Tin tức thị tẩm ở Mộng Sư điện vừa truyền ra, các cung đều có phản ứng khác nhau. Hoàng Hậu chỉ thản nhiên gật đầu:
“Lấy ngọc san hô trong kho đưa đến Mộng Sư điện.”
Bách Chi kinh ngạc trợn to mắt, buột miệng: “Nương nương! Cây ngọc san hô đó là Hoàng Thượng ban thưởng cho người khi người được phong hậu mà!”
Nàng ta cắn môi, khó chịu nói:
“Sao có thể đưa cho nàng ta chứ?”
Bách Chi còn muốn nói gì nữa, nhưng thấy vẻ mặt Hoàng Hậu bình thản, nàng ta đành nuốt xuống, ai cũng nhìn ra sự không cam lòng của nàng ta.
Hoàng Hậu liếc xéo nàng ta: “Nếu không phải Hoàng Thượng tuyên nàng ta thị tẩm, bổn cung cũng quên mất hôm nay là ngày nàng ta dọn đến, mặc kệ nói như thế nào, bổn cung cũng nên đưa một phần hạ lễ.”
Lý do là vậy, nhưng Bách Chi vẫn muốn khuyên can: "Nương nương muốn tặng gì mà chẳng được? Sao lại phải là thứ này?”
Hoàng Hậu thấy nàng ta có chút phiền phức: “Chỉ là một cây ngọc san hô thôi, để trong kho cũng chỉ bám bụi, đồ tốt xứng với giai nhân, cũng không tính là lãng phí.”
Biết Hoàng Hậu đã quyết, Bách Chi dù không muốn cũng chỉ đành giữ ý kiến trong lòng. Nàng ta đến kho lấy ngọc san hô, ghi chép lại rồi cố ý đưa cho Hoàng Hậu xem:
“Nương nương, người nhìn màu sắc này có hợp để tặng nàng ta không?”
Cây ngọc san hô đỏ rực sống động như thật. Màu đỏ là màu chính, ở bổn triều thường được dùng cho chính thất, Bách Chi trăm phương nghìn kế muốn Hoàng Hậu thu hồi mệnh lệnh.
Hoàng Hậu liếc mắt nhìn, không chút dao động:
“Mấy hôm trước Hoàng Thượng thưởng cho Tô tiệp dư cây trâm ngọc còn đính hồng bảo thạch, trong cung Đức phi trồng cả một vườn thược dược cũng toàn màu đỏ son, ngươi nói những thứ đó không hợp với các nàng ấy, chẳng lẽ bổn cung phải so đo từng chút một sao?”
Bách Chi còn muốn nói gì đó, Hoàng Hậu đã ngắt lời: “Bách Chi, đây chỉ là một món đồ vật, là ngươi nghĩ nhiều quá mới gán cho nó những ý nghĩa khác.”
Mà đối với Hoàng Hậu, cây ngọc san hô này cũng chẳng khác gì những món đồ trang trí khác.
Hoàng Hậu thu hồi ánh mắt, hời hợt nói: "Không cần tự tìm phiền não.”
Bách Chi im bặt.
Nàng ta không phải không biết Hoàng Hậu không để tâm, nhưng nàng ta lại thay Hoàng Hậu để tâm. Nàng ta luôn cảm thấy những thứ tôn quý và tốt đẹp nhất trên đời này đều nên thuộc về Hoàng Hậu.
Nàng ta buồn bực bỏ ngọc san hô vào hộp gấm, rồi tự mình mang đến Mộng Sư diện.
Khôn Ninh cung vừa có động tĩnh, cả hậu cung đều được tin.
Vân Tự ở Mộng Sư điện còn đang chờ đợi lần thị tẩm chính thức đầu tiên của mình, thì lại phải tiếp đón từng đợt cung nhân đến tặng lễ. Đợi tiễn hết mọi người, trời cũng sắp tối.
Chưa kịp để Thu Viện kiểm kê hết số quà, Tùng Phúc đã cho người mang đến mấy thùng nước ấm: "Chủ tử, người có muốn tắm rửa luôn không?”
Vân Tự bận rộn cả ngày, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, nàng nhìn nước ấm trước mặt, uể oải gật đầu: “Mang vào tịnh thất.”
Nói xong, nàng khẽ chạm vào cây ngọc san hô do Hoàng Hậu sai người đưa tới.
