Vân Tự ngồi trước gương đồng lau mặt. Thu Viện lấy khăn ấm chườm lên khóe mắt nàng. Trong sương phòng yên tĩnh, Thu Viện thấp giọng hỏi: “Cô nương không sợ phản tác dụng sao?”
Rốt cuộc chỉ cần điều tra rõ chân tướng, Hoàng Thượng tự nhiên sẽ làm chủ cho cô nương, căn bản không cần cô nương làm gì thêm. Hành động như vậy, nếu không cẩn thận, sẽ khiến Hoàng Thượng cảm thấy nàng vượt quá giới hạn.
Vân Tự như nhớ ra điều gì, nhíu mày lạnh lùng nói: “Ta biết.”
Nàng đương nhiên biết hành động như vậy có thể khiến Đàm Viên Sơ không vui, nhưng chỉ cần nhớ tới kẻ đứng sau xúi giục Lư tài nhân đưa nàng cho Thường Đức Nghĩa, trong lòng nàng lại trào dâng sự căm hận. Mạo hiểm một lần để đổi lấy lời hứa trừng phạt kẻ đó của Hoàng Thượng, Vân Tự cảm thấy rất đáng.
Thấy sắc mặt nàng lạnh lùng, Thu Viện không nói thêm gì nữa.
Nhưng Thu Viện vẫn có chút lo lắng: “Cô nương cẩn thận một chút, nô tỳ ở điện Dưỡng Tâm đã lâu, Hoàng Thượng không phải người dễ bị lừa gạt.”
Vân Tự nhíu mũi, sắc mặt có chút kỳ lạ.
Làm sao nàng có thể nói cho Thu Viện biết, rất có thể Đàm Viên Sơ đã sớm nhìn thấu tâm tư của nàng?
Vị hoàng đế kia luôn cho rằng nàng giả vờ đáng thương, chỉ là hắn cảm thấy không ảnh hưởng đến đại cục nên lười so đo mà thôi.
****
Cùng lúc đó, cung Triều Dương trái ngược hẳn với không khí yên tĩnh.
Trong điện Thiên Thu chỉ thắp một ngọn đèn, Liên Kiều hầu hạ Hà mỹ nhân rửa mặt xong, trải chăn đệm xuống đất. Nàng ta quay đầu nhìn chủ tử đang ngồi trên giường không có vẻ gì là buồn ngủ, động tác chậm lại, có chút khó hiểu ngập ngừng hỏi: “Chủ tử, ngài không phải không muốn làm việc cho Dương bảo lâm sao, tại sao còn bảo nô tỳ đi loan tin đồn đó?”
Liên Kiều uất ức bĩu môi, nàng ta biết Hà mỹ nhân bị Dương bảo lâm ức hiếp như thế nào. Chính vì vậy, chỉ cần nghĩ đến chủ tử còn phải làm việc cho Dương bảo lâm, trong lòng nàng ta liền không thoải mái.
Hà mỹ nhân không ngẩng đầu lên, ngữ khí nhẹ bẫng: “Để cho nàng ta yên tâm thôi.”
Dương bảo lâm lấy chuyện đại hoàng tử trúng độc ra uy hiếp nàng ta, dù sao nàng ta cũng phải làm gì đó để Dương bảo lâm biết nàng ta không phải không có hành động gì.
Liên Kiều buồn bực đáp: “Vâng ạ.”
Hà mỹ nhân liếc nhìn Liên Kiều, biết nàng ta không vui, nhưng không nói gì an ủi, chỉ nhìn ra ngoài, giọng nhàn nhạt: “Mùa hè nắng nóng, chỉ có ban đêm mới có chút gió mát, đúng là thời tiết hanh khô.”
Liên Kiều nghe vậy, bỗng cúi đầu không nói nữa.
Đêm khuya, bóng tối bao trùm, gió thổi qua rừng trúc xào xạc.
*****
Vân Tự trở mình, trong cơn mơ màng, nàng dường như nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, khẽ cau mày, cố gắng mở mắt.
“Cốc cốc cốc."
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, Vân Tự bừng tỉnh, vội vàng ngồi dậy, khoác áo ngoài lên người, thanh âm còn ngái ngủ: “Có chuyện gì vậy?”
Bên ngoài vang lên giọng Thu Viện: “Cô nương dậy rồi ạ?”
Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, vẻ mặt Thu Viện nghiêm trọng bước vào. Thấy vậy, cơn buồn ngủ của Vân Tự bay biến, nàng hoàn toàn tỉnh táo, không hỏi nhiều, chỉ lấy váy áo treo bên giường mặc vào. Thu Viện đưa giày cho nàng, kinh hãi nói: “Cô nương mau lên, điện Trường Nhạc đang cháy!”
Vân Tự kinh ngạc ngẩng đầu: “Cái gì?!”
Vân Tự suýt nữa thì cho rằng mình nghe nhầm, điện Trường Nhạc bị cháy?
Điện Trường Nhạc là nơi ở của Dương bảo lâm, trước khi bị giáng vị, nàng ta luôn được sủng ái, vị trí của điện Trường Nhạc trong cung cũng thuộc loại tốt nhất. Ban đêm cấm quân tuần tra, gần như nửa canh giờ lại đi qua một lần, trong tình huống như vậy, điện Trường Nhạc sao có thể bị cháy?
Vân Tự đột nhiên nhớ tới những lời đồn đại trong cung gần đây, chẳng lẽ giữa hai chuyện này có liên quan gì sao?
Tuy không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Vân Tự không chần chừ, vội vàng xỏ giày chạy ra ngoài, cùng Thu Viện thẳng tiến đến điện Trường Nhạc. Dáng vẻ hai người cũng không có gì khác thường, bởi vì sự việc lớn như vậy xảy ra ở điện Trường Nhạc, rất nhiều người trong cung đều đang đổ dồn về đó.
Khi Vân Tự đến nơi, bốn phía điện Trường Nhạc đã vây đầy người. Nàng nhanh chóng nhìn lướt qua, gần như tất cả phi tần trong hậu cung đều đã có mặt.
Đứng trước đám đông là Đàm Viên Sơ và Hoàng Hậu.
Vân Tự theo bản năng nhìn về phía Đàm Viên Sơ. Khác với vẻ thờ ơ thường thấy mỗi khi trong cung xảy ra chuyện, lúc này đây, nhìn về phía điện Trường Nhạc đang chìm trong biển lửa, trên mặt hắn không có chút cảm xúc nào, nhưng lại khiến những người xung quanh cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra.
Bốn phía chỉ có tiếng cung nhân hối hả xách thùng nước qua lại.
Ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, Vân Tự thấy có phi tần lộ vẻ kinh hãi, nhưng khi nhìn thấy Hoàng Thượng, lập tức đưa tay che miệng, không dám phát ra tiếng động nào. Edit: Facebook Frenalis
Vân Tự và Thu Viện dừng lại phía sau đám đông lặng lẽ quan sát. Điện Thiên Thu cạnh điện Trường Nhạc cũng bị cháy lan, nhưng chỉ một chút rồi nhanh chóng bị cung nhân dập tắt.
Trước khi họ đến, Hà mỹ nhân đã được cung nhân dìu ra ngoài. Nàng ta chỉ mặc áo trong mỏng manh, bên ngoài khoác thêm một lớp áo choàng, vẻ mặt chật vật, trên má dính tro bụi, tóc tai rối bời ngồi bệt dưới đất, vẫn còn sợ hãi đến rơi nước mắt.
Cuối cùng Vân Tự cũng có thời gian để suy nghĩ.
Lời đồn về cái chết của Lư tài nhân lan truyền trong cung, Vân Tự và Thu Viện đều đoán chuyện này có liên quan đến Dương bảo lâm.
Rốt cuộc, một khi lời đồn được chứng thực, người hưởng lợi nhất chính là Dương bảo lâm.
Nhưng trước khi Vân Tự kịp điều tra xem ai là người tung tin đồn, thì điện Trường Nhạc đã gặp hỏa hoạn. Đến bây giờ, Dương bảo lâm vẫn chưa được cứu ra, sống chết chưa rõ.
Ai là người ra tay với Dương bảo lâm?
Vân Tự đầy nghi hoặc, nhưng có một người lại biết rõ chuyện này là do ai làm. Dung chiêu nghi thường ngày luôn tỏ ra thờ ơ, lúc này nắm chặt tay Đồng Vân mới có thể giữ bình tĩnh. Nàng ta khẽ mím môi, suýt nữa thì không nhịn được cơn giận trong lòng.
Dung chiêu nghi nhìn Hà mỹ nhân với vẻ mặt sợ hãi, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Nàng ta vừa cho người đưa tin cho Dương bảo lâm, lời đồn trong hậu cung vừa mới lan ra, còn chưa kịp để Đồng Vân thêm dầu vào lửa, thì Dương bảo lâm đã xảy ra chuyện?
Nói chuyện này không liên quan đến Hà mỹ nhân, Dung chiêu nghi không tin.
Nhưng giống như cái chết của Lư tài nhân trước đây, cho dù trong lòng có nghi ngờ, nàng ta có thể làm gì?
Nàng ta không thể nói gì cả.
Dung chiêu nghi gần như không thể nhận ra mà hừ lạnh một tiếng. Nếu không phải hôm nay, có lẽ nàng ta vẫn không biết, Hà mỹ nhân luôn tỏ ra khiêm tốn ôn hòa lại có năng lực như vậy.
Nàng ta tốn bao tâm tư muốn loại bỏ Vân Tự, kết quả đến giờ đã mất hai phi tần, mà Vân Tự vẫn bình an vô sự.
Trong lòng Dung chiêu nghi mắng đám người kia là đồ vô dụng, nhưng trên thực tế, nàng ta chỉ có thể quay mặt đi chỗ khác.
Một lúc lâu sau, ngọn lửa cuối cùng cũng được dập tắt. Cung nhân và cấm quân xông vào, nhanh chóng khiêng ra từng thi thể bị cháy đen, không thể nhìn thẳng.
Bốn phía vang lên những tiếng nôn ọe.
Phi tần đứng gần Vân Tự nhất cuối cùng cũng không nhịn được nữa, sắc mặt trắng bệch che miệng nôn khan.
Vân Tự cảm thấy trong lòng dâng lên từng đợt khó chịu, nàng che miệng, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, lặng lẽ quan sát sắc mặt của các phi tần xung quanh.
Cuối cùng, ánh mắt Vân Tự dừng lại trên người Hà mỹ nhân.
Lẽ ra nàng không nên nghi ngờ Hà mỹ nhân, bởi vì Hà mỹ nhân cũng là người bị liên lụy trong vụ hỏa hoạn, hơn nữa mọi người trong hậu cung đều biết nàng ta và Dương bảo lâm có quan hệ tốt, nàng ta không có động cơ giết Dương bảo lâm.
Nhưng nhìn Hà mỹ nhân sợ hãi rơi lệ, Vân Tự lại bất giác nhớ đến nàng và Lư tài nhân.
Nàng và Lư tài nhân tuy là chủ tớ nhưng lại bất hòa, chẳng lẽ còn trông chờ vào tình cảm tỷ muội chân thành giữa Dương bảo lâm và Hà mỹ nhân sao?
So với điều đó, Vân Tự càng nghiêng về việc Hà mỹ nhân bị uy hiếp bởi Dương bảo lâm nên mới phải khuất phục.
Còn về việc tại sao Hà mỹ nhân lại muốn giết Dương bảo lâm?
Vân Tự dễ dàng đưa ra một đáp án: giết người diệt khẩu.
Hà mỹ nhân đã cúi đầu khom lưng trước Dương bảo lâm nhiều năm, khó đảm bảo không có nhược điểm gì trong tay Dương bảo lâm. Vì vậy, việc Hà mỹ nhân ra tay với Dương bảo lâm cũng là điều bình thường.
Nhưng Vân Tự biết rõ, tất cả những điều này chỉ là suy đoán của nàng, không có bất kỳ căn cứ nào. Đọc truyện tại trang chính chủ FB Frenalis và wpad để được bản đầy đủ.
Vân Tự rũ mắt xuống, lặng lẽ dời tầm mắt. Lợi dụng việc đứng phía sau đám đông, nàng quan sát những thi thể được khiêng ra. Cho đến khi thi thể cuối cùng được đưa ra, bốn phía bỗng ồ lên.
Dương bảo lâm, kẻ đắc ý trong hậu cung nhiều năm, dung mạo kiều diễm ngày nào giờ đã bị ngọn lửa hủy hoại một nửa. Váy áo trên người nàng ta bị thiêu rụi chỉ còn lại vài mảnh vải. Khi được phủ vải trắng lên, mọi người dễ dàng nhận ra trước khi chết nàng ta chỉ mặc độc một chiếc áo trong, không khỏi kinh hãi. Chỉ cần tưởng tượng cũng có thể nhận ra, nàng ta đã bị thiêu sống trong biển lửa.
Dù thế nào đi nữa, những người chứng kiến cảnh tượng này đều không khỏi quay mặt đi.
Tổng cộng có ba thi thể, ngoài Dương bảo lâm, hai cung nữ hầu hạ trong điện nàng ta cũng không thoát khỏi số phận.
Chỉ có hai nô tài thô kệch trốn thoát, lúc này đang run rẩy quỳ trên mặt đất, toát mồ hôi lạnh.
Đàm Viên Sơ lặng lẽ nhìn thi thể được phủ vải trắng, thở dài một tiếng. Hoàng Hậu thấy vậy liền an ủi: “Xin Hoàng Thượng nén bi thương.”
Đàm Viên Sơ lạnh mặt, không nói gì.
Hoàng Hậu nhìn hai nô tài đang quỳ, giận dữ quát: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao điện Trường Nhạc lại bị cháy?”
Hai nô tài vội vàng dập đầu, khóc lóc kêu oan: “Nô tài không biết! Nô tài cũng bị khói làm cho tỉnh giấc, phát hiện ra thì lập tức gọi người cứu hỏa! Xin nương nương minh xét!”
Cho dù Hoàng Hậu hỏi thế nào, hai người cũng không nói nên lời.
Có người khó hiểu hỏi: “Các ngươi ít nhất cũng phải biết ngọn lửa bốc lên từ đâu chứ?”
Câu hỏi này họ có thể trả lời, không dám giấu giếm: “Từ nội điện ạ! Lúc nô tài đi tìm người cứu hỏa, quay đầu lại nhìn, lửa đã bốc lên từ trong điện rồi!”
Hai nô tài có chút chột dạ, bởi vì khi lửa bốc lên, họ chỉ lo chạy trốn, không hề nghĩ đến việc vào nội điện cứu chủ tử.
“Lửa cháy từ nội điện, lan ra đến chính điện cũng cần một chút thời gian, Dương bảo lâm dù không chạy ra được, chẳng lẽ cũng không kêu cứu? Sao các ngươi lại là bị khói làm cho tỉnh giấc?”
Vân Tự liếc nhìn phi tần vừa lên tiếng, là Tô quý tần.
Nàng ta nhíu chặt mày, vẻ mặt lạnh lùng đang nghi ngờ nhìn chằm chằm hai nô tài kia.
Vân Tự có chút ngạc nhiên. Không chỉ Vân Tự, mà tất cả các phi tần ở đây khi thấy Tô quý tần chủ động hỏi chuyện đều cảm thấy khó hiểu.
Ai mà không biết Tô quý tần vừa vào cung đã bất hòa với Dương bảo lâm, hai người nhìn nhau không vừa mắt.
Tô quý tần nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn qua, nhưng nàng ta không để tâm. Nàng ta và Dương bảo lâm quả thật bất hòa, nhưng Dương bảo lâm hiện giờ đã chết, người chết như đèn tắt, những ân oán trước kia cũng tan thành mây khói.
Nàng ta tích cực như vậy, đương nhiên là muốn điều tra ra ai hại Dương bảo lâm.
Không phải muốn báo thù cho Dương bảo lâm, mà là cảm thấy có chút rùng mình. Dễ dàng cướp đi mấy mạng người như vậy, kẻ ra tay quá mức tàn nhẫn độc ác. Loại rắn độc này ẩn náu trong hậu cung, ai biết được người tiếp theo gặp nạn sẽ là ai?
Hơn nữa, ai cũng biết nàng ta và Dương bảo lâm bất hòa, nhỡ đâu có người cho rằng nàng ta hãm hại Dương bảo lâm thì sao?
Không phải là không có khả năng này.
Chỉ cần nghĩ đến việc có thể bị gánh tội thay, Tô quý tần liền cảm thấy khó chịu, hận không thể lập tức tìm ra hung thủ.
Hai nô tài cũng ngẩn ra, sau đó vội vàng phản ứng lại, liều mạng lắc đầu, sợ bị nghi ngờ: “Không có! Cầu Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương minh xét! Nô tài thật sự là bị sặc khói tỉnh dậy, không hề nghe thấy tiếng kêu cứu của chủ tử ạ!”
Hai nô tài nói năng rõ ràng, nước mắt nước mũi giàn giụa, nhưng chính vì vậy lại khiến mọi người nhíu mày.
Đàm Viên Sơ cũng nhìn bọn họ.
Nếu Dương bảo lâm tỉnh táo, không có lý nào không chạy trốn hoặc kêu cứu. Hai nô tài không nghe thấy gì, chỉ có thể nói lúc đó Dương bảo lâm đang hôn mê hoặc đã chết.
Một cấm quân lên tiếng: “Khi thần bước vào, thấy Dương bảo lâm nằm bất động trên giường, còn hai cung nữ thì ngã gục trong nội điện.”
Tô quý tần quay sang Đàm Viên Sơ, mím môi nói: “Kẻ dám phóng hỏa giết người trong cung thật sự to gan lớn mật, xin Hoàng Thượng nhất định phải điều tra rõ hung thủ, nếu không nghĩ đến việc trong hậu cung còn ẩn giấu kẻ tàn nhẫn như vậy, tần thiếp cảm thấy bất an.”
Lời của Tô quý tần cũng nhắc nhở những người khác, các phi tần nhìn nhau, vẻ mặt đều hoảng loạn. Hôm nay là Dương bảo lâm, ai biết ngày mai sẽ là ai?
Hung thủ nhất định phải bị tìm ra mới có thể làm lòng người yên ổn.
Lập tức có rất nhiều phi tần quỳ xuống cầu xin: “Xin Hoàng Thượng nghiêm tra việc này, trả lại sự bình yên cho hậu cung.”
Tất cả mọi người đều quỳ xuống, Vân Tự và Thu Viện đứng cuối cùng lộ ra. Đàm Viên Sơ liếc mắt một cái liền thấy nàng, sắc mặt nàng có chút trắng bệch, lông mày nhíu chặt vì sợ hãi.
Hứa Thuận Phúc nhìn theo ánh mắt Hoàng Thượng, không khỏi kinh ngạc. Hai người này đến khi nào vậy?
Đang nghĩ ngợi, Hứa Thuận Phúc nghe thấy Hoàng Thượng lạnh lùng nói: “Cho người đi mời ngỗ tác và thái y.”
Hứa Thuận Phúc hoàn hồn, lập tức đi mời thái y và ngỗ tác. Khi đi ngang qua Vân Tự và Thu Viện, hắn kéo hai người đi.
Nhưng hắn vừa động, liền có người phát hiện ra Vân Tự. Chưa kịp để Vân Tự và Hứa Thuận Phúc rời đi, liền nghe thấy có người nói: “Ơ kìa...”
Âm thanh này quá đột ngột, mọi người không khỏi nhìn về phía phát ra tiếng nói. Vân Tự thình thịch trong lòng, nàng có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, dự cảm trở thành sự thật. Nàng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Dung chiêu nghi đang nheo lại. Trong đầu Vân Tự đột nhiên lóe lên một suy đoán.
Dung chiêu nghi khẽ nhướng mày, như vừa mới nhớ ra điều gì, thản nhiên nói: “Thần thiếp bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.”
Vân Tự chùng lòng, bởi vì nàng đã đoán được Dung chiêu nghi muốn nói gì. Quả nhiên, Dung chiêu nghi nói tiếp: “Gần đây trong cung có lời đồn, cái chết của Lư tài nhân có ẩn tình, hình như là có liên quan đến Vân Tự cô nương. Mới đây không lâu, Dương bảo lâm lại xảy ra chuyện, có phải là quá trùng hợp không?”
Lời vừa dứt, khiến một số người nghi ngờ.
Hoàng Hậu nhíu mày, không ngờ Dung chiêu nghi lại đưa chuyện này lên người Vân Tự.
Trong lòng nàng ấy cảm thấy nực cười, lời đồn đại vốn đã vô căn cứ, cho dù là thật, thì Vân Tự có năng lực gì để phóng hỏa giết người ở điện Trường Nhạc?
Đàm Viên Sơ nhàn nhạt liếc nhìn Dung chiêu nghi.
Vân Tự dường như đứng hình, một lúc lâu sau nàng khẽ nhíu mày, mím môi hỏi: “Chiêu nghi nương nương cho rằng nô tỳ phóng hỏa giết Dương bảo lâm?”
Nàng đứng đó khẽ mím môi, rồi quay sang nhìn Đàm Viên Sơ.
Những chiếc đèn lồng chiếu sáng màn đêm, soi rõ bộ cung trang màu xanh hồ thủy trên người nàng. Nàng khác biệt với cung nhân xung quanh, trông như một chủ tử thực sự.
Không ít người nhíu mày, Dung chiêu nghi cũng cảm thấy chướng mắt.
Đặc biệt là hành động không hề che giấu nhìn về phía Hoàng thượng của nàng.
Đàm Viên Sơ dường như không nhận thấy ánh mắt của mọi người, hắn vẫy tay với Vân Tự: "Lại đây.”
Thần sắc hắn nhàn nhạt, không ai nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng cử chỉ thân mật như vậy khiến một số phi tần ghen tị, sắc mặt Dung chiêu nghi cũng kém đi vài phần.
Vân Tự bước đến sau lưng Đàm Viên Sơ.
Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, nàng vươn tay nắm lấy tay áo Đàm Viên Sơ.
Bốn phía bỗng im lặng, mọi người đều nhìn vào bàn tay đang nắm lấy tay áo Hoàng Thượng.
Đàm Viên Sơ cũng khựng lại, hắn cúi đầu nhìn nàng, nhìn thấy những ngón tay trắng nõn của nàng. Một lát sau, Đàm Viên Sơ lặng lẽ dời mắt đi.
Hắn không gạt tay nàng ra, mặc cho nàng níu lấy.
Dung chiêu nghi siết chặt khăn trong tay áo, Đồng Vân cúi gằm mặt, không dám nhìn sắc mặt chủ tử.
Hứa Thuận Phúc thấy cảnh này, lén rụt đầu, ra hiệu cho Thu Viện rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Trong lòng mọi người dậy sóng. Họ cũng từng chứng kiến Dung chiêu nghi và Dương bảo lâm được sủng ái, nhưng tâm trạng bây giờ hoàn toàn khác.
Khi Hoàng Thượng đối xử đặc biệt với Dung chiêu nghi, họ chỉ cảm thấy ghen tị, nhưng cũng đã quen, ghen tị nhiều cũng thành bình thường. Nhưng có lẽ vì thân phận của Vân Tự khác biệt, nên khi thấy Hoàng Thượng dung túng nàng như vậy, trong lòng họ dâng lên một cơn chua xót khó hiểu.
Nàng chỉ là một nô tài, dựa vào đâu mà được Hoàng Thượng ưu ái?
Hoàng Hậu cũng có chút ngạc nhiên, nàng ấy liếc nhìn hai người, rồi nhàn nhạt thu hồi tầm mắt. Một lúc sau, Hoàng Hậu phá vỡ bầu không khí căng thẳng, trong khi các phi tần đều thay đổi sắc mặt, chỉ có nàng ấy vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Nàng ấy lắc đầu với Dung chiêu nghi như rất bất đắc dĩ: “Ngươi dù có muốn nhanh chóng tìm ra hung thủ, cũng không thể vơ cả nắm như vậy. Vân Tự cô nương cả ngày ở điện Dưỡng Tâm, làm sao có thể hãm hại Dương bảo lâm?”
Nàng ấy bâng quơ một câu, trước sự quy kết của mọi người về việc Dung chiêu nghi nóng lòng tìm ra hung thủ, lại vô tình nói lỡ lời.
Dung chiêu nghi lãnh đạm hơn, nàng ta kìm nén cảm xúc, khẽ xả môi dưới, ý vị khó hiểu:
“Thần thiếp cũng chỉ nghe đồn trong cung, có chút nghi hoặc thôi.”
Tô quý tần vốn trầm mặc từ lúc Vân Tự đến bên cạnh Đàm Viên Sơ, giờ mới lên tiếng phụ họa Dung chiêu nghi: “Hai việc xảy ra trước sau, quả thật trùng hợp, Dương bảo lâm vừa chết, e là chẳng còn ai truy cứu cái chết của Lư tài nhân nữa.”
Hoàng Hậu khẽ tặc lưỡi, dời mắt đi, nàng chẳng buồn quản. Nàng đã cho bậc thang rồi, người ta không muốn xuống, nàng biết làm sao?
Trong đầu Vân Tự không ngừng hiện lên những chuyện xảy ra khi nàng hầu hạ ở điện Hòa Nghi, suy đoán trong lòng càng thêm chắc chắn. Nàng đè nén sự lạnh lẽo dâng lên trong lòng, không tranh luận với Dung chiêu nghi, chỉ kéo tay áo Đàm Viên Sơ, khẽ cắn môi:
“Hoàng Thượng, người phải minh oan cho nô tỳ về lời đồn đãi đó, mọi người đều cho rằng nô tỳ hại chết Lư tài nhân.”
Nàng ngước lên, ánh đèn cùng ánh trăng chiếu vào gương mặt nàng, mày liễu mắt hạnh, môi đỏ má đào, chiếc cằm nhỏ nhắn càng tôn lên gương mặt đầy đặn trắng trẻo, hai má ửng hồng dưới ánh trăng nhợt nhạt, mang vẻ nhu nhược đáng thương khó tả.
Nhưng lời nàng nói ra lại khiến mọi người nhíu mày khó chịu.
Một lát sau, mọi người mới hiểu ra sự khó chịu này từ đâu mà đến, có người không nhịn được mà lạnh mặt, trước mặt bao người câu dẫn Hoàng Thượng, thật chẳng biết xấu hổ!
Dung chiêu nghi cũng lạnh lùng nhìn nàng. Nàng ta đã gặp Vân Tự vài lần, cũng có chút hiểu biết, nếu nói Vân Tự không cố ý làm họ ghê tởm thì nàng ta không tin!
Vân Tự run run mí mắt, nàng chính là cố ý, ai bảo bọn họ hung dữ dọa người như vậy?