩnh phi và mẫu thân mình có liên quan đến nhau.

Nhưng rồi sao chứ?

Vân Tự vẫn luôn nhớ rõ, phụ thân nàng từng nói, mẫu thân đã làm sai chuyện suýt chút nữa bị bán vào thanh lâu, phụ thân nàng phải bán hết gia sản mới chuộc bà về được. Sau đó, cho đến khi mẫu thân qua đời, Vân Tự chưa từng gặp bất kỳ người thân nào của bà, bây giờ họ xuất hiện thì có ích gì?

Tĩnh phi là ai?

Nàng ấy xuất thân Quốc Công phủ, cô mẫu là đương kim Thái Hậu, vừa tiến cung đã được phong làm phi vị nhị phẩm, được Thái Hậu coi trọng, ai ai cũng kính nể.

Hơn nữa, Vân Tự còn biết, trước khi vào cung, Tĩnh phi và Hoàng Hậu từng là khuê mật.

Nếu nàng ấy thật sự là người thân của mẫu thân, vậy khi mẫu thân gặp nạn, nàng ấy ở đâu?

Với thân phận như vậy, chẳng lẽ nàng ấy không thể che chở cho mẫu thân nàng chút nào sao?

Vân Tự không biết, nhưng mà....

Nếu lúc trước không che chở cho mẫu thân, bây giờ mới xuất hiện nhận thân thì có ý nghĩa gì?

Mẫu thân sống trong buồn tủi, đến lúc chết cũng không được gặp người thân, còn nàng thì sao? Bao nhiêu năm cực khổ, nàng đều tự mình gánh chịu, lúc cần người cứu giúp thì không ai đến, bây giờ nàng cũng không cần người thân nữa.

Trong lòng Vân Tự có chút mâu thuẫn với hai chữ "người thân", nhưng khi nghe câu đầu tiên của Tĩnh phi, nàng không khỏi mím chặt môi.

Tĩnh phi dường như đang nhìn nàng, lại dường như đang nhìn xuyên qua nàng về một nơi xa xăm nào đó, ánh mắt có chút hoảng hốt:

"Ngươi rất giống mẫu thân ngươi."

Vân Tự theo bản năng ngước nhìn, nàng có chút ngỡ ngàng, kỳ thật nàng đã không còn nhớ rõ dung mạo của mẫu thân.

Thì ra... nàng giống mẫu thân đến vậy sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK