Ngày ba mươi tháng tám, sinh thần Tô quý tần, lúc hoàng hôn buông xuống, Trích Nguyệt Lâu tràn ngập ánh đèn sáng trưng như sao sa chiếu rọi cả cung đình.
Hứa Thuận Phúc khẽ nhắc nhở Đàm Viên Sơ một tiếng, thánh giá rốt cuộc cũng rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Vân Tự theo thánh giá mà đi, xa xa đã thấy Trích Nguyệt lâu thật náo nhiệt, nhà thủy tạ, ca đài, lụa mỏng màn che vờn quanh, còn chưa kịp cảm khái Trích Nguyệt lâu tinh xảo, đã nghe thấy tiếng thông truyền.
Trích Nguyệt lâu chợt an tĩnh trong khoảnh khắc, hôm nay là sinh thần Tô quý tần, hiếm khi nàng ta làm chủ vị, gương mặt vốn thanh lãnh ngày thường nay hiện lên nét tươi cười khó giấu.
Vân Tự đi theo Đàm Viên Sơ bước vào, nàng ta nghênh đón, khẽ khom người:
“Cung nghênh Hoàng Thượng.”
Đàm Viên Sơ duỗi tay nâng nàng ta dậy, Vân Tự chỉ liếc mắt một cái, liền khiêm tốn mà lui về sau như Hứa Thuận Phúc, hóa thành người tàng hình.
Hôm nay phi tần trong cung gần như đều đến đông đủ, trừ bỏ Tĩnh phi nương nương, Vân Tự cố ý nhìn An tài nhân, nàng ta hôm nay mặc một bộ váy cung đình màu đỏ thêu hoa, búi tóc cài trâm phượng, điểm trang tinh xảo, môi đỏ má hồng. Hôm nay là sinh thần Tô quý tần, nhưng nàng ta lại trang điểm lộng lẫy, khiến người ta không thể không chú ý.
Vân Tự khẽ chớp mắt, chẳng lẽ An tài nhân sau lần được thị tẩm, đã nếm được ngon ngọt?
Tô quý tần hơn nàng ta ba bậc phân vị, nàng ta làm sao dám đối đầu với Tô quý tần?
Vân Tự không biết An tài nhân dựa vào đâu mà dám, nhưng nàng biết, hôm nay nếu Đàm Viên Sơ không chú ý đến An tài nhân thì không sao, một khi chú ý tới, Tô quý tần cùng An tài nhân tất nhiên sẽ kết thù, ngày sau e là khó mà chung sống hòa thuận.
Cứ sợ cái gì thì lại đến cái đó.
Giữa bữa tiệc, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kinh hô, Vân Tự theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy An tài nhân vẻ mặt hoảng loạn mà đẩy ra thức ăn trước mặt.
Tô quý tần vốn đã không ưa An tài nhân, lại thấy nàng ta gây sự trong bữa tiệc sinh thần của mình, lập tức lạnh mặt, nhưng không đợi nàng ta lên tiếng, An tài nhân đã khóc ré lên. Trong điện đột nhiên yên tĩnh, ngay cả hát kịch trên sân khấu cũng ngừng lại.
Tô quý tần chỉ cảm thấy nghẹn lời: "Ngươi khóc cái gì?”
Nhưng An tài nhân chỉ che mặt khóc không ngừng, mọi người thấy có gì đó không ổn. Chỉ trong chốc lát, cổ và tay An tài nhân đều nổi lên những nốt mẩn đỏ, khiến người ta không khỏi kinh hãi, mọi người kinh hô:
“Đây là cái gì?!”
Tô quý tần cũng sững sờ, nhíu mày khó hiểu.
Đàm Viên Sơ lạnh giọng: “Truyền thái y.”
Cung nữ Quế Xuân của An tài nhân lập tức phản ứng lại, vội vàng che chở chủ tử. Thái y nhanh chóng đến, hỏi:
“Tài nhân nương nương trước đây có dị ứng với thứ gì không?”
Quế Xuân vội nói: “Chủ tử dị ứng tôm cua.”
Vừa dứt lời, trong điện có vài người biến sắc, Dung chiêu nghi trực tiếp đẩy ra thức ăn còn chưa động đến.
