Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Vân Tự gác chuyện Tĩnh phi sang một bên, thì chuyện của Lưu thị rốt cuộc cũng bùng nổ.

Đêm khuya, ánh trăng mờ nhạt phủ khắp hành cung, khi mọi người chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, một tiếng thét thảm thiết vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.

Đèn đuốc trong Tụng Nhã hiên sáng trưng, Vân Tự bị đánh thức, không đợi Thu Viện vén màn, nàng đã ngồi dậy, khoác thêm áo ngoài nhíu mày hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

Vẻ mặt Thu Viện ngưng trọng lắc đầu: "Nô tỳ không rõ lắm, nhưng nô tỳ ra ngoài nhìn thoáng qua, thấy cấm quân đều bị kinh động."

Tim Vân Tự đập thình thịch, vậy mà kinh động đến cấm quân?

Đột nhiên nhớ tới hiện giờ mình đang chưởng sự hành cung, Vân Tự liền cảm thấy đau đầu, nàng có chút bực bội:

"Không có một ngày yên ổn."

Thu Viện không nói gì, nhưng trong lòng cũng đồng tình với lời này của chủ tử.

Vội vàng chạy đến bên hồ, Vân Tự nghe thấy tiếng nghị luận và tiếng kinh hô khẽ khàng của cung nhân, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, theo bản năng nghiêng đầu.

Bên hồ có một người đang nằm.

Cả người sưng vù, mặt mũi sưng to, tròng mắt lồi ra, môi sưng phồng, cả người như một quả bóng hoàn toàn biến dạng. Vân Tự liếc mắt nhìn qua, căn bản không nhận ra đó là ai.

Toàn thân ướt đẫm nằm trên mặt đất, hiển nhiên là vừa được vớt lên từ trong hồ.

Vân Tự từng thấy người chết, cũng từng thấy người chết đuối, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy người chết có tử trạng đáng sợ như vậy. Không biết bị ngâm trong nước bao lâu mới biến thành thế này, Vân Tự chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, sắc mặt trắng bệch giơ tay che miệng, suýt nữa thì nôn ngay tại chỗ.

Thu Viện vội vàng đỡ lấy nàng, cũng không dám quay đầu lại nhìn, lo lắng hỏi: "Chủ tử?"

Vân Tự cố nén cảm giác khó chịu trong lòng:

"Ta không sao."

Nói xong, Vân Tự cố gắng lấy lại tinh thần, rốt cuộc cũng có thể quan sát xung quanh, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng khóc, liền quay đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng khóc. Khi nhìn rõ một phụ nhân ăn mặc hoa lệ khác hẳn cung trang, nàng nhíu mày.

Lần này đến hành cung tránh nóng, không chỉ có phi tần trong hoàng cung, mà còn có đại thần trong triều và gia quyến của họ.

Vân Tự lạnh mặt, cho dù không quản nhiều việc, nhưng nàng cũng hiểu đạo lý “xấu chàng hổ ai”. Vân Tự lập tức lên tiếng:

"Ngươi là ai?"

Thu Viện cũng không nhận ra.

Giữa sân có người nhận ra, hôm nay Lư Đông Huân dẫn người tuần tra, nghe thấy động tĩnh liền lập tức chạy tới. Nghe Vân Tự hỏi chuyện, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua nàng với vẻ mặt phức tạp, thấp giọng đáp:

"Hồi Vân tiệp dư, nàng ta là thiếu phu nhân phủ Sùng An hầu, cũng là nhị tiểu thư đích nữ của Quốc công phủ."

Quốc công phủ?

Ánh mắt Vân Tự chợt lóe, Tĩnh phi cũng xuất thân từ Quốc công phủ. Nàng không bỏ sót hai chữ "đích nữ" trong lời nói của Lư Đông Huân, trong lòng nhất thời hiểu rõ thân phận của phụ nhân kia, nàng nhíu mày:

"Sao nàng ta lại ở đây?"

Lư Đông Huân đáp: "Nàng ta nói là chạng vạng ra ngoài tản bộ tiêu cơm, kết quả thấy trên mặt hồ có thứ gì đó dập dềnh, hiếu kỳ đến gần xem, rồi thì… thành ra như tiệp dư đã thấy."

Phụ nhân kia vẫn còn khóc lóc thảm thiết, Vân Tự liếc mắt một cái rồi thu hồi tầm mắt, ngữ khí lãnh đạm:

"Đưa nàng ta về nghỉ ngơi, tiện thể nói với nàng ta, sau này muốn giải sầu thì cũng đừng chạy lung tung."

Tuy cùng ở trong hành cung, nhưng nơi ở của nữ quyến các vị đại thần và phi tần cách nhau khá xa, có ranh giới rõ ràng, ngày thường triều thần và nữ quyến của họ căn bản sẽ không xuất hiện ở đây.

Thanh âm Vân Tự không nhỏ, mọi người xung quanh đều nghe rõ ràng, vị thiếu phu nhân kia tự nhiên cũng nghe thấy. Nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía này, hình như muốn nói gì đó nhưng bị tỳ nữ bên cạnh kéo lại, đành phải nuốt lời vào miệng.

Vân Tự không để ý đến nàng ta, vị thiếu phu nhân kia bị cấm quân "khách khí" mời đi. Các vị phi tần lần lượt đến, xung quanh vang lên tiếng nôn ọe, Vân Tự vốn đã ổn định lại tâm lý, giờ lại bị những người này làm cho suýt nữa buồn nôn.

Nàng có chút đau đầu, rốt cuộc cũng hiểu được nỗi khổ tâm của Hoàng Hậu nương nương, nàng lạnh giọng quát:

"Đủ rồi! Biết mình không chịu được nhìn thì còn chen lên phía trước làm gì? Còn sợ chưa đủ loạn sao?!"

Vân Tự vừa quát, xung quanh lập tức yên tĩnh hơn hẳn, những người cảm thấy khó chịu cũng nhịn xuống, thấy sắc mặt nàng không tốt, không ai muốn chọc giận nàng vào lúc này.

Khi Đàm Viên Sơ đến, thì nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng này của nàng. Hắn còn chưa kịp kinh ngạc thì nàng đã nhìn thấy hắn, ánh mắt bỗng sáng lên, tiến lên nắm chặt tay áo hắn, bĩu môi nói:

"Tần thiếp sợ muốn chết, người mà không đến, tần thiếp không chống đỡ nổi mất."

Đàm Viên Sơ liếc nàng một cái, rồi nhìn các phi tần xung quanh im thin thít, cảm thấy nàng cần phải suy nghĩ lại lý do thoái thác của mình.

Vân Tự không nghĩ vậy, nàng chẳng muốn nhận mấy chuyện phiền phức này, dù sao cũng là phiền phức do hậu cung của hắn gây ra, ném cho hắn giải quyết chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?

Đàm Viên Sơ không vạch trần nàng, bởi vì nàng đang dựa vào lòng hắn, như thể chỉ cần rời khỏi một chút là cả người sẽ ngã quỵ, môi và sắc mặt đều có chút trắng bệch. Nhìn dáng vẻ này, có lẽ nàng thực sự sợ hãi.

Đàm Viên Sơ đành phải đỡ lấy nàng, khi nhìn thấy người bị vớt lên giữa hồ, cũng nhịn không được nhíu mày:

"Chuyện gì thế này?"

Lư Đông Huân cung kính cúi đầu, giải thích đầu đuôi sự việc.

Nghe thấy "thiếu phu nhân phủ Sùng An hầu", Đàm Viên Sơ ngước mắt lên, hỏi một câu gần giống với Vân Tự:

"Sao nàng ta lại xuất hiện ở đây?"

Giọng hắn lãnh đạm, không ai nghe ra cảm xúc của hắn.

Nhưng ai cũng hiểu, chuyện hoàng thất như vậy mà truyền ra ngoài cung, Hoàng Thượng sao có thể vui vẻ cho được?

Lư Đông Huân không trả lời được.

Đàm Viên Sơ nhàn nhạt liếc nhìn Hứa Thuận Phúc, Hứa Thuận Phúc lập tức hiểu ý, thấp giọng sai Lộ Nguyên đến phủ Sùng An hầu một chuyến.

Chờ Lộ Nguyên rời đi, Đàm Viên Sơ mới nhìn người bị ngâm đến mức không nhận ra mặt mũi kia:

"Nàng ta là ai?"

Kỳ thực Vân Tự có chút nhận ra người chết đuối.

Nàng chớp chớp mắt, không biết nên có cảm tưởng gì về câu hỏi của Đàm Viên Sơ. Nàng chỉ gặp Lưu thị vài lần mà còn nhận ra, vậy mà Đàm Viên Sơ, là người bên gối của Lưu thị lại không hề quen biết.

Quả nhiên, nàng nghe thấy Lư Đông Huân nói: "Thần phái người đi tra xét, hẳn là…… thứ dân Lưu thị."

Vân Tự liếc nhìn Kỳ quý tần, thấy sắc mặt nàng ta có chút khó coi, nàng không hề bất ngờ.

Lưu thị chết, chuyện Kỳ quý tần hãm hại Vân Tự sẽ thành chết không đối chứng, khó mà lật lại.

Chỉ có điều hơi tiếc là Đức phi đang bị cấm túc, Vân Tự không có cách nào quan sát thần sắc của nàng ta khi nhìn thấy cảnh này.

Nhưng dù Đức phi có ở đây hay không, Vân Tự và Kỳ quý tần đều biết rõ, hung thủ hại Lưu thị chỉ có thể là Đức phi, cũng chỉ có Đức phi mới cần phải nhổ cỏ tận gốc.

Đàm Viên Sơ nhíu mày, không vui hỏi: "Sao nàng ta lại xuất hiện ở đây?"

Một câu hỏi lạnh lùng gần như không có chút cảm xúc nào, mọi người đều không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, có người theo bản năng mà nhớ tới chuyện Vân tiệp dư rơi xuống nước trước đó.

Vân tiệp dư chỉ là rơi xuống nước, căn bản không có nguy hiểm đến tính mạng, còn Lưu thị lại mất mạng.

Mà phản ứng của Hoàng Thượng đối với hai chuyện này, quả thực là khác biệt một trời một vực.

Khi đó Hoàng Thượng giận dữ, những người liên quan đến chuyện hãm hại Vân tiệp dư, kẻ thì mất mạng, kẻ thì bị giáng vị, Đức phi nương nương đến nay vẫn còn bị cấm túc.

Còn bây giờ?

Có người cảm thấy nếu không phải Vân tiệp dư có vẻ không khỏe, khó có thể gánh vác trọng trách này, thì có lẽ Hoàng Thượng căn bản sẽ không hỏi đến.

Chuyện hôm nay rõ ràng không liên quan gì đến Vân Tự, vậy mà có người lại nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp.

Cùng là con người nhưng khác số mệnh.

Được sủng ái và không được sủng ái, sự khác biệt lại rõ ràng đến vậy sao?

Kỳ quý tần liếc Vân Tự một cái rồi thu hồi tầm mắt, không nhìn thêm nữa. Nàng ta hiểu rõ, hiện giờ Hoàng Thượng đang sủng ái Vân Tự, nếu nàng ta còn nhằm vào nàng, chỉ tự chuốc lấy bực bội.

Đồng Vân nói không sai, hiện tại nàng ta phải làm là từ từ mưu tính.

Thi thể nằm đó, mùi hôi thối bốc lên, Vân Tự chịu không nổi nữa liền che miệng, vội vàng đẩy Đàm Viên Sơ ra, bước nhanh sang một bên nôn khan vài tiếng.

Nàng hôm nay vừa gặp Tĩnh phi, tâm tình phức tạp, bữa tối gần như không ăn gì.

Hiện tại nôn khan cũng không ra thứ gì, chỉ cảm thấy trong miệng toàn vị đắng, Vân Tự nhăn mặt khó chịu.

Đàm Viên Sơ nhíu mày: "Khiêng xuống đi, truyền ngỗ tác đến."

Đoàn người bọn họ đến hành cung tránh nóng, tự nhiên sẽ không mang theo ngỗ tác, phải đến nha môn địa phương mời người, lại mất thời gian đi đi về về.

Đàm Viên Sơ đỡ lấy Vân Tự, thấp giọng hỏi: "Thế nào rồi?"

Vân Tự kéo kéo khóe môi, cười không nổi, chỉ có thể lắc đầu ra hiệu mình không sao: "Tần thiếp thấy quen rồi."

Đàm Viên Sơ câm nín.

