Đây là điều Khâu bảo lâm muốn nói với nàng, Vân Tự có chút ngạc nhiên, nàng không thể không thừa nhận nàng rất bất ngờ về chuyện này.
Suy cho cùng, Tĩnh phi đã nhập cung 5 năm, luôn sống ẩn dật, nhìn bề ngoài nàng ấy và Hoàng Hậu nương nương dường như không có mối liên hệ nào.
Thu Viện bỗng lên tiếng: "Chủ tử, dùng chút lê đi ạ.”
Vân Tự bừng tỉnh, nàng theo bản năng quay đầu lại, vừa lúc thấy Đàm Viên Sơ đi tới. Hắn liếc nhìn nàng và Khâu bảo lâm, chậm rãi hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Khâu bảo lâm im lặng, Vân Tự chống cằm khẽ chớp mắt, thanh âm nhẹ nhàng:
“Đang bàn xem khi nào Hoàng Thượng mới gặp hai người chúng tần thiếp.”
Đàm Viên Sơ không tin lời nàng nói, lắc đầu khẽ cười: “Đừng dạy hư người khác.”
Khâu bảo lâm dường như không nghe thấy hai chữ “người khác” trong lời nói của Đàm Viên Sơ, nàng ta vẫn cúi đầu, mím môi cười khẽ.
Vân Tự trừng mắt nhìn hắn, lẩm bẩm: "Dù sao thì trong mắt Hoàng Thượng, tần thiếp cái gì cũng không tốt.”
Đàm Viên Sơ ngồi xuống bên cạnh nàng, chỉ bình thản nhận xét về lời nói của nàng: "Ngỗ nghịch."
Khâu bảo lâm không nhịn được cười thành tiếng, Vân Tự đỏ mặt, hai tai nóng bừng. Không đợi Vân Tự và Đàm Viên Sơ lên tiếng, Khâu bảo lâm chủ động đứng dậy:
“Tần thiếp muốn đi dạo một chút, mong Hoàng Thượng và Vân tiệp dư thứ lỗi cho tần thiếp không tiếp chuyện được nữa.”
Vân Tự không giữ nàng ta lại, mà ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhận ra tuy mọi người trông có vẻ như đang làm việc riêng của mình, nhưng thực chất vẫn luôn âm thầm chú ý đến đình nghỉ mát. Vân Tự cắn một miếng lê, nói: "Gần đây người cứ quấn lấy tần thiếp, tần thiếp chẳng được yên tĩnh chút nào.”
Đàm Viên Sơ suy nghĩ một chút, nhướng mày hỏi lại: “Nàng đang chê trẫm sao?”
Nàng rũ mắt xuống, không ngẩng đầu lên: "Tần thiếp nào dám ạ.”
Lời này nghe không ra một chút không dám.
Đàm Viên Sơ còn muốn nói gì đó thì Dung chiêu nghi bước vào đình nghỉ mát. Nàng ta thong thả bước đi, làn váy chỉ vừa chấm gót chân không bị dính nước. Trên mặt nàng ta mang theo nụ cười có chút trách móc: “Hoàng Thượng làm tần thiếp hốt hoảng tìm kiếm, vừa quay đầu lại đã không thấy người đâu.”
Vân Tự mím môi, khẽ ho một tiếng ra vẻ khó chịu.
Chẳng nói gì mà như đã nói hết.
Đàm Viên Sơ hiếm khi cảm thấy lúng túng như vậy, hắn liếc nhìn Dung chiêu nghi. Trước kia hắn thấy Dung chiêu nghi rất biết điều, sao gần đây lại cứ làm những chuyện không nên làm thế này?
Dung chiêu nghi dường như không nhận ra bầu không khí khác thường, nàng ta rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Đàm Viên Sơ.
Vân Tự nghiêng đầu, lạnh lùng nói: "Thuốc cao bôi trên da chó.”
Bốn chữ này lọt vào tai mọi người, Hứa Thuận Phúc nhìn Vân tiệp dư với vẻ mặt kinh ngạc.
Dung chiêu nghi bỗng quay phắt lại nhìn Vân Tự, sắc mặt thay đổi:
“Vân tiệp dư, ngươi thật to gan!”
Dù sao vị phân của nàng ta cũng cao hơn Vân Tự, cho dù Vân Tự có bất mãn thì cũng phải nhịn, cùng lắm chỉ dám nói thầm vài câu, sao dám chỉ thẳng mặt nàng ta mà mắng chửi như vậy?
Vẻ mặt Vân Tự khó hiểu nhìn Dung chiêu nghi, đôi mắt đầy vẻ ngây thơ:
“Chiêu nghi nương nương sao lại mắng tần thiếp?”
Dung chiêu nghi tức giận đến mức ngực phập phồng, nàng ta quay sang Đàm Viên Sơ: “Hoàng Thượng, Vân tiệp dư khi quân phạm thượng, lẽ nào người không dạy dỗ nàng ta sao?”
Vân Tự ngắt lời nàng ta, giả vờ như vừa mới hiểu ra: “Chẳng lẽ chiêu nghi nương nương cho rằng tần thiếp vừa rồi đang nói người?”
“Chiêu nghi nương nương hiểu lầm rồi.”
“Hôm nay lúc đứng dậy, tần thiếp không cẩn thận bị trẹo chân, mọi người nói dán thuốc cao là khỏi, tần thiếp vừa rồi chợt nhớ ra tên thuốc cao nên mới đọc ra thôi.”
Nói xong, Vân Tự chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Chiêu nghi nương nương kích động như vậy làm gì? Cho dù tần thiếp có nói sai, thì bốn chữ "thuốc cao bôi trên da chó" cũng chẳng liên quan gì đến người.”
Dung chiêu nghi tái mặt.
Vân Tự đã nói như vậy, nếu nàng ta còn muốn Hoàng Thượng trách phạt Vân Tự, chẳng khác nào thừa nhận mình giống như "thuốc cao bôi trên da chó" bám lấy Hoàng Thượng.
Nàng ta cảm thấy Vân Tự thật lanh mồm lanh miệng, cố tình nàng ta lại không có lời nào để phản bác, nhất thời rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Đàm Viên Sơ liếc nhìn Vân Tự.
Trên bàn đá bày đầy điểm tâm và trái cây, hắn đang bóc một quả óc chó, nhân sắp rơi ra tay, bây giờ lại bị hắn ném xuống. Thanh âm hắn nhàn nhạt không nghe ra cảm xúc:
“Vừa gặp mặt đã cãi nhau, các nàng có thể ngừng lại một chút được không?”
Vân Tự bỗng chốc căng thẳng, Dung chiêu nghi còn định nói gì đó thì Vân Tự đã rũ mắt xuống, hàng mi run rẩy im lặng không nói.
Đàm Viên Sơ đứng dậy bỏ đi.
Hứa Thuận Phúc thở dài trong lòng, vội vàng đuổi theo.
Trong chốc lát, trong đình nghỉ mát chỉ còn lại Dung chiêu nghi và Vân Tự. Vẻ mặt lo lắng trên mặt Dung chiêu nghi đã biến mất, khôi phục lại sự bình tĩnh, chỉ là ánh mắt vẫn lạnh lùng. Nàng ta khinh miệt nhìn Vân Tự, giọng nói thấp và đầy mỉa mai:
“Vân tiệp dư, ngươi đắc ý được bao lâu?”
Dung chiêu nghi có thể nhận được ân sủng của Đàm Viên Sơ lâu như vậy, tự nhiên không phải kẻ ngốc. Nàng ta nhận ra Hoàng Thượng rất sủng ái Vân Tự, loại sủng ái này thậm chí đã vượt quá giới hạn.
Nhưng Dung chiêu nghi không tin Hoàng Thượng là người bạc tình mà sủng ái Vân Tự đến mức vô điều kiện.
Muốn người khác diệt vong, trước hết phải khiến người đó phát cuồng.
Dung chiêu nghi biết rõ Vân Tự rất ghét nàng ta, đúng mực là một thứ rất khó nắm bắt, sau khi quen thói nhằm vào nàng ta, liệu Vân Tự có thể mãi mãi lý trí mà kiềm chế bản thân?
Dung chiêu nghi cảm thấy Vân Tự không làm được.
Sự thật quả nhiên đúng như vậy.
Hoàng Thượng là người không câu nệ quy củ, hắn có thể chấp nhận Vân Tự phá vỡ quy củ ở một mức độ nào đó, nhưng sẽ có lúc cảm thấy Vân Tự vượt quá giới hạn.
Vân Tự cảm thấy đau nhói ở lòng bàn tay, giúp nàng giữ bình tĩnh:
“Quả nhiên là Dung chiêu nghi, lúc nào cũng không quên bày mưu tính kế, khiến tần thiếp phải bội phục.”
Dung chiêu nghi sẽ không tranh cãi với nàng lúc này, nàng ta cười nhạt: “Vân tiệp dư tự lo liệu cho tốt.”
Nói xong câu đó, nàng ta xoay người rời đi.
Trong đình nghỉ mát trở nên yên tĩnh. Vân Tự cụp mắt xuống, Thu Viện cúi người dọn dẹp trên bàn đá, nàng ấy bình tĩnh nói:
“Chủ tử sau khi được phong vị phân, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, đã lâu rồi không nếm trải cảm giác thất bại này phải không?”
Hoàng Thượng chiều chuộng nàng, Hoàng Hậu nương nương cũng đối xử tốt với nàng, hơn nữa mỗi lần đối đầu với Dung chiêu nghi, chủ tử đều chiếm ưu thế, điều này dễ khiến người ta sinh ra ảo giác, từ đó dễ dàng trở nên kiêu ngạo.
Không khí trong đình nghỉ mát căng thẳng, những người khác đều tránh xa, cũng khiến cho cuộc đối thoại của hai người không lọt ra ngoài.
Vân Tự nhắm mắt, nàng tự giễu cười: “Thật là một khắc cũng không thể lơ là.”
Thu Viện: “Nô tỳ nghĩ chủ tử đã sớm có sự chuẩn bị tâm lý này.”
Vân Tự không nói gì nữa, chỉ đưa tay về phía Thu Viện. Thu Viện có chút bất ngờ, trong mắt nàng ấy hiện lên ý cười, thầm thở phào nhẹ nhõm:
“Thì ra chủ tử cũng nhìn thấy.”
Thu Viện đặt nửa quả óc chó đã bóc dở vào lòng bàn tay Vân Tự, thanh âm nhẹ nhàng, an ủi: “Nô tỳ hầu hạ ở ngự tiền đã lâu, chứng kiến nhiều phi tần đến rồi đi, Hoàng Thượng đối với người vốn đã khác biệt, chỉ cần người bình tĩnh, sớm muộn những gì người muốn cũng sẽ có được.”
Nào ngờ, Vân Tự lại lắc đầu.
Thu Viện khó hiểu, chỉ thấy Vân Tự bóc nốt nửa quả óc chó còn lại, lấy nhân ra bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai.
Thanh âm Vân Tự vang lên: "Ngươi có biết bao lâu nữa sẽ đến kỳ tuyển tú tiếp theo không?”
Không đến nửa năm.
Nàng đã chứng kiến kết cục của rất nhiều phi tần, bao gồm cả Dung chiêu nghi vừa mới đắc ý, tất cả đều nói cho nàng một đạo lý: người cũ không bằng người mới.
Cho dù nàng có bình tĩnh đến đâu, cũng chỉ có thể an ổn được nửa năm.
Thu viện nhíu mày, Vân Tự lại nói: “Mỗi người trong hậu cung này đều đang tính kế, ai có thể biết rõ ràng ai đang tính kế ai?”
Thu Viện không hiểu.
Vân Tự không giải thích thêm, nàng bỗng ngẩng đầu nhìn về một hướng, người đó cung kính đứng ở đó nhìn nàng, trong mắt dường như có sự lo lắng.
Vân Tự đứng dậy, Thu Viện vội vàng đuổi theo. Khi đi ngang qua một cung nhân, khay trong tay cung nhân đó bỗng nghiêng đổ về phía Vân Tự. Nàng ta kinh hô:
“Cẩn thận!"
Chỉ trong nháy mắt, Thu Viện còn chưa kịp kéo Vân Tự lại, mọi người đã nghe thấy tiếng "ùm" vang lên, quay đầu lại thì chỉ thấy trên mặt hồ nổi lên một đám bọt nước!
Thu Viện lao đến bên bờ, vươn tay muốn kéo người rơi xuống nước. Trong lúc nguy cấp, nàng ấy buột miệng:
“Cô nương!"
Thấy cung nhân đứng ngây ra đó, Thu Viện đột nhiên hét lớn: “Cứu người!”
Đàm Viên Sơ vừa đi đến chỗ Đức phi và Tĩnh phi đang đứng nói chuyện, hai người họ có chút bất ngờ:
“Hoàng Thượng sao lại tới đây?”
Đàm Viên Sơ chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng kêu cứu của Thu Viện, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành. Hắn bỗng quay đầu lại, chỉ thấy Thu Viện đang ôm lấy khoảng không, nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng nữ tử đâu.
Thủy tạ hỗn loạn, mặt nước gợn sóng.
Sắc mặt Đàm Viên Sơ thay đổi, hắn quay người, giận dữ hét: “Cứu người!”
Đức phi lạnh lùng nhìn bóng dáng Đàm Viên Sơ, nhíu mày, dường như không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, cũng vội vàng đuổi theo Đàm Viên Sơ.
Liễu Quế đỡ Tĩnh phi, thấp giọng hốt hoảng: "Nương nương!”
Tĩnh phi nắm lấy tay nàng ấy, nàng ấy là người duy nhất đứng yên tại chỗ, thanh âm không hề thay đổi: “Đừng hoảng.”
Liễu Quế ngẩng phắt đầu:
“Chính là nàng ta!"
“Sớm muộn gì cũng có ngày này!” Tĩnh phi bình tĩnh ngắt lời nàng ấy.
Liễu Quế cắn môi trầm mặc.
Nước hồ tháng tám tuy không lạnh nhưng cũng chẳng ấm áp.
Khi rơi xuống nước, Vân Tự chỉ có một cảm giác “cuối cùng cũng đến”, nàng nhìn lên mặt hồ hỗn loạn, cảnh tượng này quen thuộc biết bao.
Nếu Lư tài nhân dưới suối vàng biết được sau khi nàng ta chết có nhiều người muốn đòi lại công bằng cho nàng ta như vậy, không biết có cảm thấy vui mừng không.
Vân Tự chỉ cảm thấy mỉa mai.
Nàng chỉ vùng vẫy hai cái rồi buông xuôi, cố gắng khống chế bản năng cầu sinh. Hôm nay tất cả chỉ là một phép thử.
Càng xuống sâu, nước hồ càng lạnh buốt.
Vừa bước lên thuyền hoa, Vân Tự đã thấy Lục Tùng, hai người nhìn nhau, nàng dễ dàng nhận ra sự lo lắng trong mắt hắn.
Trong lúc ngồi ăn quả vải, nàng có hơi thất thần, không chỉ vì Tĩnh phi mà còn vì Lục Tùng.
Lục Tùng lo lắng bởi vì Đức phi.
Đức phi muốn làm gì?
Vân Tự không biết, nhưng đây là trên hồ, Vân Tự đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận mọi thứ.
Khoảnh khắc rơi xuống nước, Vân Tự hiểu rõ ý đồ của Đức phi.
Có nhiều người như vậy, Đàm Viên Sơ cũng ở đây, cho dù nàng có rơi xuống nước cũng sẽ nhanh chóng được cứu lên, sẽ không mất mạng.
Vậy thì ý đồ của Đức phi rõ ràng rồi.
Khi bất ngờ rơi xuống nước, phản ứng đầu tiên của con người là gì? Cho dù đã chuẩn bị trước, nhưng trong khoảnh khắc rơi xuống nước, dưới tác động của bản năng cầu sinh, Vân Tự vẫn theo bản năng vùng vẫy muốn ngoi lên.
May mắn thay, nàng đã nhanh chóng lấy lại lý trí.
Không thể ngoi lên!
Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nước tràn vào khoang mũi, cảm giác ngạt thở ập đến. Khuôn mặt Vân Tự đỏ bừng, nàng đưa tay che mũi miệng muốn ngăn nước tràn vào, nhưng cảm giác ngạt thở càng lúc càng dữ dội. Nàng biết mình sẽ sớm được cứu, nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Cảm giác cận kề cái chết thật đáng sợ.
Cũng khiến lòng người tràn ngập thù hận và lạnh lẽo.
Nàng đã làm gì sai? Nàng có hại Lư tài nhân, nhưng lẽ nào nàng phải để mặc cho Lư tài nhân dâng nàng cho Thường Đức Nghĩa sao?
Người hèn hạ thì mạng cũng hèn hạ, không cần nói đến hai chữ trong sạch.
Dương tiệp dư, Dung chiêu nghi, Đức phi, Lư tài nhân có liên quan gì đến họ?! Họ chỉ muốn nàng chết! Đường hoàng mà tìm cớ!
Nàng mở to hai mắt nhưng không nhìn rõ người trên bờ, trên đó có mấy người hy vọng nàng sống sót?!
Đôi mắt bị nước hồ làm cho đau nhói, cuối cùng Vân Tự cũng thấy có người bơi xuống, nàng vùng vẫy, bọt nước nổi lên xung quanh. Cuối cùng, khi nàng sắp không chịu đựng được nữa, có người ôm lấy nàng.
Vân Tự vô lực nắm lấy tay áo hắn.
Hắn cúi đầu, hôn nàng.
Hành động có chút gấp gáp.
Vân Tự không nhìn rõ sắc mặt hắn, nàng mơ hồ cảm nhận được sự hoảng loạn từ hành động của hắn, nhưng Vân Tự không thể quan tâm điều gì khác, nàng cố gắng hít thở không khí từ miệng hắn.
Hắn cắn nàng.
Cơn đau nhỏ khiến Vân Tự tỉnh táo lại, nàng cũng nhìn rõ hắn.
Vân Tự chưa bao giờ thấy Đàm Viên Sơ thất thố như vậy.
Nước lèm nhèm trên mặt hắn, mái tóc đen rối bù, ngọc quan nghiêng lệch, người ngày thường kiêu ngạo giờ lại thật chật vật, sắc mặt hắn u ám, ánh mắt càng đáng sợ hơn.
Nàng bỗng ngây người.
“ùm ——”
Nghe thấy tiếng động, mọi người trên bờ vội vàng nhìn ra mặt hồ.
Hứa Thuận Phúc thấy Hoàng Thượng nhảy xuống nước, mắt tròn mắt dẹt cuống quýt không yên. Giờ thấy người được vớt lên, hắn vội vàng hô lớn:
"Còn thất thần làm gì nữa?! Mau cứu Hoàng Thượng lên!"
Vân Tự yếu ớt ôm lấy Đàm Viên Sơ, ngửa đầu cố gắng hít thở, nước mắt hòa lẫn bọt nước không ngừng lăn dài trên khuôn mặt nàng.
Đàm Viên Sơ ghì chặt eo nàng, như thể chỉ có như vậy mới che giấu được nỗi hoang mang trong lòng hắn.
Chốc lát sau, họ được đưa lên bờ. Vân Tự bỗng nhiên vùi mặt vào ngực Đàm Viên Sơ, khóc nấc lên:
"Hoàng Thượng!"
Nước mắt nàng tuôn rơi, gương mặt xinh đẹp ngày thường giờ đỏ bừng, thất thần đến đáng thương. Nàng khóc đến nghẹn ngào ho sặc sụa, chiếc váy mỏng manh ướt sũng nước. Đàm Viên Sơ ôm lấy nàng, hôn lên trán nàng, thanh âm có chút run rẩy:
"Trẫm ở đây."
Hắn nhìn rõ sự kinh hoàng và sợ hãi trong mắt nàng, không còn chút nào vẻ bình tĩnh thường ngày. Sắc mặt nàng trắng bệch, cả người dường như sắp tan vỡ, khiến người nhìn thấy mà đau lòng. Đàm Viên Sơ siết chặt vòng tay, thấp giọng lặp lại: "Trẫm ở đây."
"Đừng sợ, đừng sợ, không sao rồi."
Giọng hắn thật nhẹ, không biết là đang an ủi nữ tử trong lòng, hay đang an ủi chính mình.
Tiếng khóc vẫn vang lên trong lòng hắn. Mọi người đứng cách đó không xa, muốn lại gần nhưng không dám, nhất là khi thấy Hoàng Thượng cũng chật vật không kém. Thấy Hoàng Thượng chỉ lo an ủi người trong lòng, mọi người nhìn nhau, ngơ ngác trước cảnh tượng này.
Hứa Thuận Phúc lên tiếng phá vỡ không khí tĩnh lặng:
"Hoàng Thượng, thuyền đến rồi. Tiệp dư rơi xuống nước, nơi này lại có gió, hay là đưa tiệp dư về cung trước ạ?"
Lúc này Đàm Viên Sơ dường như đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Hắn bế Vân Tự lên, xoay người định rời đi thì Thu Viện bỗng lên tiếng:
"Hoàng Thượng, kẻ đẩy tiệp dư xuống nước thì xử trí thế nào ạ?"
"Mang theo nàng ta."
Đàm Viên Sơ không quay đầu lại, nhưng giọng nói lạnh lùng khiến mọi người rùng mình, cảm nhận được một cơn bão sắp ập đến.
Thuyền nhỏ đưa mọi người rời đi.
Vân Tự được đưa vào Tụng Nhã hiên. Hai ngày qua nàng đều được Đàm Viên Sơ bế vào. Thái y đã chờ sẵn trong điện, bắt mạch xong thì kê thuốc an thần. Nước ấm được đưa vào liên tục.
Các phi tần bị chặn ở ngoài cửa điện. Cung nữ kia khóc lóc thảm thiết quỳ gối giữa sân. Thu Viện sai người mang ghế ra cho các vị nương nương, xử sự chu toàn.
Hứa Thuận Phúc liếc nhìn Thu Viện, trong lòng có chút cảm khái. Thu Viện rời Dưỡng Tâm điện chưa đầy một tháng mà hắn đã thấy nàng ấy có chút xa lạ.
Trong điện, hơi nước nóng bốc lên nghi ngút. Vân Tự bị kích thích nên run rẩy rùng mình một cái.
Đàm Viên Sơ cùng nàng tắm gội. Hắn ôm lấy nàng, nữ tử trong lòng lại không kìm được nước mắt.
Đàm Viên Sơ thấp giọng hỏi: "Nàng thấy sao rồi?"
Nàng lắc đầu không nói, nước mắt lặng lẽ rơi xuống hòa vào dòng nước chẳng lưu lại dấu vết. Thanh âm nghẹn ngào: "Người có phải giận tần thiếp không?"
Đàm Viên Sơ khựng lại. Hắn muốn phủ nhận, nhưng hắn biết nữ tử nhạy cảm này sẽ không tin.
Nàng hiểu được câu trả lời từ sự im lặng của hắn. Nàng cắn chặt môi cố nuốt xuống những cảm xúc hỗn độn. Đôi mắt hạnh ướt nhòe, nàng khóc đến nỗi thỉnh thoảng lại ho khan, cả người run rẩy.
Đàm Viên Sơ cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi khó tả.
Nàng nghẹn ngào nói: "Người giận tần thiếp vì tần thiếp bất kính với nàng ta..."
"... Người, cái gì cũng không biết..."
Nàng khóc lóc lắc đầu, hôm nay nàng vô cùng khổ sở, nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng.
Đàm Viên Sơ không phân biệt được là nàng sợ hãi vì hắn giận, hay nàng vẫn còn kinh hãi sau khi rơi xuống nước.
Đàm Viên Sơ chạm vào tay nàng, lạnh ngắt. Ngâm trong nước ấm mà vẫn không hề ấm lên chút nào, khiến Đàm Viên Sơ có chút hoảng hốt.
Hắn theo bản năng ôm nàng vào lòng, trầm giọng nói:
"Nàng cái gì cũng không nói với trẫm, trẫm làm sao biết được?"
Nàng lắc đầu, khóc không ngừng: "Không được... Tần thiếp, không dám..."
Đàm Viên Sơ nhíu mày.
Nàng vùi mặt vào ngực hắn khóc nức nở. Nước mắt trong veo lăn dài trên má, Đàm Viên Sơ nghe thấy nàng gần như lẩm bẩm như trong mơ:
"Tần thiếp rất chán ghét nàng ta... Không chỉ chán ghét, mà còn ghê tởm..."
Đàm Viên Sơ chùng lòng, đáy mắt thoáng vẻ u ám. Ghê tởm?
Dung chiêu nghi rốt cuộc đã làm gì nàng?
Dựa vào thân phận của nàng, không ít phi tần trong hậu cung nhắm vào nàng, nhưng chỉ có Dung chiêu nghi mới nhận được sự đánh giá như vậy.
Nàng biết hắn thích gì ở nàng, cũng vui vẻ thể hiện điều đó.
Nhưng chỉ khi đối mặt với Dung chiêu nghi, nàng mới liên tục mất bình tĩnh tìm mọi cách nhằm vào nàng ta.
Chưa kịp để Đàm Viên Sơ hiểu rõ mọi chuyện, nữ tử trong lòng hắn lại nghẹn ngào nói:
"Người không thể bỏ rơi tần thiếp."
"Người vừa đi, các nàng sẽ không dung tha cho tần thiếp..."
Trong điện chỉ có hai người, tĩnh lặng đến lạ thường. Giữa không gian yên ắng ấy, nữ tử ngẩng đầu lên, nước mắt đọng trên gương mặt trắng bệch. Đôi mắt hạnh đỏ hoe long lanh ngấn lệ, nàng nhìn hắn thốt ra những tiếng nức nở nghẹn ngào.
Nàng như đang cầu xin hắn.
Cũng như đang trình bày một sự thật.
Hắn chỉ rời đi một lát, chưa đến nửa khắc nàng đã suýt nữa biến mất.
Đàm Viên Sơ biết, sau hôm nay hắn không thể bỏ nàng lại một mình nữa.
Nàng đã cho hắn một bài học quá lớn.
Sau này làm sao có thể phạm phải sai lầm tương tự.
Hắn cúi đầu hôn nàng. Nàng bị ép ngẩng đầu lên, nụ hôn của hắn dường như chậm rãi, thong dong, nhưng chỉ có Vân Tự mới biết nụ hôn này vội vàng và mãnh liệt đến nhường nào. Nước mắt nàng vẫn rơi, hai tay ôm chặt lấy hắn. Cơ thể nàng run rẩy, Đàm Viên Sơ siết chặt nàng trong lòng, nàng không còn sức lực nằm gọn trong vòng tay hắn.
Một lúc lâu sau, trong điện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Nàng ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt hạnh in bóng hình hắn, thanh âm rất nhẹ nhưng lại vang vọng rõ ràng trong tai Đàm Viên Sơ:
"Hoàng Thượng đã cứu mạng tần thiếp."