An tài nhân lấy khăn tay che mặt, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy tình trạng trên mặt nàng ta, không khỏi nhíu mày kinh ngạc. Mới đó mà đã nghiêm trọng đến vậy?
An tài nhân khóc lóc quỳ xuống đất: "Cầu Hoàng Thượng làm chủ cho tần thiếp!”
Tô quý tần bừng tỉnh, nàng ta cẩn thận nói: “Ngươi vô ý dị ứng, cũng không phải người khác hãm hại, sao lại phải cầu Hoàng Thượng làm chủ?”
An tài nhân đột nhiên phẫn hận trừng mắt nhìn nàng ta, khóc lóc nói:
“Tô quý tần còn muốn chối cãi sao?! Tần thiếp từ trước đến nay không động đến tôm cua, nếu không phải Tô quý tần sai người trộn thịt cua vào canh, tần thiếp làm sao bị dị ứng? Tần thiếp biết Tô quý tần không ưa tần thiếp, nhưng quý tần cũng không thể hại tần thiếp như vậy!”
Dung chiêu nghi cũng lạnh lùng nhìn về phía Tô quý tần.
Tô quý tần theo bản năng phản bác: “Ta làm sao biết ngươi dị ứng tôm cua?”
An tài nhân vẫn che mặt, nghe vậy, nàng ta khóc lóc nói:
“Nửa tháng trước trong Trung Thu yến, trên bàn mỗi người đều có cua, chỉ có tần thiếp không động đến, nếu Tô quý tần để ý, tự nhiên sẽ thấy điểm này!”
Tô quý tần bị lời nói vô lại này làm cho tức giận đến mức ngực phập phồng, nàng ta nghiến răng nói: “Ta quan sát ngươi làm cái gì?!”
An tài nhân khăng khăng Tô quý tần cố ý hãm hại mình: "Ai chẳng biết Tô quý tần ghi hận tần thiếp.”
Tô quý tần bị đổ oan đến mức á khẩu không nói nên lời, nàng ta thật sự không ưa An tài nhân, nhưng chuyện hôm nay thật sự không liên quan đến nàng ta!
Nàng ta xoay người nhìn về phía Đàm Viên Sơ, Đàm Viên Sơ nghe hai người tranh chấp, chỉ hơi nhíu mày khi nghe nói có người trộn thịt cua vào canh, sau đó sắc mặt không hề có chút dao động.
Tô quý tần ủy khuất, hôm nay là sinh thần nàng ta, bị phá đám không nói, còn phải rửa sạch hiềm nghi, nàng ta hận không thể giết chết An tài nhân.
Nàng ta hướng Đàm Viên Sơ quỳ xuống: "Chuyện hôm nay không liên quan đến tần thiếp, cầu Hoàng Thượng minh giám!”
Vân Tự rũ mắt đứng sau Đàm Viên Sơ.
Dung chiêu nghi lạnh lùng nhìn khắp mọi người trong điện, không bỏ sót bất cứ ai, nàng ta lạnh giọng: “Chuyện này nhất định phải tra rõ ràng!”
Nếu không phải An tài nhân cũng dị ứng tôm cua, khiến cho việc nước canh có thịt cua sớm bị bại lộ, có lẽ hôm nay người phải bụm mặt chờ thái y chẩn trị chính là nàng ta!
Dung chiêu nghi sao có thể không giận?!
Chỉ có điều, chuyện hôm nay rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là có người cố ý? Nếu là cố ý, vậy thì người đứng sau nhắm vào ai?
Việc nàng ta dị ứng tôm cua không phải bí mật, nhưng cũng chỉ có vài người biết được.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Dung chiêu nghi sắc bén lướt qua những người kia, nhìn ai cũng thấy khả nghi.
Trong hậu cung, nếu muốn tranh sủng, không ai có thể bỏ qua tầm quan trọng của dung mạo. Một khi trên mặt nổi lên những nốt đỏ, ai có thể đảm bảo sẽ không để lại sẹo?
Một khi trên mặt có sẹo, khiến Hoàng Thượng dần dần lạnh nhạt cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Thấy vậy, Hoàng Hậu rốt cuộc nhíu mày lên tiếng: "Đi truyền người Ngự Thiện Phòng tới.”
Trương công công của Ngự Thiện Phòng nhanh chóng tới, vừa đến liền quỳ xuống, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Trên đường đến, hắn đã biết chuyện gì xảy ra:
“Cầu Hoàng Thượng cùng các nương nương minh giám, nô tài tuyệt không dám cố ý mưu hại các nương nương!”
Trương công công chỉ cảm thấy mình thật xui xẻo, hắn nói: “Món Hương hữu lộc này vốn dùng thịt cua làm nguyên liệu, Tô quý tần muốn yến tiệc sinh thần phải thật hoàn mỹ, mà thời tiết này cua lại béo, nô tài mới nghĩ đến điểm này. Hương hữu lộc thanh đạm thơm ngon, nô tài không biết có nương nương dị ứng thịt cua, là nô tài sơ suất, nhưng tuyệt đối không phải cố ý mưu hại nương nương, xin Hoàng Thượng và các nương nương minh giám!”
Đối với lời giải thích này, An tài nhân căn bản không chấp nhận: "Cầu nô tài, đến nước này rồi còn không chịu nhận tội! Nhất định là ngươi bị Tô quý tần mua chuộc để hãm hại ta!”
Lời vừa dứt, rất nhiều người âm thầm lắc đầu.
Ai chẳng biết Kính Sự Phòng và chưởng sự công công đều chỉ trung thành với một người, đó là đương kim Hoàng Thượng. Có lẽ các công công trong lòng có thiên vị, nhưng tuyệt đối không dám làm ra chuyện thay phi tần này hãm hại phi tần khác.
Có người giải oan cho mình, Tô quý tần lại càng thêm kiên định, nàng ta lạnh lùng nhìn An tài nhân: “Nếu ta muốn đối phó ngươi, cần gì phải phiền phức như vậy?”
An tài nhân bị thái độ không kiêng nể gì của nàng ta làm cho cứng họng, biết lần này không thể vu oan cho Tô quý tần, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.
Vốn dĩ đã đắc tội Tô quý tần, sau chuyện hôm nay e là càng đắc tội nặng hơn, Tô quý tần sẽ không tha cho nàng ta.
Dung chiêu nghi nhìn chằm chằm Trương công công, thấy hắn thật sự không hề chột dạ, khẽ nhíu mày.
Chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp?
Đàm Viên Sơ bỗng nhiên nhàn nhạt nói: "Về sau, phàm là món ăn có tôm cua, trong tên món ăn nhất định phải ghi rõ.”
Vân Tự nắm chặt ống tay áo, nàng ngước mắt nhìn Đàm Viên Sơ, trong lòng có chút bực bội.
Hắn yêu thương Dung chiêu nghi đến vậy sao?
Sợ tình huống như vậy sẽ làm hại đến Dung chiêu nghi?
Trương công công vội vàng đồng ý.
Tiệc sinh thần kết thúc trong không vui, dù là ngoài ý muốn nhưng rốt cuộc An tài nhân bị hại, Trương công công bị lôi xuống đánh mười gậy, coi như là đòi lại công bằng cho An tài nhân.
Loại công bằng này, An tài nhân chỉ cảm thấy thà rằng không có!
Không những không được lợi lộc gì mà còn đắc tội với Ngự Thiện Phòng.
Xảy ra chuyện này, Đàm Viên Sơ tự nhiên không ngủ lại Thanh Ngọc uyển. Trước khi rời đi, Vân Tự cảm thấy ánh mắt Tô quý tần nhìn An tài nhân như muốn giết người, An tài nhân không biết đã chết bao nhiêu lần.
*****
Bóng đêm dần dần bao phủ, gió thổi rừng trúc xào xạc, cung đình dường như hoàn toàn yên tĩnh.
Nhưng luôn có những nơi không yên tĩnh.
Ngự Thiện Phòng.
Trương công công được người ta dìu về, người thi hành hình phạt không ra tay tàn nhẫn, nhưng với bộ xương già này của hắn, mười gậy cũng không chịu nổi. Hắn đau đến nhăn nhó, nhưng vẫn không quên:
“Gọi Viên Phúc đến cho ta!”
Viên Phúc nhanh chóng đến, Trương công công ném gối vào người hắn: “Tên hỗn láo! Ai sai khiến ngươi làm chuyện này?”
Lúc ở Trích Nguyệt Lâu, Trương công công đã nhận hết trách nhiệm về mình, xét cho cùng, hương hữu lộc là do hắn định ra thực đơn, nhưng trên đường trở về, Trương công công càng nghĩ càng thấy không đúng, ý tưởng làm món hương hữu lộc là do ai gợi ý cho hắn?
Hơn nữa, ở trong cung nhiều năm như vậy, Trung Thu yến chưa từng có cua, trong lòng hắn mơ hồ có suy đoán, chắc chắn là có người địa vị cao không thích cua.
Viên Phúc sợ hãi, vội vàng quỳ xuống đất khóc lóc: "Công công oan uổng cho nô tài! Nô tài nào dám cả gan mưu hại các nương nương!”
Trương công công nằm sấp trên giường, lưng và mông đau đến không thể nằm ngửa, hắn lạnh giọng nói:
“Nếu ngươi không nói thật, thì đừng hòng ở lại Ngự Thiện Phòng này nữa!”
Sắc mặt Viên Phúc trắng bệch, hắn ngã quỵ xuống đất khóc lóc thảm thiết, ôm lấy chân Trương công công:
“Công công đừng đuổi nô tài đi! Nô tài nói! Nô tài nói hết!”
“Là nô tài tham lam, lúc ra ngoài mua đồ đã nhận hối lộ, nhất thời hồ đồ mua quá nhiều cua, sợ bị công công trách mắng nên mới dám cả gan đề nghị công công làm món hương hữu lộc! Công công, nô tài không dám nhúng tay vào chuyện của các nương nương!”
Trương công công tức giận đến mức không nói nên lời.
Nếu không phải coi trọng hắn, Trương công công cũng sẽ không giao việc mua đồ cho Viên Phúc, ai chẳng biết mua đồ là việc có nhiều lợi lộc nhất?
Tham lợi lộc cũng thôi, ai mua đồ mà chẳng tham một chút? Nhưng tên khốn kiếp này thiếu chút nữa hại chết hắn!
Trương công công bực bội nhìn hắn: “Cút cút cút!"
Viên Phúc không đi, cung kính bôi thuốc cho Trương công công rồi mới rời đi, Trương công công bị hành động này của hắn làm cho nguôi giận.
Chờ Viên Phúc trở lại sương phòng, chỉ cảm thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, chân cũng mềm nhũn ra.
Lời hắn nói trước mặt Trương công công là thật, nhưng cũng giấu đi một phần sự thật.
Hắn nhận hối lộ mới mua nhiều cua như vậy, nhưng việc ám chỉ Trương công công làm món hương hữu lộc không phải là vô tình, hắn đã suy nghĩ rất lâu, mới nghĩ ra cách trộn thịt cua vào thức ăn mà không bị phát hiện.
*****
Trở về Dưỡng Tâm điện, Vân Tự liền lui về sương phòng. Nàng cứ nằm trằn trọc mãi không tài nào chợp mắt được.
Nàng hầu hạ bên cạnh Đàm Viên Sơ đã lâu, có lẽ cũng học được chút ít khả năng bất động thanh sắc. Vân Tự cố chờ đến khi đêm khuya tĩnh lặng, mới mở mắt ra.
Làm sao nàng có thể ngủ được cơ chứ? Kế hoạch thất bại, chẳng những không thể khiến Dung chiêu nghi chịu chút tổn thất nào, ngược lại còn rút dây động rừng. Về sau muốn dùng cách này để đối phó Dung chiêu nghi, chỉ e là si tâm vọng tưởng.
Nhất là câu phân phó của Đàm Viên Sơ, càng khiến nàng hoàn toàn từ bỏ ý định này.
Hôm qua khi biết được Đàm Viên Sơ sẽ tham gia tiệc sinh thần, Vân Tự lập tức đoán được hôm nay các phi tần trong hậu cung đều sẽ đến dự, Dung chiêu nghi tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Nàng không có cách nào nhúng tay vào việc Đức phi nương nương xử lý cung yến Trung Thu, nhưng yến tiệc sinh thần của Tô quý tần thì khác. Hoàng Hậu sẽ không đích thân sắp xếp, nhiều nhất cũng chỉ phân phó một tiếng. Nếu thực đơn do Ngự Thiện Phòng định ra, vậy thì có rất nhiều chỗ để nàng thao túng.
Đây là cơ hội tốt! Vân Tự lập tức tìm Tiểu Dung Tử.
Chính vì vậy mới có chuyện xảy ra trong yến tiệc hôm nay.
Nhưng Vân Tự thế nào cũng không ngờ tới, trong hậu cung không chỉ có mình Dung chiêu nghi bị dị ứng tôm cua. Hơn nữa, chính vì sơ suất này mà kế hoạch của nàng đã sớm bại lộ, khiến Dung chiêu nghi tránh được một kiếp.
Lúc nhìn thấy Dung chiêu nghi gạt thức ăn sang một bên, nàng phải dùng hết sức lực nắm chặt tay, mới có thể kìm nén được vẻ tiếc hận trên mặt.
Vân Tự cắn môi, tức giận đấm mạnh vào gối. Tuy vậy, nàng vẫn còn lý trí, dù trong lòng có bực bội đến đâu cũng không phát ra tiếng động.
*****
Khôn Ninh cung.
Bách Chi đỡ nương nương tháo trâm cài, nhịn không được mà nhỏ giọng nói: “Mệt nương nương cất nhắc nàng ta như vậy, mà nàng ta lại chẳng biết cố gắng.”
Nương nương đã giành hết vinh quang cho Tô quý tần, lại tự mình thỉnh Hoàng Thượng đi tham gia tiệc sinh thần, mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa, vậy mà nàng ta vẫn không nắm được cơ hội.
Thần sắc Hoàng Hậu nhàn nhạt. Bách Chi nhìn nương nương, khẽ mở miệng, định nói gì đó rồi lại thôi.
Theo Bách Chi thấy, Tô quý tần đúng là đồ không nên thân. Lẽ ra với thân phận là phi tần có vị trí cao nhất trong số các tân phi, lại có dung mạo xinh đẹp, xuất thân danh môn, nàng ta phải nắm chắc được ân sủng của Hoàng Thượng mới đúng. Nhưng thực tế thì sao? Đèn lồng ở Thanh Ngọc Uyển đã hai tháng nay không sáng.
Nhưng Bách Chi cũng hiểu rõ, nương nương sẽ không nghe lời mình. Suy cho cùng, không thử thì làm sao biết được?
Bách Chi nhanh chóng chuyển chủ đề, nàng ta nhíu mày, có chút buồn bực nói: “Hoàng Thượng thật sự rất coi trọng Dung chiêu nghi.”
Nàng ta theo nương nương nhiều năm, đương nhiên biết rõ chuyện Dung chiêu nghi dị ứng tôm cua. Thực ra, lúc ở Trích Nguyệt Lâu, trong lòng Bách Chi cũng có chút tiếc nuối, tại sao người trúng chiêu lại là An tài nhân mà không phải Dung chiêu nghi?
Không chỉ có vậy, Hoàng thượng còn hạ chỉ như thế, về sau Dung chiêu nghi chắc chắn sẽ không mắc bẫy nữa.
Vừa dứt lời, Bách Chi liền thấy nương nương nhìn mình qua gương đồng. Nàng ta có chút mơ hồ: “Nô tỳ nói sai sao?” Chẳng lẽ Hoàng Thượng còn chưa đủ coi trọng Dung chiêu nghi?
Hoàng Hậu nhướng mày, thản nhiên hỏi: “Ngươi cảm thấy Hoàng Thượng coi trọng là Dung chiêu nghi?”
Bách Chi không hiểu, chẳng lẽ không phải sao?
Hoàng Hậu tháo hộ giáp trên tay xuống, cũng không ngẩng đầu lên, trong gương đồng hiện rõ vẻ cười nhạt như có như không của nàng ấy, dường như có chút châm biếm: “Đừng quên, trong cung còn có một vị tiểu công chúa.”
Bách Chi không hiểu, mãi đến khi Hoàng Hậu rửa mặt xong, chuẩn bị đi ngủ, nàng ta mới đột nhiên trợn to mắt, không dám tin mà nói: “Ý nương nương là… tiểu công chúa cũng bị dị ứng tôm cua?!”
Hoàng Hậu không trả lời, chỉ chậm rãi liếc nhìn Bách Chi.
Mọi người trong hậu cung đều nói Dung chiêu nghi được sủng ái, nhưng mấy ai biết được, Dung chiêu nghi được sủng ái bao nhiêu phần là nhờ tiểu công chúa? Có lẽ chỉ người trong cuộc mới hiểu.
Các phi tần trong cung đều có tâm tư riêng. Khổ sở nhất chính là hai vị ở Thanh Ngọc Uyển và Cát Vân Lâu. Một người thì mất cơ hội thị tẩm, một người thì bị thương trên mặt, cả hai cung đều thức trắng đêm.
Hôm sau, An tài nhân không thể đến thỉnh an. Nhưng sau khi các phi tần thỉnh an xong, Hoàng Hậu lại sai người đưa thưởng đến Thanh Ngọc Uyển, xem như là an ủi.
Mọi người trong cung đều không khỏi cảm thấy buồn bực. Tô quý tần này rốt cuộc có gì đặc biệt mà khiến Hoàng Hậu nương nương đối xử tốt với nàng ta như vậy?
Trường Xuân cung cũng đang buồn bực. Đồng Vân nhíu mày khó hiểu: “Chẳng lẽ Hoàng Hậu nương nương muốn mượn sức Tô quý tần?”
Trong điện có người châm hương, có ma ma ôm tiểu công chúa. Dung chiêu nghi kìm nén cảm xúc đùa với tiểu công chúa, nghe vậy chỉ cười nhạt: “Ai biết được Bồ Tát nhà ai tốt bụng, lại muốn mượn sức Tô quý tần? Cũng không sợ giỏ tre múc nước công dã tràng.”
Dung chiêu nghi căn bản không xem Tô quý tần ra gì, cho dù trong cung vẫn luôn đồn đại Tô quý tần là người nổi bật nhất trong số các tân phi, cũng không khiến Dung chiêu nghi coi trọng nàng ta hơn một chút nào.
Trong lòng Dung chiêu nghi, tất cả các tân phi nhập cung năm ngoái cộng lại cũng không bằng một mình Vân Tự.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Dung chiêu nghi không khỏi lạnh đi vài phần: “Từng người, từng người một đều là phế vật.”
Đồng Vân không dám nói tiếp.
Trong khi người ở Trường Xuân cung đang suy đoán dụng ý của cung Khôn Ninh, thì người trong cuộc ở Thanh Ngọc Uyển cũng đầy buồn bực. Bạch Thược bưng ngọc như ý và bộ trâm ngọc do Khôn Ninh cung ban tặng đến, khó hiểu hỏi: “Chủ tử, Hoàng Hậu nương nương muốn làm gì vậy?”
Nàng ta thấp giọng nói thầm: “Chẳng lẽ thật sự muốn mượn sức chủ tử…”
Tô quý tần nhìn ngọc như ý, hồi lâu sau, nàng ta có chút mệt mỏi nhắm mắt lại: “Cất đi.”
Bạch Thược ngập ngừng. Nàng ta biết chủ tử tiến cung với lòng tràn đầy khí thế, muốn tạo dựng một chỗ đứng trong hậu cung. Hơn nữa, chủ tử vốn cao ngạo, luôn cảm thấy dựa vào bản thân có thể được Hoàng Thượng coi trọng. Vậy mà mới bao lâu, chút kiêu ngạo đó đã tan biến không thấy.
Bạch Thược có chút khó chịu: “Chủ tử thật sự muốn như vậy sao?”
Tô quý tần khẽ thở dài, nhắm mắt nói: “Hoàng Thượng không đáng tin cậy, nếu lại cự tuyệt Hoàng Hậu nương nương, ta còn chỗ dung thân nào trong hậu cung này nữa?”
Nàng ta tuy không thông minh, nhưng trải qua vài lần cũng hiểu rõ địa vị của mình trong lòng Hoàng Thượng, bất quá chỉ là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nếu không, Hoàng Thượng đã không thể vừa tuyên nàng ta thị tẩm xong lại để An tài nhân cướp mất, cũng sẽ không sau chuyện đó, đừng nói đến bồi thường, mà ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Nếu dựa vào Hoàng Thượng là vô dụng, vậy chi bằng đầu nhập vào Hoàng Hậu nương nương. Ít nhất trong hậu cung này, đại bộ phận đều nghe theo lời Hoàng Hậu.
*****
Lần thỉnh an tiếp theo, Tô quý tần đã cài trâm ngọc do Hoàng Hậu ban thưởng. Nàng ta vốn xinh đẹp, nay lại càng thêm rạng rỡ khiến người ta không thể rời mắt. Có người nhìn nàng ta không khỏi buồn bực, dung mạo như Tô quý tần mà còn không được Hoàng Thượng coi trọng, vậy họ phải dựa vào cái gì để có được ân sủng của Hoàng thượng?
Chỉ có vài người tinh ý, khi nhìn thấy trâm ngọc trên đầu nàng ta, ánh mắt mới khẽ lóe lên.
Sau đó, mỗi tháng Tô quý tần đều được thị tẩm vài lần. Mọi người đều ngầm hiểu đây là Hoàng Hậu đang cất nhắc Tô quý tần. Hoàng Hậu chỉ cần nhắc đến Tô quý tần trước mặt Hoàng Thượng vài lần, cũng đủ để nàng ta được lợi không ít.
Nhưng dù biết thì đã sao? Họ cũng muốn được Hoàng Hậu nâng đỡ như Tô quý tần, nhưng phải xem Hoàng Hậu có chấp nhận họ hay không.
Đến năm sau, vết thương trên mặt An tài nhân đã lành hẳn. Nàng ta tức giận xé nát chiếc khăn tay: “Nàng ta dựa vào cái gì chứ!”
Sau khi Tô quý tần đắc thế, An tài nhân sống rất khó khăn. Tô quý tần có địa vị cao hơn nàng ta, chỉ cần hơi gây khó dễ một chút, nàng ta đã không chịu nổi. Cho dù cố gắng chờ đến ngày đến Khôn Ninh cung thỉnh an, hướng Hoàng Hậu khóc lóc kể lể, cũng chỉ nhận được một câu hứa hẹn sẽ điều tra rõ ràng.
An tài nhân chờ mãi, chờ mãi, nhưng tin tức chẳng thấy đâu.
Nàng ta làm sao không hiểu, giống như lúc trước nàng ta ỷ vào Hoàng Hậu sẽ không thiên vị mà đắc ý, Hoàng Hậu tuyệt đối sẽ không vì nàng ta mà ra mặt.
Trừ phi, nàng ta được Hoàng thượng coi trọng.
****
Đầu tháng hai, gió lạnh vẫn chưa tan hết. Dù đã sang xuân nhưng không ai dám cởi bỏ trang phục mùa đông.
Mọi người đều bọc mình kín mít như quả cầu. Vân Tự bước ra khỏi sương phòng, lạnh đến run người. Thu Viện thấy nàng có chút kinh ngạc: “Cô nương sao lại ra ngoài?”
Mấy ngày trước, Vân Tự bị bệnh, mê man trên giường suốt một thời gian dài. Đàm Viên Sơ hạ chỉ để nàng dưỡng bệnh cho tốt, không cần vội vàng hầu hạ.
Vân Tự hít sâu một hơi, ánh mắt có chút bất đắc dĩ: “Nằm nữa, xương cốt ta cũng rã rời ra mất.”
Thấy Thu Viện còn muốn nói gì đó, Vân Tự đành phải lấy lời thái y ra làm lá chắn: “Thái y nói ta không sao rồi.”
Thu Viện đành phải im lặng.
Vân Tự bệnh gần nửa tháng, hôm nay mới ra ngoài. Thấy trong cung yên ắng lạ thường, nàng không khỏi hỏi: “Hoàng Thượng đâu?”
Thu Viện không chút để ý mà trả lời: “Bị Tô quý tần mời đi rồi.”
Nửa năm nay, Tô quý tần có chút được sủng ái, tình huống như hôm nay không phải lần đầu tiên xảy ra. Thu Viện nói ra cũng đã thành quen, Vân Tự cũng vậy.
Cả hai trầm mặc một lát, Thu Viện khẽ thở dài, xung quanh không có ai, nàng ấy cũng không giấu diếm cảm xúc: “Cô nương vẫn nên sớm tính toán đi.”
Vân Tự nhìn nàng ấy. Thu Viện lắc đầu nói: “Theo tổ huấn, sang năm tháng ba sẽ có tú nữ mới vào kinh tham gia tuyển tú, vậy mà đến nay đã gần một năm, cô nương chẳng có chút sốt ruột nào sao?”
Vân Tự sao có thể không sốt ruột? Thời gian càng lâu, nàng càng cảm thấy bức thiết. Nàng hiểu rõ hơn ai hết, không thể tiếp tục như vậy.
Nếu cứ để ngày tháng trôi qua tẻ nhạt thế này, sớm muộn gì Đàm Viên Sơ cũng sẽ dần mất hứng thú với nàng.
Vân Tự thở nhẹ một hơi, nói: “Tháng ba sắp đến rồi, hoa mai cũng sắp tàn, Thu Viện, cùng ta đến Hồng Mai Lâm một chuyến đi.”
Trước khi bệnh, nàng rảnh rỗi làm hai túi thơm, một cái cho Thu Viện, một cái cho mình. Sau khi Đàm Viên Sơ biết được, hắn khẽ hừ một tiếng: “Sao không thấy nàng quan tâm đến trẫm chút nào?”
Vân Tự chỉ biết im lặng, đành phải hứa làm cho hắn một cái. Nhưng sau đó nàng lâm bệnh, việc này bị trì hoãn. Giờ đã khỏi bệnh, nàng cũng nên bắt tay vào làm.
Nàng vừa khỏi bệnh, Thu Viện cũng không muốn ép nàng quá: “Cô nương nên ra ngoài giải sầu.”
Hồng Mai Lâm cách điện Dưỡng Tâm không xa cũng không gần, đi bộ mất khoảng một khắc. Trùng hợp là, Vân Tự và Thu Viện đi một đường mà không gặp ai. Nhưng khi nàng vừa giơ tay định bẻ cành mai, phía sau liền truyền đến tiếng động.
“Hoàng thượng thấy trâm cài hoa mai của tần thiếp đẹp không?”
Tiếng cười nói vang lên sau lưng, Vân Tự không cần quay đầu lại cũng biết người đến là ai.
Khi được Tô quý tần mời đến thưởng mai, Đàm Viên Sơ không có cảm giác gì đặc biệt. Nhưng khi nhìn thấy Vân Tự ở trong rừng mai, hắn mới chợt nhận ra đã nhiều ngày rồi chưa gặp nàng.
Nàng mặc một chiếc váy gấm màu trắng, tay áo rộng eo thon, khoác thêm một chiếc áo choàng bên ngoài.
Vừa khỏi bệnh, gương mặt nàng còn lộ ra chút xanh xao. Nghe thấy tiếng động, nàng đứng dưới gốc mai ngoái đầu nhìn lại. Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa mai trên đầu nàng khẽ rơi xuống, như cố ý tô điểm thêm cho nàng. Giữa sắc hồng trắng đan xen, nàng lại có vẻ ảm đạm yếu ớt.
Tô quý tần cũng nhìn thấy Vân Tự, tâm trạng nàng ta lập tức chùng xuống.
Vân Tự không ngờ lại gặp Đàm Viên Sơ và Tô quý tần ở đây, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra đây cũng là một cơ hội.
Nàng nắm chặt cành mai, ánh mắt dừng trên người hắn một lát, rồi lại nhìn sang Tô quý tần. Đàm Viên Sơ nhất thời không phân biệt được cảm xúc của nàng, chỉ thấy nàng khẽ mím môi, sau đó thản nhiên hành lễ.