Quen gì chứ? Từ kinh thành đến Du Châu, nàng nôn suốt dọc đường.

Thi thể được khiêng đi, nhưng việc điều tra vẫn chưa kết thúc, đặc biệt là tình huống của Lưu thị, vừa nhìn là biết thời gian tử vong không chỉ một ngày.

Cung nhân làm gì vậy, sao lâu như vậy mà không ai phát hiện ra điều bất thường? 

Chờ Hứa Thuận Phúc dẫn người đi điều tra trở về, mọi người mới có được câu trả lời. Hứa Thuận Phúc cung kính cúi đầu:

"Nô tài bên dưới thấy Lưu thị bị giáng thành thứ dân liền lơ là nhiệm vụ, không đưa cơm đến Toái Thưởng hiên, cho nên mới dẫn đến việc Lưu thị mất tích mà không ai hay biết."

Trong lúc Hứa Thuận Phúc đi điều tra, mọi người đã chuyển đến Tụng Nhã hiên. Vân Tự sai cung nhân dọn chỗ cho mọi người, nàng cảm thấy khó chịu, uống liền mấy ngụm trà mới cảm thấy đỡ buồn nôn.

Nghe vậy, Vân Tự nhịn không được nhướng mày, nô tài trong hành cung này gan thật là lớn.

Trước có kẻ thu bạc dám hãm hại cung phi, giờ Hoàng Thượng vẫn còn ở hành cung, vậy mà lại có kẻ dám lơ là nhiệm vụ?

Lưu thị tuy bị giáng thành thứ dân, nhưng dù sao cũng từng là cung phi, cho nên vẫn luôn bị giam giữ ở Toái Thưởng hiên.

Nói khó nghe một chút, phạm nhân trong ngục còn được cung cấp cơm nước, huống hồ là Lưu thị?

Đàm Viên Sơ cũng ý thức được điều này, sắc mặt hơi khó coi:

"Ai là người quản sự hành cung?"

Hứa Thuận Phúc đáp: "Là Chu công công, hắn ta đang quỳ gối bên ngoài, muốn tự mình xin Hoàng Thượng trị tội."

Đàm Viên Sơ không thèm nhìn, lạnh lùng nói: "Không cần gặp, cách chức, lôi ra đánh năm mươi trượng. Trẫm giao hành cung cho hắn ta, hắn ta quản lý như vậy sao?"

Năm mươi trượng?

Có thể đánh chết một người trưởng thành, Chu Toàn Hữu chưởng quản hành cung nhiều năm, chắc đã quen sống sung sướng, muốn chịu đựng năm mươi trượng là điều không tưởng.

Hành cung liên tiếp xảy ra nhiều sai lầm như vậy, hiển nhiên, Hoàng Thượng không muốn tha cho Chu Toàn Hữu.

Bên ngoài vang lên tiếng kêu gào xin tha thảm thiết, mọi người nhận ra Hoàng Thượng đang không vui, liền im thin thít, cả đại điện yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.

Cuối cùng vẫn là Vân Tự phá vỡ sự im lặng, nàng nhíu mày, có vẻ khó hiểu:

"Lưu thị đã bị giáng thành thứ dân, sau này không thể gây sóng gió nữa, ai lại muốn mạng của nàng ta?"

Không tra ra được chứng cứ, không có nghĩa là không có manh mối.

Chỉ riêng động cơ giết người cũng đủ khiến người ta suy nghĩ miên man.

Từ khi thi thể Lưu thị được vớt lên, An tài nhân luôn cảm thấy bất an. Nàng ta là người duy nhất nhìn thấy hung thủ ra tay, lại là người không giấu được chuyện, nếu không phải Quế Xuân nhắc nhở, nàng ta sợ là đã sớm lộ ra sơ hở.

Nhưng sau một hồi kìm nén, khi Vân tiệp dư dứt lời, nàng ta vẫn không nhịn được buột miệng:

"Giết người diệt khẩu?"

Đây cũng là đáp án mà An tài nhân suy nghĩ mấy ngày mới nghĩ ra.

Nếu không phải giết người diệt khẩu, Đức phi làm gì muốn Quy Thu hại Lưu thị?

Vân Tự không hề bất ngờ trước lời nói của An tài nhân, nhưng khi nhìn An tài nhân, nàng mới nhận thấy điều khác thường. Trong khi mọi người đều khó chịu, chỉ có nàng ta hình như kìm nén sự hưng phấn.

Vân Tự khẽ nhướng mày, cố ý lộ ra vẻ nghi ngờ:

"Hôm nay An tài nhân sao lại tích cực như vậy, chẳng lẽ là biết điều gì?"

Nàng vừa dứt lời, Kỳ quý tần liền nhếch mép, cảm thấy Vân Tự có chút vô duyên, trong cung ai mà không biết An tài nhân là người thế nào?

Chuyện gì náo nhiệt mà An tài nhân không hóng hớt?

An tài nhân bị hỏi đến đứng hình, nàng ta do dự không biết có nên nói ra sự thật hay không.

Quế Xuân sợ đến ngây người, vội vàng kéo chủ tử, nàng ta không dám làm động tác quá lớn, chỉ có thể cầu mong chủ tử bình tĩnh.

Biểu hiện của nàng ta khiến mấy người trong điện đều kinh ngạc nhướng mày, đặc biệt là Lục tần. Nàng ta vốn cảm thấy An tài nhân dạo này có chút khác lạ, nàng ta tiếp xúc với An tài nhân không ít, cũng coi như hiểu tính tình của An tài nhân, bèn lơ đãng nói:

"Tiệp dư đừng làm khó An tài nhân, người còn không hiểu nàng ta sao, nàng ta chỉ là thích nói chuyện thôi, làm sao biết được tin tức gì chứ?"

Lời này nhìn như đang che chở cho An tài nhân, nhưng An tài nhân lại cảm thấy khó chịu. Nếu là người khác, nàng ta sẽ không mẫn cảm như vậy, nhưng kỳ thực nàng ta biết rõ, ngày thường Lục tần căn bản khinh thường nàng ta.

Nói Lục tần đang che chở cho nàng ta, chi bằng nói là đang mỉa mai nàng ta còn đúng hơn.

An tài nhân nhíu mày, bỗng nhiên nói: "Ai nói tần thiếp không biết? Tần thiếp tận mắt nhìn thấy Quy Thu trong cung của Đức phi đẩy Lưu thị!"

Lời vừa dứt, trong điện lập tức ồ lên.

Ngay cả Vân Tự cũng không khỏi kinh ngạc, nàng chỉ thử một chút thôi, ai ngờ An tài nhân lại nói ra tin động trời như vậy?

Kỳ quý tần cũng quay phắt đầu nhìn An tài nhân:

"Ngươi nhìn rõ ràng?"

An tài nhân thấy phản ứng của mọi người, trong lòng hơi e ngại, nhưng khi bị Kỳ quý tần chất vấn, vẫn không nhịn được mà nói: "Tần thiếp vào cung hơn hai năm, gần như mỗi ngày thỉnh an đều gặp Đức phi, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm!"

Trong điện có người lập tức biến sắc, cướp lời Kỳ quý tần hỏi:

"Ngươi nói ngươi thấy Quy Thu của Dực Hòa cung đẩy Lưu thị xuống nước, sao lúc đó không tố cáo?!"

Vân Tự nhanh chóng quan sát thần sắc của mọi người trong điện. Đức phi tuy không có mặt, nhưng ai là người của Đức phi vừa nhìn là hiểu ngay.

Trong khi mọi người đều kinh ngạc, hận không thể giữ mình, có người lại nhảy ra chất vấn An tài nhân.

Vân Tự nhìn lướt qua Ninh tần, ánh mắt lóe lên, rồi liếc sang Kỳ quý tần, người không lên tiếng vào lúc này.

Nói cho cùng, Kỳ quý tần còn muốn tra ra chuyện này có liên quan đến Đức phi hơn nàng.

Hơn nữa……

Vân Tự lén liếc nhìn Đàm Viên Sơ, từ khi An tài nhân nhắc đến Đức phi, hắn vẫn luôn im lặng thờ ơ trước lời của thuộc hạ, Vân Tự có chút không hiểu ý hắn.

Quế Xuân nuốt nước bọt, sợ đến toát mồ hôi lạnh.

An tài nhân bị hỏi đến nhíu mày, đáp một cách đương nhiên:

"Người nói nghe thực dễ dàng, người có thấy cảnh tượng lúc đó đâu, tần thiếp không vạch trần lúc đó là vì sợ hãi!"

Ninh tần nghẹn lời, không ngờ có người lại nói "sợ hãi" một cách đường hoàng như vậy.

Sợ hãi là thật, nhưng nàng ta cũng muốn lấy điểm yếu này để uy hiếp Đức phi, sau đó được Quế Xuân khuyên bảo, nàng ta mới nhận ra nếu thực sự lấy chuyện này ra uy hiếp Đức phi, kết cục của nàng ta chỉ có thể giống như Lưu thị.

Nhưng không cần phải nói ra suy nghĩ thật sự, nàng ta tự mình hiểu rõ là được. An tài nhân liếc thấy vẻ mặt hoảng sợ của Quế Xuân, cũng muộn màng nhận ra, nếu nàng ta nói ra sự thật mà hôm nay không lật đổ được Đức phi, thì sau này nàng ta sẽ không sống yên ổn được!

Đức phi không thể nào tha cho nàng ta!

An tài nhân trong lòng hối hận không kịp, nhưng phản ứng lại rất nhanh, nàng ta cắn môi, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi:

"Nếu tần thiếp vạch trần Quy Thu lúc đó, ai biết tần thiếp có bị giết người diệt khẩu hay không? E là căn bản không sống đến ngày hôm nay!"

Ninh tần siết chặt khăn tay, An tài nhân cứ bám riết Đức phi không tha, đáng ghét là Đức phi lại không có mặt ở đây. Nàng ta và Đức phi vẫn luôn qua lại thân thiết, nếu Đức phi mà thất thế, nàng ta sẽ chẳng được lợi ích gì, chỉ đành biện giải cho Đức phi:

"Vậy sao bây giờ ngươi dám nói?"

An tài nhân trừng mắt: "Hoàng Thượng ở đây, chẳng lẽ Đức phi còn dám ra tay với tần thiếp trước mặt Hoàng Thượng sao? Hơn nữa, sau chuyện hôm nay, nếu tần thiếp có mệnh hệ gì thì hung thủ là ai cũng rõ ràng!"

An tài nhân nói hết ra, Ninh tần tức giận đến mức không nói nên lời, chỉ còn biết nhíu mày:

"Ngươi nói là Quy Thu đẩy Lưu thị, nhưng có chứng cứ gì?"

Không đợi An tài nhân trả lời, Kỳ quý tần đã lên tiếng ngắt lời Ninh tần:

"Ninh tần vội vàng làm gì?"

Ninh tần nhìn Kỳ quý tần, sắc mặt thay đổi. Kỳ quý tần dù bị giáng vị, nhưng Ninh tần cũng không dám vô lễ với nàng ta như với An tài nhân.

Kỳ quý tần ngăn cản nàng ta, căn bản không đợi nàng ta trả lời, liền nhìn về phía Đàm Viên Sơ:

"Hoàng Thượng, chuyện này liên quan đến Đức phi, có nên mời Đức phi đến đây không?"

Giọng Kỳ quý tần khẩn thiết, nàng ta vất vả lắm mới tìm được manh mối của Đức phi, tự nhiên không chịu dễ dàng bỏ qua.

Đàm Viên Sơ còn chưa lên tiếng, liền nhận thấy ánh mắt của Vân Tự dừng trên người mình, Đàm Viên Sơ không tránh né, nhìn thẳng vào nàng.

Ánh mắt giao nhau, nàng lại rũ mi xuống.

Nàng không nói gì, nhưng lại như đã nói ra tất cả.

Lưu thị gặp nạn, rõ ràng có liên quan mật thiết đến chuyện nàng rơi xuống nước trước đó, ai hại Lưu thị cũng chính là kẻ thực sự hại nàng.

Lẽ ra nàng phải có phản ứng giống như Kỳ quý tần.

Nhưng nàng lại không nói gì, cũng không ép buộc hắn.

Đàm Viên Sơ cảm thấy trong lòng không thoải mái, nàng không ép buộc hắn, rốt cuộc là không nỡ làm khó hắn hay là không tin hắn?

Câu trả lời rõ ràng.

Đàm Viên Sơ không do dự, lạnh lùng nói:

"Đi truyền Đức phi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK