Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vào đi!"

Lư tài nhân ngồi trong điện, Tụng Nhung và Thu Linh đều bị phạt quỳ, Thu Cúc ở ngoài quét dọn sân, trong điện chỉ còn mình Lư tài nhân. Nàng ta vẫn giữ vẻ mặt khó chịu, mãi đến khi thấy Vân Tự, sắc mặt mới hơi dễ nhìn một chút, nhưng vẫn uể oải không có chút tinh thần nào: “Về rồi à.”

Vân Tự tiến lên xoa bóp vai cho nàng ta. Lư tài nhân tùy ý để nàng làm, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu: "Bọn họ mà biết điều như ngươi thì tốt rồi.”

Vân Tự mím môi, không đáp lời. Chờ khi Lư tài nhân biết được suy nghĩ thật sự của nàng, e rằng người nàng ta ghét nhất chính là nàng.

Lấy lại tinh thần một chút, Lư tài nhân ngồi dậy, chống cằm hỏi:

“Sao rồi, Hoàng Thượng có nói gì không?”

Vân Tự rũ mi, lắc đầu. Chưa để Lư tài nhân kịp nhíu mày, nàng đã nói: “Lúc đến ngự tiền, nô tỳ gặp Nhã Linh của điện Trường Nhạc.”

Lư tài nhân ngồi thẳng dậy, vẻ mặt bực bội:

“Sớm không đi muộn không đi, lại cố tình chọn lúc này, ta xem nàng ta cố tình muốn đối nghịch với ta!”

Vân Tự hiểu rõ "nàng ta" trong miệng Lư tài nhân không phải Nhã Linh, mà là Dương tiệp dư, nàng nhẹ nhàng vỗ về lưng Lư tài nhân: “Chủ tử đừng vội, nghe nô tỳ nói hết đã.”

Lư tài nhân nhìn nàng.

Vân Tự kể lại chuyện Nhã Linh xách hộp đồ ăn đến ngự tiền, nhưng không đưa vào được, cuối cùng đành trở về.

Nghe xong, Lư tài nhân cười phá lên, vẻ mặt hả hê: “Nàng ta cũng có ngày hôm nay! Thật đáng đời!”

Vì chuyện này mà Lư tài nhân quên mất việc vừa rồi hỏi Vân Tự, cũng không để ý việc Vân Tự trở về muộn, trong đầu đều là buổi thỉnh an ngày mai, nàng ta nhất định phải nhìn cho kỹ biểu cảm của Dương tiệp dư mới được. Edit: FB Frenalis

Đến chiều tối, ngự tiền vẫn không có tin tức gì, mãi cho đến khi cửa cung khóa, mọi người đều biết hôm nay Hoàng Thượng sẽ không đến hậu cung.

Hôm nay là Tụng Nhung gác đêm.

Tụng Nhung hôm nay quỳ hai canh giờ dưới trời nắng gắt, giờ phút này chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu. Nàng ta trải chăn đệm, đầu gối mềm nhũn suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống đất.

Dưới ánh đèn, Lư tài nhân thấy vậy, nhíu mày: "Vẫn còn đau sao?”

Khoé mắt Tụng Nhung cay cay, nàng ta không dám để chủ tử nhìn thấy, cúi xuống lắc đầu.

Dù sao cũng là người hầu hạ mình từ nhỏ, Lư tài nhân mềm lòng: "Trong tủ có thuốc mỡ, lấy ra bôi đi.”

Nước mắt Tụng Nhung lập tức rơi xuống, nàng ta nghẹn ngào nói: “Nô tỳ còn tưởng chủ tử ghét bỏ nô tỳ.”

Lư tài nhân có chút chột dạ, nàng ta không thể không thừa nhận, có những lúc nàng ta thật sự ghét bỏ Tụng Nhung, nô tài mà người khác mang vào cung đều biết lo liệu việc cho chủ tử, chỉ có Tụng Nhung luôn gây thêm phiền phức cho nàng ta.

Nhưng nói về lòng trung thành, Lư tài nhân hiểu rõ, cả hậu cung này cộng lại cũng không bằng Tụng Nhung.

Lư tài nhân ngượng ngùng nói:

“Ta xem ngươi như người nhà, mới nói thật lòng với ngươi, Vân Tự và Thu Linh đều là người trong cung phái đến hầu hạ ta, ngươi suốt ngày xa lánh họ, chẳng phải ta sẽ không có ai sai bảo sao?”

Nước mắt Tụng Nhung vẫn không ngừng rơi, có chút tủi thân, nhưng nàng ta cũng biết chủ tử nói đúng, cuối cùng nàng ta gật đầu:

“Nô tỳ sau này sẽ không khiến chủ tử phiền lòng nữa.”

Lư tài nhân đau đầu day trán: “Được rồi, nghỉ ngơi đi.”

Đèn trong điện được thổi tắt, xung quanh chìm vào bóng tối, Tụng Nhung vùi mặt vào chăn, không ai nhìn rõ biểu cảm của nàng ta.

Vân Tự trở về phòng, nằm trên giường lại trằn trọc không ngủ được, đôi mày thanh tú nhíu chặt.

Tình cảnh hiện tại của nàng không mấy tốt đẹp.

Hoàng Thượng thì không cần phải nói, còn tình hình trong điện Hòa Nghi, Lư tài nhân tin tưởng Tụng Nhung, cho dù tạm thời coi trọng nàng, cũng chỉ vì không có ai sai khiến.

Nàng cần phải trở thành người đáng tin cậy nhất của Lư tài nhân.

Vân Tự thở dài, nếu vị phân của Lư tài nhân cao hơn một chút thì tốt rồi, nhưng Lư tài nhân mới vào cung, muốn thăng vị phân trong thời gian ngắn e là không dễ dàng.

Bóng đêm bên ngoài ngày càng đậm, Vân Tự ép mình nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nàng có quá ít thứ để dựa vào, mỗi thứ đều rất quý giá, không thể không trân trọng.

Sáng hôm sau, giờ Thìn thỉnh an.

Lư tài nhân vậy mà không cần người gọi, đã tự dậy sớm. Vân Tự vừa vào nội điện, Lư tài nhân đã ngồi trước bàn trang điểm. Vân Tự tiến lên nhận lấy bút vẽ chân mày, tỉ mỉ vẽ cho nàng ta. Phải nói rằng, hôm nay khí sắc của Lư tài nhân rất tốt.

Có lẽ là vì chuyện vui nên tâm trạng thoải mái.

****

Đến cung Khôn Ninh, mọi người đều đã đến đông đủ, Đức phi nương nương và Dung chiêu nghi đang nói chuyện, Dung chiêu nghi một tay chống cằm, vẻ mặt vẫn còn tức giận, nhưng nhìn qua có vẻ khí sắc tốt hơn mấy ngày trước.

Dương tiệp dư đến muộn, nàng ta mặc một bộ váy màu đỏ san hô, trên đầu cài trâm ngọc, xinh đẹp đến chói mắt. Sau khi ngồi xuống, chưa kịp nói chuyện với mọi người thì hoàng hậu nương nương đã xuất hiện.

Dường như cố tình đến đúng lúc này.

Không thấy được Dương tiệp dư bị chê cười, Lư tài nhân bĩu môi bất mãn. Ở nơi không ai chú ý, Tô mỹ nhân liếc nhìn nàng ta, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc không rõ.

Không lâu sau đó là Tết Trung Thu, hoàng hậu nương nương muốn bàn bạc một số việc, nên buổi thỉnh an hôm nay kéo dài hơn ngày thường một chút.

Tiệc Trung Thu được tổ chức ở điện Thái Hòa, nói đến đây, hoàng hậu nhìn về phía Đức phi:

“Năm nay vẫn phải làm phiền muội muội vất vả thay ta rồi.”

Đức phi ôn hòa cười, khiêm tốn nói: “Nương nương quá lời, đó là việc thần thiếp nên làm.”

Lư tài nhân có chút kinh ngạc, chờ ra khỏi cung Khôn Ninh, nàng ta mới hỏi Vân Tự:

“Lời nương nương nói lúc thỉnh an là có ý gì? Những năm trước tiệc Trung Thu đều do Đức phi nương nương xử lý sao?”

Việc tổ chức cung yến đều do điện Trung Tỉnh phụ trách, Vân Tự thật sự có chút hiểu biết về việc này. Nàng nhìn xung quanh không thấy ai, mới nhỏ giọng nói:

“Năm đầu tiên Hoàng Thượng đăng cơ, Hoàng hậu nương nương vô ý sinh non nên không thể tham dự tiệc Trung Thu, nô tỳ nghe nói năm đó tiệc Trung Thu là do Đức phi nương nương chủ trì.”

Nàng cố ý dùng từ "nghe nói", bởi vì năm đầu tiên Hoàng Thượng đăng cơ, nàng còn chưa được tuyển vào cung.

“Năm thứ hai, Hoàng Hậu nương nương cùng Thái Hậu nương nương lễ Phật ở ngoài cung, không kịp trở về, nên cũng là Đức phi nương nương chủ trì.”

“Năm ngoái, Hoàng Hậu nương nương bị cảm lạnh, Hoàng Thượng liền cho Đức phi nương nương hiệp trợ xử lý việc tổ chức tiệc Trung Thu.” Nói đến đây, Vân Tự gật đầu: “Tính ra, từ khi Hoàng Thượng đăng cơ, năm nào Đức phi nương nương cũng chủ trì tiệc Trung Thu.”

Lư tài nhân nghe mà mơ hồ, những năm trước thì không sao, Hoàng Hậu nương nương đều có việc bận, tiệc Trung Thu do Đức phi nương nương xử lý, cũng là chuyện dễ hiểu.

Nhưng hôm nay Hoàng hậu nương nương có vẻ không có gì bất ổn, tại sao lại giao việc này cho Đức phi nương nương?

Lư tài nhân trước kia là đích nữ trong nhà, trong ấn tượng của nàng, mẫu thân chưa từng để thiếp thất nhúng tay vào việc quản gia.

Cách làm của Hoàng Hậu nương nương khiến người ta bất ngờ.

Vân Tự nhìn ra vẻ mặt khó hiểu của Lư tài nhân, nàng nhỏ giọng nhắc nhở:

“Đây là chuyện của các nương nương, không liên quan đến chúng ta.”

Bất kể trong chuyện này có uẩn khúc gì, cũng không phải là chuyện họ có thể quản.

Lư tài nhân hiểu ý nàng, vị phân thấp, cho dù biết có những chuyện không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, nàng ta cũng chỉ có thể giả câm giả điếc. Lư tài nhân khẽ nhíu mày, nàng ta không thích cảm giác này.

Nàng ta ừ một tiếng, không nói gì nữa.

Vân Tự nhận ra tâm trạng chủ tử không tốt, nhưng cũng không an ủi, nói thẳng ra, Vân Tự hy vọng Lư tài nhân có chút cảm giác nguy cơ, chứ không phải được thị tẩm một hai lần liền mãn nguyện.

Bốp, bốp, bốp!

Ba tiếng vỗ tay vang lên, Vân Tự và Lư tài nhân đều giật mình, tất cả đều được học quy củ trong cung, nên hiểu rõ ý nghĩa của ba tiếng vỗ tay này.

Xung quanh vang lên tiếng bàn tán kinh ngạc, Vân Tự ngẩng đầu nhìn chiếc kiệu đang đến gần, kéo chủ tử lui sang một bên, khom người hành lễ.

Kiệu dừng lại trước mặt hai người, Đàm Viên Sơ ngồi trên kiệu, nhìn thấy bóng dáng màu xanh lam, hắn thản nhiên cụp mắt xuống: "Đứng dậy đi.”

Vân Tự và Lư tài nhân đứng dậy, nàng cung kính lui về sau một bước. Người sở hữu giọng nói này hôm qua còn thì thầm với nàng, nhưng lúc này Vân Tự lại không nhìn hắn lấy một cái.

Vân Tự sẽ không làm ra chuyện liếc mắt đưa tình với Hoàng Thượng trước mặt Lư tài nhân.

Ít nhất, nàng sẽ không chủ động làm chuyện này.

Không phải vì sợ hãi, mà là hành động này đối với nàng lợi bất cập hại, một khi Hoàng Thượng hết hứng thú, nghĩ lại sẽ chỉ cảm thấy nàng không ra gì.

Mất nhiều hơn được.

Nàng rất biết quy củ mà cúi đầu, chỉ lộ ra một đoạn cổ trắng nõn. Lư tài nhân che khuất hơn nửa người nàng, nàng gần như giấu mình đi, khác hẳn với nữ tử có ánh mắt long lanh trong lòng hắn hôm qua.

Đàm Viên Sơ vươn tay gõ nhẹ thành kiệu, kiệu lại được nhấc lên, hắn thản nhiên nói: "Lư tài nhân bồi giá.”

Lời vừa dứt, Lư tài nhân không khỏi kinh ngạc, sau đó mới vui mừng. Nàng ta bỏ qua những ánh mắt xung quanh, đứng dậy nhanh chóng đuổi theo chiếc kiệu.

Chờ kiệu rời đi, xung quanh vang lên tiếng xì xào:

“Thật là tiện nghi cho nàng ta!”

Sắc mặt Tô mỹ nhân lạnh lùng, nàng ta xoay người nhìn theo hướng kiệu rời đi, lâu không rời mắt.

Vừa rồi nàng ta và Lư tài nhân đứng cách nhau không xa, chỉ cần Hoàng Thượng ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nàng ta, nhưng dù Hoàng Thượng có nhìn thấy nàng ta hay không, kết quả cuối cùng vẫn là nàng ta bị bỏ qua.

Tô mỹ nhân siết chặt khăn tay.

Bạch Thược hơi sợ hãi: “Chủ tử, canh giờ không còn sớm, chúng ta về cung thôi?”

Tô mỹ nhân không nhúc nhích, sau một lúc lâu nhìn theo hướng kiệu rời đi, hỏi: "Đó là nơi nào?”

Bạch Thược là người cùng Tô mỹ nhân vào cung, không quen thuộc hoàn cảnh trong cung, liền nhìn về phía một tiểu thái giám phía sau. Tiểu thái giám do dự một chút rồi trả lời:

“Bên kia là hồ sen, có một lầu các ngắm cảnh.”

Tiểu thái giám dừng lại, nuốt nửa câu sau vào.

Hắn không nói ra chính là, cung Trường Xuân của Dung chiêu nghi cũng ở hướng đó, nơi đó vốn không phải hồ sen, chỉ là Dung chiêu nghi thích hoa sen, sau này Hoàng Thượng mới sai người trồng một hồ sen ở đó, dần dần trở thành một cảnh đẹp trong cung.

Tiểu thái giám biết điều này, Vân Tự tự nhiên cũng biết.

Chờ kiệu dừng lại ở hồ sen, Vân Tự khẽ nhíu mày.

Dung chiêu nghi rất coi trọng hồ sen này, xem nơi này như nơi đính ước giữa nàng ta và Hoàng Thượng. Nếu Dung chiêu nghi biết Hoàng Thượng mang theo phi tần khác đến đây, e là sẽ không vui.

Lư tài nhân không biết gì, vừa nhìn thấy hồ sen, không khỏi kinh ngạc: "Sao thời tiết này mà vẫn còn nhiều hoa sen như vậy?”

Nói xong, nàng ta vươn tay muốn bẻ một cành sen, Vân Tự thầm giật mình, lặng lẽ vươn tay ngăn Lư tài nhân lại.

Lư tài nhân sững sờ, nhưng nàng ta không ngốc, mơ hồ đoán được mình phạm phải điều cấm kỵ, vội vàng rụt tay lại.

Đàm Viên Sơ liếc nhìn Vân Tự, vẻ mặt không chút cảm xúc.

Vừa thay Lư tài nhân che giấu tâm tư, lại vừa thay Lư tài nhân suy nghĩ, thật không biết nàng là thật lòng trung thành hay giả dối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK