Nàng ấy có khuôn mặt tròn trịa, phúc hậu, rất lanh lợi. Vân Tự sau đó có hỏi thăm chuyện cung Vĩnh Ninh, trong lòng mơ hồ nhớ ra tên của cung nữ này.
Vân Tự mỉm cười, dù sao cũng là người đến từ ngự tiền, không nên tỏ ra thấp kém, nàng cung kính mà không kiêu ngạo, cũng không nịnh nọt, lặp lại câu nói lúc ở cung Khôn Ninh:
"Anh đào mới được đưa vào cung, Hoàng Thượng nhớ đến Tĩnh phi nương nương nên sai nô tỳ đến đây tặng cho nương nương."
Nghe vậy, Liễu Quế kinh ngạc ngẩng đầu: "Ngươi đi hầu hạ Hoàng Thượng rồi?"
Câu này nghe có chút kỳ lạ, Vân Tự sửng sốt một chút, nhất thời không rõ trong lời nói của nàng ấy có ẩn ý gì không.
Biết là Hoàng Thượng phân phó, Liễu Quế không dám ngăn cản, chỉ lẩm bẩm:
"Lúc trước nương nương muốn ngươi đến cung Vĩnh Ninh hầu hạ, ngươi còn không muốn, nói gì mà không nỡ rời xa chủ tử cũ, hóa ra là có chỗ tốt hơn để đi."
Nói xong, Liễu Quế tự mình hờn dỗi, bởi vì nàng ấy nghĩ, so với cung Vĩnh Ninh, ngự tiền quả là một nơi tốt không thể chê vào đâu được.
Thu Viện có chút bất ngờ nhìn Vân Tự, Vân Tự bị nhắc đến chuyện này khiến nàng đau đầu, nàng liếc nhìn Liễu Quế.
Không biết nàng ấy thật sự vô tâm hay cố ý nói như vậy.
Vân Tự suy nghĩ một chút, rồi rũ mắt nói:
"Lư tần qua đời, nô tỳ bị đưa về điện Trung Tỉnh, sau đó mới vô tình đến điện Dưỡng Tâm."
Ý là, không phải vì có chỗ tốt hơn mà nàng từ chối lời đề nghị của Tĩnh phi nương nương.
Liễu Quế nghĩ thế nào cũng không sao, chỉ sợ Tĩnh phi nương nương tin vào những lời này.
Hơn nữa, cho dù lúc đó nàng thật sự có ý khác mới từ chối yêu cầu của Tĩnh phi nương nương, nhưng cũng không ngờ cuối cùng mình lại đến điện Dưỡng Tâm hầu hạ.
Vân Tự không được gặp Tĩnh phi nương nương, Liễu Quế dẫn họ đến hành lang trước điện, sai người vào bẩm báo. Chưa kịp đợi người ra ngoài, nàng ấy đã lẩm bẩm:
"Các ngươi để đồ ở đây đi, nương nương không khỏe đang nằm nghỉ, chắc không gặp các ngươi được."
Ai cũng biết sức khỏe Tĩnh phi nương nương không tốt, quanh năm phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, Vân Tự cũng không bất ngờ với tình huống này, nàng gật đầu định xoay người rời đi, bỗng nhiên trong điện vang lên tiếng bước chân, tiểu cung nữ vừa vào bẩm báo đi ra, khom người cung kính nói:
"Nương nương mời Vân Tự cô nương vào gặp."
Vân Tự khựng lại, Liễu Quế cũng ngạc nhiên ngẩng đầu, nàng ấy đánh giá Vân Tự một lượt, có chút buồn bực: "Sao nương nương lại đối xử khác biệt với ngươi chứ?"
Vân Tự khẽ mím môi, ngay cả Liễu Quế ngày ngày hầu hạ Tĩnh phi nương nương cũng không rõ nguyên nhân, thì sao nàng biết được?
Tuy buồn bực nhưng Liễu Quế làm việc rất nhanh nhẹn, nàng ấy dặn dò cung nhân vài câu, sai người mang anh đào vào rồi mới nói với Vân Tự:
"Nếu nương nương muốn gặp ngươi, ngươi cứ đi theo ta, nhớ nói nhỏ thôi, gần đây nương nương bị đau đầu, không chịu được ồn ào."
Vân Tự định từ chối: "Nô tỳ còn có việc..."
Lời còn chưa dứt đã bị Liễu Quế cắt ngang, nàng ấy trừng mắt, giống như lúc trước nàng từ chối Tĩnh phi nương nương, nàng ấy bực bội nói:
"Ngươi sao lại như vậy, nương nương muốn gặp, ngươi còn không biết tốt xấu, hơn nữa, nương nương có thể làm chậm trễ ngươi bao lâu chứ?"
Vân Tự nghẹn lời, Liễu Quế đã nói đến mức này, nếu nàng còn từ chối, chính là đắc tội với Tĩnh phi nương nương. Vân Tự rũ mắt:
"Cô nương đừng nóng giận, nô tỳ chỉ sợ chậm trễ công việc, nếu không mất nhiều thời gian, nô tỳ đi theo cô nương là được."
Liễu Quế không nghe ra ý tứ trong lời nàng, chỉ biết nàng không từ chối, sắc mặt mới hòa hoãn hơn: "Đi theo ta."
Thu Viện và Lộ Nguyên nhìn nhau, có chút khó hiểu ý của Tĩnh phi nương nương là gì, hơn nữa Tĩnh phi nương nương không gọi họ, nên họ chỉ có thể chờ ở bên ngoài. Đọc truyện tại trang chính chủ để được bản đầy đủ.
Trong điện, Tĩnh phi nương nương thật sự nằm trên giường, tóc đen xõa trên vai, chỉ mặc áo trong mỏng. Tháng sáu nóng nực vậy mà nàng ấy lại đắp chăn dày, mặt và môi đều trắng bệch vì bệnh tật. Tình trạng sức khỏe của nàng ấy ai cũng biết, Vân Tự không dám nhìn nhiều, vội vàng hành lễ:
"Nô tỳ tham kiến Tĩnh phi nương nương."
Tĩnh phi nương nương được Liễu Quế đỡ ngồi dậy dựa vào giường, ho khan vài tiếng, Liễu Quế nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng ấy.
Vân Tự đứng dậy, có chút do dự nhưng vẫn hỏi: "Không biết nương nương tìm nô tỳ có chuyện gì?"
Tĩnh phi dường như nhìn ra sự băn khoăn của nàng, lắc đầu, cười khẽ: "Đừng lo lắng, hiện tại ngươi hầu hạ ở ngự tiền, cho dù ta có muốn ngươi đến cung Vĩnh Ninh thì cũng lực bất tòng tâm."
Vân Tự giật mình, nàng ngẩng đầu khó hiểu nhìn Tĩnh phi. Nàng không hiểu, vì sao Tĩnh phi lại muốn nàng đến cung Vĩnh Ninh như vậy?
Tĩnh phi chỉ cười, lộ ra vẻ ốm yếu, giọng nói ôn hòa không phải do tính cách mà là do sức khỏe không tốt. Nàng ấy chậm rãi nói:
"Không cần căng thẳng, ta chỉ là thấy ngươi hợp nhãn, nếu có cơ hội, ngươi có thể thường đến cung Vĩnh Ninh trò chuyện với ta."
Vân Tự nghe những lời này xong, không khỏi kinh ngạc. Nàng được Tĩnh phi nương nương triệu kiến ư?
Nàng chỉ là một cung nữ nhỏ bé, cho dù sau này được Hoàng Thượng ban cho vị phân, cũng chẳng cao quý đến đâu, so với Tĩnh phi nương nương chẳng khác nào trời với đất. Hơn nữa, Tĩnh phi nương nương xưa nay không giao thiệp với các phi tần khác, tại sao lại để mắt đến nàng?
Vân Tự tự biết bản thân ngoài dung mạo ra cũng không có gì nổi trội, Hoàng Thượng để ý nàng cũng chỉ vì dung mạo. Chẳng lẽ Tĩnh phi nương nương cũng vậy?
Vân Tự không hiểu nổi, nhưng nàng cũng không nhận ra ác ý nào từ lời nói của Tĩnh phi. Đè nén nỗi băn khoăn trong lòng, nàng nhỏ giọng đáp:
“Tĩnh phi nương nương quá khen rồi ạ.”
Tĩnh phi mỉm cười nhạt: “Chỉ là ta thấy trong cung buồn chán quá thôi.”
Vân Tự ngập ngừng. Nói đến nước này, nếu nàng còn từ chối thì thật là không biết điều.
Vân Tự gật đầu đồng ý. Dù sao rời khỏi cung Vĩnh Ninh rồi, nàng có đến hay không là do nàng quyết định. Nàng không tin nếu nàng không đến, Tĩnh phi nương nương còn có thể phái người đến ngự tiền gọi nàng.
Tĩnh phi cũng không quan tâm nàng đồng ý là thật lòng hay giả dối, nói xong liền cho nàng lui ra.
Rời khỏi nội điện, Vân Tự vẫn còn mơ mơ màng màng.
Thu Viện và Lộ Nguyên cũng không tò mò hỏi nàng đã nói gì với Tĩnh phi nương nương. Ở trong cung đã lâu, ai cũng hiểu tự bảo vệ mình là quan trọng nhất, biết nhiều chưa chắc đã tốt.
Vân Tự gạt đi nghi hoặc trong lòng, chuyện của Tĩnh phi nương nương cứ để sau hẵng tính, hiện giờ việc quan trọng nhất là hoàn thành nhiệm vụ trong tay.
Còn lại cung Trường Xuân và Thanh Ngọc Uyển. Liễu Quế tiễn các nàng ra, thấy các nàng không đi đúng hướng để ra khỏi cung, liền tò mò hỏi: “Các ngươi định đi đâu tiếp vậy?”
Chuyện này cũng không phải bí mật, Vân Tự thành thật trả lời: "Thanh Ngọc Uyển.”
Liễu Quế bĩu môi, lẩm bẩm: "Nàng ta cũng được ban thưởng à.”
Nghe vậy, Vân Tự thoáng ngạc nhiên. Liễu Quế nói với giọng điệu như vậy, hình như không thích Tô quý tần lắm thì phải?
Nghĩ lại cũng đúng, Liễu Quế là tỳ nữ của Tĩnh phi nương nương, không ưa Tô quý tần cũng là chuyện bình thường.
Vân Tự và những người khác vừa đến cung Vĩnh Ninh, Tô quý tần đã nhận được tin tức. Thanh Ngọc Uyển cũng luôn chú ý đến hướng đi của họ, thấy họ cuối cùng cũng đến, lập tức sai người đi bẩm báo với chủ tử.
Cung nhân ở Thanh Ngọc Uyển cung kính dẫn họ vào trong điện. Tô quý tần nhìn thấy Vân Tự, lạnh nhạt nhíu mày, nhưng không nói gì.
Nàng ta chỉ hỏi: "Hoàng Thượng ban thưởng cho những ai?”
Cùng một câu hỏi, nhưng khi Tô quý tần hỏi ra, Vân Tự lại không thấy khó trả lời.
Quả nhiên, sau khi nghe câu trả lời, Tô quý tần giãn mày ra. Xét cho cùng, trong số các tân phi chỉ có mình nàng ta được ban thưởng, ngoài ra những phi tần còn lại đều là những chủ tử có địa vị cao.
Nghĩ theo một hướng khác, địa vị của nàng ta trong lòng Hoàng Thượng gần như ngang hàng với những chủ tử nương nương kia, nàng ta đương nhiên sẽ không bất mãn.
Tô quý tần khá khách khí tiễn Vân Tự rời đi.
Ra khỏi cung Vĩnh Ninh, Thu Viện nhỏ giọng nói: “Giá mà mọi chuyện đều dễ dàng như vậy thì tốt rồi.”
Vân Tự mím môi, trong lòng họ đều hiểu rõ, sao có thể như vậy được?
Cùng lúc đó, tại Ngự Thư Phòng.
Tiễn các triều thần xong, Đàm Viên Sơ đưa tay day day mi tâm, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Ánh mắt hắn lướt qua trong điện, không thấy bóng dáng người kia đâu, động tác khẽ khựng lại gần như không thể nhận ra.
“Người đâu?” Đàm Viên Sơ ngẩng mắt lên.
Hứa Thuận Phúc giật thót tim. Lúc nãy để Vân Tự cô nương đi hậu cung ban thưởng là do tình huống cấp bách, bây giờ bình tĩnh lại, hắn cũng biết là không ổn.
Tuy rằng có nguyên nhân nhưng Hứa Thuận Phúc cũng không biết Hoàng Thượng có trách tội hay không. Hắn cười gượng gạo nói:
“Khâu thượng thư khẩn thiết cầu kiến Hoàng Thượng, nô tài sợ chậm trễ việc quan trọng, nên đã để Vân Tự cô nương thay nô tài đi một chuyến đến hậu cung.”
Đi một chuyến đến hậu cung?
Liên tưởng đến mệnh lệnh lúc trước của mình, Đàm Viên Sơ nheo mắt, nhếch môi nói: “Ngươi càng ngày càng giỏi sai bảo người khác đấy.”
Hứa Thuận Phúc rụt đầu.
Đàm Viên Sơ lạnh mặt: "Điện Dưỡng Tâm thiếu người hầu hạ đến thế sao?”
Trán Hứa Thuận Phúc lấm tấm mồ hôi lạnh, ấp úng giải thích: "Nô tài sợ các vị chủ tử nương nương cảm thấy bị chậm trễ……”
Vừa nói ra miệng, Hứa Thuận Phúc liền cảm thấy không ổn.
Hoàng Thượng nhớ đến ban thưởng cho người ta đã là ân điển rồi, những người khác trong hậu cung đều không có đãi ngộ này, còn cần phải lựa chọn người đi ban thưởng sao?
Quả nhiên, sau khi nghe vậy, sắc mặt Đàm Viên Sơ không hề thay đổi, nhàn nhạt hỏi: "Chậm trễ?”
“Hay là lần sau để trẫm tự mình đi ban thưởng?”
Hứa Thuận Phúc không dám giải thích thêm, bịch một tiếng quỳ xuống đất tạ tội: “Là nô tài suy nghĩ không chu toàn, xin Hoàng Thượng trách phạt!”
Đàm Viên Sơ không tỏ rõ cảm xúc, không gọi hắn đứng dậy cũng không nói gì. Trong điện lại yên tĩnh trở lại, Hứa Thuận Phúc thầm hối hận, biết rõ Hoàng Thượng đã nói để Vân Tự cô nương muốn làm gì thì làm, vậy mà hắn lại coi Vân Tự cô nương như cung nữ mà sai bảo, đúng là sơ suất của hắn.
Hứa Thuận Phúc cười khổ trong lòng. Vân Tự cô nương ngày thường cư xử không khác gì cung nữ bình thường, hắn vô thức đã lơ là.
Chuyện này cũng coi như là một lời cảnh tỉnh cho hắn.
Hoàng Thượng không ban vị phân cho Vân Tự cô nương, không biết hai người này đang chơi trò gì. Nhưng dù thân phận hiện tại của Vân Tự cô nương là gì, tóm lại, hắn phải coi Vân Tự cô nương như chủ tử mà đối đãi.
*****
Vân Tự không biết chuyện xảy ra ở Ngự Thư Phòng. Lúc này nàng đã đến cung Trường Xuân. Thị vệ thấy các nàng, vừa sai người đi thông báo, vừa cung kính mời các nàng vào trong.
Vân Tự gặp Dung chiêu nghi ở chính điện cung Trường Xuân. Dung chiêu nghi không tiếp đón các nàng một cách trịnh trọng, mà đang ngồi trên trường kỷ, chơi đùa cùng tiểu công chúa.
Tiểu công chúa dường như muốn lấy cây ngọc như ý trong tay nàng ta, Dung chiêu nghi mỉm cười đưa cho tiểu công chúa, miệng dịu dàng nói:
“Cái gì cũng muốn lấy, con cầm hết sao nổi?”
Nàng ta khẽ cười, không biết là đang nói với ai, giọng nói mơ hồ. Vân Tự nhẹ nhàng rũ mắt xuống.
Vừa dứt lời, cây ngọc như ý đã bị tiểu công chúa ném ra ngoài, vang lên một tiếng thanh thúy, vỡ tan tành, rơi xuống đất thành từng mảnh nhỏ. Tiểu công chúa không hề sợ hãi, còn vỗ tay thích thú.
Dung chiêu nghi chỉ liếc mắt nhìn, rồi lười biếng phân phó: "Dọn sạch sẽ đi, đừng để tiểu công chúa bị thương.”
Phân phó xong, nàng ta mới ngẩng lên nhìn những người đang hành lễ:
“Nhìn ta này, chỉ lo dỗ dành tiểu công chúa, suýt thì quên mất các ngươi.”
Dung chiêu nghi cho các nàng đứng dậy, ngồi thẳng người, chống cằm thờ ơ nhìn lướt qua bọn họ: “Hoàng Thượng phái các ngươi đến làm gì?”
Vân Tự khẽ cụp mi, cung kính trình bày ý định đến đây. Dung chiêu nghi nhướng mày, như nhớ ra điều gì, đáy mắt thoáng vẻ thâm trầm, nàng ta khẽ nhếch môi: "Anh đào?"
Trong điện thật ra chẳng hề yên tĩnh, tiểu công chúa ê a nói gì đó không rõ ràng, lẽ ra là một cảnh tượng ấm áp, nhưng Vân Tự lại cảm thấy trong lòng căng thẳng lạ thường.
Một lúc sau, Dung chiêu nghi nhấp một ngụm trà, những ngón tay thon dài nâng chén, khẽ lướt quanh thành chén, rồi thản nhiên hỏi: "Giữa trưa thế này, ngoài cung Trường Xuân, Vân Tự cô nương còn đến nơi nào khác nữa không?"
Vân Tự đáp: "Hồi chiêu nghi nương nương, nô tỳ vừa đến cung Từ Ninh, cung Khôn Ninh, cung Dực Hòa và cung Vĩnh Ninh ạ."
Thanh Ngọc Uyển nằm trong cung Vĩnh Ninh, nàng trả lời như vậy cũng không sai.
Nghe đến cung Vĩnh Ninh, nét mặt Dung chiêu nghi dường như nhạt đi đôi chút, nàng ta nói với giọng điệu khó hiểu: "Chẳng trách Vân Tự cô nương đến muộn như vậy." Đọc truyện tại trang chính chủ FB Frenalis và wpad để được bản đầy đủ.
Muộn sao? Vân Tự cảm thấy không muộn, nàng bình thản đáp: "Phần thưởng đã đưa đến, nô tỳ xin phép cáo lui."
Vân Tự nói xong, xoay người định rời đi, bỗng nhiên có thứ gì đó mềm mại ôm lấy chân nàng. Vân Tự giật mình cúi đầu nhìn xuống, vừa lúc thấy tiểu công chúa ngẩng đầu nhìn mình.
Tiểu công chúa ê a gọi to: "Ôm....ôm...."
Vân Tự cứng đờ người, nàng chưa từng tiếp xúc với trẻ con, sợ cử động một cái sẽ làm tiểu công chúa bị thương.
Thấy vậy, Dung chiêu nghi vội sai ma ma bế tiểu công chúa lên, cười nói: "Xem ra tiểu công chúa rất thích ngươi."
Vân Tự mím môi không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ đành đáp: "Là vinh hạnh của nô tỳ."
Vừa dứt lời, nàng bỗng cảm thấy tê rần trên trán như bị thứ gì đó ném trúng. Vân Tự không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn thì thấy tiểu công chúa đang được ma ma bế trên tay, không biết từ lúc nào đã cầm một nắm anh đào đang ném lung tung. Thấy nàng như vậy, tiểu công chúa dường như rất thích thú, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười, lại giơ tay ném thêm anh đào.
Dung chiêu nghi trách yêu: "Vân Tự cô nương thứ lỗi, tiểu công chúa được Hoàng Thượng nuông chiều, nên hơi nghịch ngợm."
Vân Tự thậm chí không thể tránh né, nàng nắm chặt khăn tay trong tay áo, mặc cho tiểu công chúa ném đồ vào người. Thật ra không chỉ mình nàng, Thu Viện và Lộ Nguyên, thậm chí cả các ma ma trong điện cũng đều bị dính trúng.
Vân Tự rũ mắt: "Chiêu nghi nương nương quá lời."
Thu Viện thấy vậy, nhíu mày, nàng ấy tiến lên chắn trước Vân Tự, cung kính nói: "Chiêu nghi nương nương, nô tỳ còn phải về phục mệnh Hoàng Thượng, xin phép cáo lui."
Dung chiêu nghi không giữ họ lại, khẽ gật đầu,m để họ rời đi.
Vân Tự xoay người rời đi, phía sau lưng dường như vẫn còn bị ném thêm quả anh đào nữa. Nàng nhắm mắt làm ngơ phảng phất như không hề hay biết, lặng lẽ rời khỏi cung Trường Xuân.
Bên trong điện, Đồng Vân có chút do dự: "Nương nương, làm vậy có ổn không ạ?"
Dung chiêu nghi vẫn chưa ngẩng đầu lên, vừa lau tay cho công chúa, vừa đáp lại câu hỏi của Đồng Vân với vẻ hơi chán ghét: "Dù sao cũng không phải tiểu công chúa cố ý nhằm vào Vân Tự, ma ma trong điện chẳng phải cũng bị ném trúng đó sao."
Đồng Vân mím môi: "Nàng ta dù sao cũng là người hầu hạ trước mặt Hoàng Thượng, nếu nàng ta đến mách với Hoàng Thượng..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Dung chiêu nghi ngắt lời, thản nhiên nói: "Tiểu công chúa mới vài tuổi, biết cái gì?"
Hơn nữa, Vân Tự phải ngu ngốc đến mức nào mới đi mách Hoàng Thượng chuyện của tiểu công chúa chứ.
Đồng Vân hiểu ý nàng ta, bèn im lặng. Tiểu công chúa còn nhỏ, bướng bỉnh chưa hiểu chuyện, Vân Tự chịu chút ủy khuất cũng đành phải chịu, chẳng lẽ lại đi so đo với một đứa trẻ?
Trong chuyện này, nương nương hoàn toàn vô can.
Một lát sau, Dung chiêu nghi sai ma ma dẫn tiểu công chúa đi, nàng ta nhìn về phía nửa rổ anh đào còn lại, khẽ nheo mắt.
Nàng ta không thể không thừa nhận Đồng Vân nói cũng có lý.
"Nàng ta quả thực không thích hợp hầu hạ ở ngự tiền."
Đồng Vân khó hiểu ngẩng đầu lên.
Dung chiêu nghi cũng thấy phiền lòng, nàng ta thà rằng Vân Tự có chút tâm cơ để họ cùng tồn tại trong hậu cung, làm việc gì cũng thuận tiện. Nhưng Vân Tự lại hầu hạ ở điện Dưỡng Tâm, đó là người của Hoàng Thượng.
Nếu nàng ta gây khó dễ cho Vân Tự, chẳng khác nào đang đánh vào mặt Hoàng Thượng.
Như vậy, cho dù Hoàng Thượng vốn chỉ có một phần không vui, cũng dễ dàng biến thành ba phần.
Hôm nay nàng ta vốn không có ý định làm khó Vân Tự, chuyện tiểu công chúa chỉ là ngoài ý muốn. Hôm đó ở Ngự Thư Phòng, nàng ta vô tình nhìn thấy một màn kia mới thấy hơi khó chịu trong lòng, nếu không nàng ta cũng sẽ không làm ra chuyện như hôm sinh nhật tiểu công chúa.
Chút xô xát nhỏ nhặt này, không những không hại được Vân Tự, mà có khi còn khiến nàng ta được Hoàng Thượng thương tiếc, thật sự là được không bù mất.
Bài học của Dương bảo lâm vẫn còn đó, Dung chiêu nghi không muốn giẫm lên vết xe đổ.
Hậu cung có nhiều nữ nhân, Hoàng Thượng có thể chịu đựng chút tâm tư nhỏ nhặt của nàng ta, nhưng không thể để Hoàng Thượng thấy nàng ta ngu ngốc, nếu không sẽ dần dần mài mòn tình cảm của Hoàng Thượng dành cho nàng ta.
Dung chiêu nghi day day trán, có chút mệt mỏi, bỗng nhiên nói: "Dạo này Dương bảo lâm hình như rất yên phận?"
Đồng Vân: "Nàng ta bị Hoàng Thượng cấm túc, muốn không yên phận cũng không được ạ."
Dung chiêu nghi khẽ nhếch môi: "Bên cạnh nàng ta chẳng phải có một người rất có năng lực sao?"
Đồng Vân ngẩn người một lúc mới hiểu ra nương nương không phải nói đến Nhã Linh, mà là Hà mỹ nhân, người đã từng giúp Dương bảo lâm bày mưu tính kế.
Đồng Vân khó hiểu nhìn nương nương, liền nghe nàng ta thong thả nói: "Truyền tin cho Dương bảo lâm, nói cái chết của Lư tài nhân hôm đó không phải ngoài ý muốn."
Đồng Vân kinh ngạc: "Mọi người đều nhìn thấy là Nhã Linh đẩy Lư tài nhân, Hoàng Thượng cũng ở ngay đó, chuyện này chắc chắn không thể giả được."
Dung chiêu nghi biết Đồng Vân nói không sai, nhưng nàng ta luôn cảm thấy có gì đó quá trùng hợp.
Nàng ta vừa mới sắp xếp cho Lư tài nhân biết chuyện của Thường Đức Nghĩa, hơn nữa mấy ngày đó Lư tài nhân rõ ràng có động tĩnh, vậy mà lại đột nhiên mất mạng.
Chuyện này nói sâu cũng được, nói nông cũng được, chủ tử và nô tài cùng ngã xuống nước, kết quả người chết lại là chủ tử.
Vân Tự bình an vô sự, thậm chí còn tránh thoát một kiếp nạn, cuối cùng lại được đến điện Dưỡng Tâm hầu hạ.
Sao có thể trùng hợp như vậy?
Đồng Vân do dự: "Nhưng mà... Dương bảo lâm có tin không? Cho dù nàng ta có tin thì sao? Hiện giờ nàng ta đang thất sủng và bị cấm túc, có thể làm gì được chứ?"
Dung chiêu nghi cười lạnh: "Hà mỹ nhân theo nàng ta lâu như vậy, chẳng lẽ nàng ta không nắm giữ chút nhược điểm nào của Hà mỹ nhân sao? Ta trông chờ không phải là nàng ta."
Đồng Vân vẫn khó hiểu: "Nếu nương nương đoán sai thì sao?"
Dung chiêu nghi nhướng mày: "Chẳng phải vừa hay sao? Vân Tự cô nương hàm oan, Hoàng Thượng dù sao cũng phải bồi thường cho nàng ta."
Chó cắn chó, hai người kia ai xui xẻo, nàng ta đều vui vẻ.
Tốt nhất là có thể nhân cơ hội này giải quyết Vân Tự, nếu không được, cũng phải để nàng ta sớm vào hậu cung. Nàng ta cứ ở ngự tiền hầu hạ, sớm chiều bên cạnh Hoàng Thượng, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Chờ Vân Tự rời khỏi cung Trường Xuân, Thu Viện không nhịn được nhìn nàng: "Cô nương... không sao chứ?"
Lộ Nguyên cũng liên tục đưa mắt nhìn Vân Tự. Quả anh đào nện vào trán nàng bắn cả nước ra, lưu lại dấu vết trên trán. Không chỉ vậy, chiếc váy màu xanh nhạt của nàng cũng dính vài vết, tuy không nhiều nhưng rất rõ ràng, trông thật khó coi.
Vân Tự lấy khăn tay lau khô mặt, nàng cúi đầu nhìn vết đỏ trên khăn, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lắc đầu: "Ta không sao."
Thu Viện nhìn vẻ bình tĩnh của nàng, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Nàng ấy chợt nhớ đến hôm đó, khi nàng ấy nói cho Vân Tự biết trong phòng Thường Đức Nghĩa có một bức tranh vẽ nàng, Vân Tự cũng như vậy, sắc mặt lạnh xuống, rõ ràng là bị ghê tởm đến cực điểm nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trở lại, thậm chí còn thản nhiên nói, như vậy cũng tốt, đỡ phải nàng động thủ.
Trong cung này, người bình tĩnh rất nhiều, cung nhân nếu cứ kêu la ầm ĩ, e là chẳng sống được bao lâu.
Điều khiến Thu Viện kinh hãi chính là khả năng hành động của Vân Tự. Nàng rất rõ ràng mình muốn làm gì, và luôn quyết tâm thực hiện đến cùng. Nàng ấy nói với Vân Tự chuyện của Thường Đức Nghĩa chưa đến ba ngày, Thường Đức Nghĩa liền chết bất đắc kỳ tử trong sương phòng.
Vân Tự rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Về thôi."
Thu Viện ngẩn người, nàng ấy nhìn bóng dáng Vân Tự, mơ hồ nhận ra mình đang phục vụ một người như thế nào, nhưng Thu Viện không bận tâm.
Người tốt thì không thể giúp nàng ấy giải quyết Thường Đức Nghĩa.
Nàng ấy xoay người bước theo sau Vân Tự.
- ------------------o-------------------