Thu Viện thấy quen mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng nhận ra, không nhịn được mà kinh ngạc thốt lên: “Đây là…”
Vân Tự khó hiểu nhìn nàng ấy. Nàng không nhận ra cây ngọc san hô này, nàng chú ý đến chỉ vì màu sắc của nó quá rực rỡ, nên có chút ngạc nhiên. Nếu là người khác tặng thì cũng thôi, nhưng người tặng lại là Hoàng Hậu nương nương, khiến người ta khó mà đoán được ý nghĩ của nàng ấy.
Chẳng lẽ Hoàng Hậu nương nương không hề để ý đến những chuyện nhỏ nhặt liên quan đến tôn ti trật tự này sao?
Thu Viện thấp giọng trả lời: “Nô tỳ nhớ rõ, đây là Hoàng Thượng ban thưởng cho Hoàng Hậu nương nương vào năm ngài ấy nhận phượng ấn.”
Năm đó Thu Viện mới vào cung, còn làm nô tài thô sử, chỉ dám đứng từ xa nhìn cung nhân bưng khay bạc đến Khôn Ninh cung đưa ban thưởng, đoàn người nối đuôi nhau dài dằng dặc. Trước đó Thu Viện chưa từng thấy nhiều đồ quý giá như vậy, vì thế nên nhớ rất rõ.
Vân Tự kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Đầu ngón tay đang định chạm vào ngọc san hô bèn theo bản năng rụt lại, nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu, thậm chí không dám chạm vào.
Tùng Phúc không nghe thấy hai người nói chuyện, vội vàng bước vào:
“Chủ tử, nước ấm đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Vân Tự gật đầu, ánh mắt do dự rời khỏi ngọc san hô. Nàng buồn bực không thôi, nhưng Hoàng Hậu nói là lễ mừng tân điện của nàng, kỳ thật cũng giống như ban thưởng, nàng không có lý do gì để từ chối.
Trước khi vào tịnh thất, Vân Tự nhíu mày phân phó:
“Đem nó đặt trong nội điện.”
Nàng chỉ vào bàn trang điểm: “Cứ đặt ở đó.”
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Thu Viện, Vân Tự không giải thích. Nàng không hiểu ý nghĩ của Hoàng Hậu, đành phải đẩy nan đề cho người có thể giải quyết.
Đặt ở chỗ dễ thấy như vậy, Đàm Viên Sơ vừa đến là có thể nhìn thấy ngay. Còn nàng nên làm gì với cây ngọc san hô này thì phải xem phản ứng tiếp theo của Đàm Viên Sơ.
Vân Tự bước vào tịnh thất, cung nhân bưng đến một chậu cánh hoa khô, trên mặt nước thoang thoảng mùi hương. Y phục từ vai ngọc trượt xuống đất, giai nhân bước vào bồn tắm, tiếng nước róc rách vang lên, vài giọt nước bắn ra ngoài trùng hợp che giấu tiếng bước chân bên ngoài.
Bên ngoài vừa tối, Đàm Viên Sơ đã đến Mộng Sư điện. Đèn lồng treo cao, ánh sáng như muốn sánh với ánh trăng.
Hắn không cho người thông truyền, trực tiếp dẫn Hứa Thuận Phúc vào nội điện, nhưng không ngờ bên trong lại không có ai. Hắn nhướng mày kinh ngạc, chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy tiếng nước chảy từ sau bình phong.
Âm thanh rất nhỏ nhưng lại vang vọng trong không gian yên tĩnh, như ẩn chứa thanh âm êm dịu của nữ tử, gợi lên chút rung động.
Hứa Thuận Phúc cũng nhanh chóng nhận ra Vân tiệp dư đang làm gì, vội vàng cúi đầu. Hắn cứ tưởng Hoàng Thượng sẽ chờ Vân tiệp dư ở bên ngoài, ai ngờ Hoàng Thượng chỉ dừng lại một chút rồi lập tức đi về phía sau bình phong.
Hứa Thuận Phúc khẽ tặc lưỡi, ra hiệu cho cung nhân lui ra ngoài.
Tùng Phúc đang hầu hạ bên ngoài, thấy Hứa Thuận Phúc đi ra, hắn gãi đầu tỏ vẻ khó xử, nhỏ giọng nói: “Công công, nô tài vừa cho người mang bữa tối đến.”
Hứa Thuận Phúc nhìn hắn, giọng điệu bình thản:
“Để lát nữa ăn cũng không sao, dù sao Hoàng Thượng cũng sẽ không để Vân tiệp dư bị đói.”
Vừa dứt lời, bên ngoài liền rơi vào im lặng. Vài cung nữ hiểu chuyện không nhịn được cúi đầu, hai tai đỏ ửng.
Hứa Thuận Phúc bỗng nhiên ý thức được mình vừa nói gì, thấy vẻ mặt kinh hãi của Tùng Phúc, vội vàng giải thích:
“Các ngươi nghĩ gì vậy! Ta nói là bữa tối! Hoàng Thượng sẽ không để Vân tiệp dư bị đói!”
Dù sao hắn cũng tận mắt chứng kiến, Hoàng Thượng chưa bao giờ bạc đãi Vân tiệp dư ở phương diện này.
Tùng Phúc cười khan: “Nô tài biết rồi ạ.”
Người trong điện không biết chuyện cười bên ngoài. Vân Tự tựa vào bồn tắm vươn tay khẽ vẩy nước, những giọt nước theo cánh tay trượt xuống, rơi trên mặt nước. Tịnh thất tràn ngập hơi nước, những giọt nước li ti đọng lại trên má, chóp mũi và xương quai xanh nàng. Hơi nước mịt mờ, hương thơm lan tỏa, nàng hơi ngẩng đầu, khép hờ đôi mắt hạnh.
Có người múc nước dội lên người nàng, dòng nước ấm áp chảy dọc xuống từ vai. Sau đó, Vân Tự nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, nàng cứ tưởng là cung nhân đến thêm nước nóng nên không để ý, thậm chí còn không mở mắt ra.
Dù sao Thu Viện cũng ở trong điện, nếu có việc gì Thu Viện sẽ gọi nàng.
Nhưng nàng quên mất, có một trường hợp mà Thu Viện không thể nhắc nhở nàng.
Ví dụ như, khi có người ra lệnh im lặng.
Có người đặt tay lên vai nàng, xoa bóp nhẹ nhàng. Vân Tự khẽ nhíu mày rồi mở mắt ra. Bốn mắt nhìn nhau, người nhìn xuống nàng từ trên cao kinh ngạc nhướng mày, còn giả vờ hỏi:
“Sao lại phát hiện ra nhanh vậy, là trẫm hầu hạ không tốt sao?”
Vân Tự đã cảm thấy không đúng, nhưng không ngờ vừa mở mắt ra đã thấy Đàm Viên Sơ. Nàng trợn to mắt, có chút cứng họng, bị Đàm Viên Sơ nhìn đến mức không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, nàng khẽ mím môi, đáp lại ánh mắt tò mò của Đàm Viên Sơ:
“Cung nhân có thủ pháp mới lạ như vậy, chắc chắn sẽ không được Trung Tỉnh điện phái đến.”
Đàm Viên Sơ khẽ tặc lưỡi, hắn suýt nữa thì quên, nàng cũng xuất thân từ Trung Tỉnh điện, hiểu biết về cung nhân còn hơn cả hắn.
Không dễ lừa gạt chút nào.
Hắn cụp mắt xuống, mặt nước trong bồn tắm bị cánh hoa che khuất, không nhìn rõ được cảnh xuân bên dưới, nhưng vẫn có thể thấy được đôi chân thon dài thẳng tắp, trắng nõn của nàng. Lúc này, nàng đang gập chân lại, tựa hồ có chút không thoải mái.
Thấy hắn nhìn, nàng giật mình ngồi dậy, đầu ngón tay trắng nõn nắm chặt thành bồn, ngượng ngùng trừng mắt nhìn hắn:
“Hoàng Thượng có biết bây giờ người giống gì không?”
Đàm Viên Sơ nhấc một lọn tóc của nàng lên, thong thả nhướng mày ra vẻ lắng nghe.
Vân Tự trực tiếp ngắn gọn: “Giống hệt một tên háo sắc!”
Đàm Viên Sơ bật cười, ai dám chỉ thẳng mặt hắn mắng hắn là tên háo sắc chứ?
Hắn đưa tay gõ nhẹ lên trán nàng: “Chỉ nhìn một cái đã nói trẫm là tên háo sắc, vậy ban đêm khi chúng ta cùng chung chăn gối, trẫm là gì?”
Vân Tự cứng họng, đây rõ ràng là hai chuyện khác nhau, nhưng nàng lại không thể phản bác. Một lúc sau, nàng xấu hổ cùng tức giận mà nghẹn ra một câu:
“Người thật không biết xấu hổ!”
Đàm Viên Sơ gật đầu, không chút khách khí thừa nhận: “Ừ, nàng nói đúng.”
Bị phụ họa nhưng Vân Tự không hề thấy vui vẻ, nàng khẽ mím môi, sao người này lại mặt dày như vậy chứ?
Vân Tự lại nhớ đến bình phong trong điện, nàng nhìn xung quanh, xác nhận không có ai mới hạ giọng hỏi: “Không phải người đã đồng ý với tần thiếp sẽ cất bình phong đó đi sao? Sao bây giờ lại để trong điện của tần thiếp?”
Đàm Viên Sơ vuốt ve mái tóc nàng. Cung nhân trong tịnh thất đều bị hắn đuổi ra ngoài, việc hầu hạ nàng tắm rửa chỉ có thể do hắn làm. Kỳ thật đây cũng không phải lần đầu tiên. Đầu ngón tay hắn xoa nhẹ bồ kết rồi thoa lên mái tóc đen của nàng, vừa gội đầu cho nàng vừa nghiêm túc trả lời câu hỏi:
“Bình phong đó là do Giang Nam cống nạp, nghe nói giá trị liên thành, kỹ thuật thêu rất tinh xảo, nàng không thích sao?”
Vân Tự hít sâu một hơi: “Người biết rõ tần thiếp đang nói gì mà!”
Cái gì mà giá trị liên thành! Từ bao giờ hắn để ý đến những thứ này chứ?!
Đàm Viên Sơ ngẩng đầu lên, khẽ cười: “Nàng thật sự không thích? Trẫm lại rất thích.”
Giọng điệu của hắn đầy ẩn ý, Vân Tự đương nhiên hiểu được nên tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, Vân Tự bỗng nhiên sững người. Nàng lúc này mới nhận ra ánh mắt hắn sâu thẳm lạ thường, mới chậm chạp ý thức được họ đang ở đâu.
Trong tịnh thất, hơn nữa nàng đang không mảnh vải che thân.
Gương mặt Vân Tự đỏ bừng, không nhịn được mà co lại đôi chân bạch ngọc, cắn chặt môi nói:
"Người đi ra ngoài trước đi".
Đàm Viên Sơ không trả lời, chỉ nói một câu không đầu không đuôi: “Trong điện không có ai khác.”
Lời vừa dứt, như thể củi lửa bỗng nhiên bùng cháy dữ dội, nhiệt độ trong tịnh thất lặng lẽ tăng lên. Vân Tự không phân biệt được hơi nóng trên má là do hơi nước hay vì nguyên nhân nào khác.
Nàng chỉ nhớ rõ khi đối diện với ánh mắt Đàm Viên Sơ, theo bản năng nuốt nước bọt.
Chuyện này, nàng chưa bao giờ là đối thủ của Đàm Viên Sơ.
Hắn chiều nàng, đặc biệt thích chiều nàng trong chuyện này. Cả người nàng không chút phòng bị mà mềm nhũn ra, cuộn tròn trong lòng hắn khóc thút thít. Vân Tự không thích loại chuyện chỉ có mình nàng thành thật này, nhưng hôm nay, đầu ngón tay nàng dừng lại trên thắt lưng Đàm Viên Sơ, mãi không có động tác tiếp theo.
Nước bắn ướt y phục hắn, lúc này nàng cũng không nhịn được mà sờ soạng hắn, chẳng mấy chốc, y phục chỉ còn lộn xộn khoác trên người hắn, làn da trắng nõn như ẩn như hiện.
Nhưng người nào đó thật quá đáng.
Hắn cố ý thong thả, nhưng đến lúc quan trọng nhất lại bắt đầu rụt rè, hắn gọi nàng bằng cái tên thân mật: “A Tự, đừng nóng vội.”
Rốt cuộc là ai đang gấp gáp?
Cứ đến lúc này, nàng lại cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị hắn hành hạ đến chết.
Hơi nước chưa tan, lại thêm mồ hôi đầm đìa. Một lúc lâu sau hắn ôm nàng rời khỏi tịnh thất. Đi ngang qua bình phong khẽ cười:
“Nếp gấp đã được Thượng Y Cục sửa xong rồi, lần này A Tự đừng nghịch ngợm nữa, nếu không sẽ giấu không được đâu.”
Vân Tự lập tức căng thẳng, trong lúc ý thức mơ hồ, nàng nghĩ: hắn rõ ràng là cố ý!
Trăng lên đỉnh đầu, màn đêm dần dần trở nên đậm đặc.
Trong điện bỗng nhiên vang lên tiếng đồ vật rơi xuống. Vân Tự muốn ngồi dậy nhưng hai chân mềm nhũn, nàng ngã xuống, môi khẽ run rẩy nghiến răng nghiến lợi nói:
“Hoàng thượng, người không thương tần thiếp gì cả!”
Đàm Viên Sơ nhanh tay ôm lấy nàng, không để nàng ngã xuống đất. Nghe vậy, Đàm Viên Sơ không thừa nhận, ngón tay điểm nhẹ lên eo nàng, cười khẽ:
“Nàng còn muốn trẫm thương nàng thế nào nữa?”
Hắn cúi đầu hôn lên chóp mũi nàng, nói mình bị oan.
Vân Tự muốn đẩy hắn ra nhưng không còn sức lực, nàng tức giận, hắn rõ ràng biết nàng không phải có ý đó!
Nàng bĩu môi, đôi mắt hạnh long lanh ầng ậc nước nhìn hắn, oán trách: “Gần đây người cứ như vậy, đến cơm cũng không cho tần thiếp ăn, còn nói thương tần thiếp.”
Đàm Viên Sơ nhìn nàng, thản nhiên nói: "Trẫm cũng muốn cùng nàng dùng bữa tối.”
Ý hắn là, hắn cũng chưa ăn tối, đã đến gặp nàng rồi.
Nếu Hứa Thuận Phúc ở đây, hắn có thể thề rằng Đàm Viên Sơ không hề giả vờ.
Cả ngày hôm nay, Đàm Viên Sơ đều có chút thất thần. Cảm xúc giấu kín vẫn luôn tồn tại. Vân Tự hầu hạ trước mặt hắn một năm, luôn ở nơi hắn vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.
Nhưng hôm nay, ở Ngự Thư Phòng, Đàm Viên Sơ cố ý ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Thuận Phúc lại như không có chuyện gì mà thu hồi tầm mắt.
Hứa Thuận Phúc biết rõ Hoàng Thượng muốn gặp ai, nhưng hắn chỉ có thể giả vờ như không biết gì.
Nhưng Hứa Thuận Phúc cũng thấy đau đầu, trong lòng có chút nhớ những ngày Vân Tự còn ở Dưỡng Tâm điện.
Hôm nay Hoàng Thượng bắt bẻ hắn rất nhiều chuyện. Ví dụ như, hắn vừa bưng chén trà lên, Hoàng Thượng đã nhàn nhạt nói: “Lạnh.”
Đến lần thứ hai, vẫn là bị chê lạnh.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại hai ba lần, hắn mới được phép dâng trà.
Hứa Thuận Phúc biết, Hoàng Thượng không phải cố ý làm khó hắn, mà là người pha trà không đúng, nên dù có đổi trà khác thì hương vị cũng không đúng.
Nhưng Vân Tự không biết gì cả, nàng cứ tưởng Đàm Viên Sơ cũng chưa ăn tối, trong lòng thấy cân bằng hơn một chút. Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu hôn lên cằm Đàm Viên Sơ, thanh âm mềm mại hơn:
“Tần thiếp cũng nghĩ Hoàng Thượng sẽ đến dùng bữa cùng tần thiếp, nên đã chờ người.”
Đàm Viên Sơ thấy nàng thật sự có bản lĩnh, rõ ràng biết nàng đang nói dối, nhưng vẫn không nhịn được cong môi.
Bữa tối hôm nay ở Mộng Sư điện thật sự rất muộn.
Mộng Sư điện có phòng bếp nhỏ, quả thật tiện lợi hơn rất nhiều. Đồ ăn luôn được hâm nóng, không sợ nguội, cũng không cần phải chạy qua chạy lại Ngự Thiện Phòng.
Món ăn được bày biện trên bàn tròn bằng gỗ lê vàng, có lẽ vì hôm nay nàng mới được tấn phong, Ngự Thiện Phòng đưa đến rất nhiều món, hơn nữa hôm nay thị tẩm ở Mộng Sư điện, cuối cùng cả bàn ăn được bày biện vô cùng đẹp mắt.
Đàm Viên Sơ cuối cùng cũng nhìn thấy cây ngọc san hô được đặt trên bàn trang điểm, hắn không hề kiêng dè trực tiếp hỏi:
“Sao thứ này lại ở đây?”
Vân Tự cúi đầu, ngữ khí như đang giận dỗi: “Hoàng thượng có nhớ cây ngọc san hô này không?”
Đàm Viên Sơ điểm nhẹ lên trán nàng, ý bảo nàng giả vờ cũng vừa phải thôi:
“Thứ này chỉ có Khôn Ninh cung mới có.”
Đàm Viên Sơ nói thật, phi tần trong cung có thể có đồ vật màu đỏ trong cung điện, có thể là trên y phục, cũng có thể là trên trang sức, nhưng đồ vật toàn bộ đều là màu đỏ như thế này, chỉ có Khôn Ninh cung mới có.
Đàm Viên Sơ sẽ không phạm sai lầm này.
Vân Tự hiểu rõ, nàng liếc nhìn Đàm Viên Sơ, thấy hắn chỉ có chút bất ngờ mà không hề nhìn kỹ, nàng thu hồi ánh mắt, sau đó hỏi dò:
“Hoàng Hậu nương nương tặng tần thiếp cây ngọc san hô này, tần thiếp nên làm gì bây giờ?”
Đàm Viên Sơ thản nhiên nói:
“Chỉ là một món đồ vật, nếu nàng ấy không để ý, nàng thích thì cứ để trong điện.”
Đàm Viên Sơ và Hoàng Hậu có cùng thái độ về chuyện này. Chỉ là một món đồ vật, không đại biểu cho điều gì cả, ý nghĩa đều là do người khác gán cho nó.
Nhưng…
Đàm Viên Sơ dường như vô ý mà đưa mắt về phía những món đồ trang sức bằng ngọc san hô. Ngọc san hô vốn chỉ là vật vô tri, nhưng dụng ý của Hoàng Hậu khi ban tặng chúng mới là điều đáng lưu tâm.
Hoàng Hậu đang muốn bày tỏ thiện ý với nàng.
Đàm Viên Sơ biết rõ Hoàng Hậu đối với các phi tần trong hậu cung tuy không có ý kiến gì, nhưng việc chủ động biểu đạt thiện ý lại là điều hiếm thấy. Từ trước đến nay, trong cung cũng chỉ có mỗi Tô tiệp dư được như vậy.
Nghĩ đến Tô tiệp dư, Đàm Viên Sơ bất giác đưa mắt nhìn xuống bụng nàng, khiến nàng khó hiểu ngước lên nhìn:
“Sao vậy?”
Đàm Viên Sơ liền thuận thế hỏi: "Nếu như nàng có thai, nàng muốn một hoàng tử hay một tiểu công chúa?”
Câu hỏi tuy bâng quơ nhưng không thể phủ nhận, đây là một câu hỏi ẩn chứa đầy nguy hiểm.
Vân Tự không giấu nổi vẻ kinh ngạc, sau một lúc lâu, nàng mới oán trách:
“Có phải người có điều gì bất mãn với tần thiếp không?”
Nếu không thì sao cứ luôn hỏi nàng những câu hỏi muốn mạng người như vậy?
Không đợi Đàm Viên Sơ trả lời, Vân Tự lại nói tiếp: “Nếu Hoàng Thượng muốn hỏi thì nên đi hỏi Tô tiệp dư mới đúng, hiện giờ trong cung người mang thai không phải là tần thiếp.”
Nàng cố tình lảng tránh câu hỏi, khiến Đàm Viên Sơ khẽ nhíu mày: "Không muốn trả lời thì thôi.”
Vân Tự liếc hắn một cái, trong lòng cảm thấy buồn bực. Lẽ ra những câu hỏi như vậy phải là do các phi tần khi mang thai rồi mới dùng để dò hỏi ý tứ của Hoàng Thượng chứ?
Sao giờ lại ngược lại thế này?
Không quan tâm Đàm Viên Sơ nghĩ gì, Vân Tự hiện tại không muốn bàn đến chuyện này chút nào.
Chỉ cần nhắc đến hoàng tự là không phải chuyện nhỏ, bất luận là tiểu công chúa hay tiểu hoàng tử đều là hoàng tự, trả lời thế nào cũng có thể phạm húy, chi bằng không trả lời.
Hơn nữa, chuyện này sao có thể lựa chọn được?