Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cung yến Trung Thu năm nay vẫn do Hoàng Hậu giao cho Đức phi xử lý.

Vì vậy, chuyện ở Ngự Thiện Phòng nhanh chóng truyền đến Dực Hòa cung. Đức phi đang dặn dò Quy Thu phải cẩn thận giám sát các khâu của cung yến, khi nghe được tin tức, liền nhìn về phía một người trong điện:

“Bổn cung nhớ rõ năm ngoái khi Hoàng Thượng dùng bữa ở Dực Hòa cung, từng nói ăn cua rất phiền phức.”

Quy Thu biết nương nương mỗi năm đều coi trọng yến tiệc Trung Thu như thế nào, nghe vậy liền bất mãn nhíu mày.

Cua phải được vận chuyển tươi sống vào cung, số lượng cua trên mỗi bàn tiệc đều đã được quy định rõ ràng, Vân Tự chen ngang một chân, rõ ràng là gây thêm phiền phức cho người khác.

Hoàng Thượng đương nhiên không phải vì muốn ăn mới yêu cầu Ngự Thiện Phòng, mà người ở Dưỡng Tâm điện có thể khiến Hoàng Thượng hạ lệnh như vậy cũng chỉ có một.

Quy Thu không ngẩng đầu lên mà bình luận: “Nàng ta được Hoàng Thượng coi trọng, lúc nào mà chẳng được ăn cua, còn muốn khoe khoang vào lúc này, đúng là không phóng khoáng, quả nhiên gà rừng dù có thế nào cũng không biến thành phượng hoàng được, cho dù có nhất thời may mắn.”

Lục Tùng đứng trong góc điện, cúi đầu che giấu cảm xúc trong mắt.

Đức phi có chút bất đắc dĩ nhìn Quy Thu: "Ngươi lúc nào cũng nói chuyện chua ngoa như vậy.”

Quy Thu khẽ hừ một tiếng, không cho rằng mình chua ngoa, nàng ta khom người: “Nô tỳ đi Ngự Thiện Phòng một chuyến.”

Đức phi khẽ gật đầu, chờ Quy Thu đi rồi, mới nhìn về phía Lục Tùng: "Lục Tùng chắc hẳn còn chưa từng thấy cảnh tượng cung yến Trung Thu, buổi tối đi Thái Hòa điện thì ngươi đi theo đi.”

Lục Tùng quả thật chưa từng được chứng kiến, hắn vào cung vào năm ngoái, sau đó Lư tài nhân bị cấm túc, hắn cũng tương đương với việc luôn bị kẹt ở Hòa Nghi điện, nhưng khi nghe Đức phi nói xong, trong lòng hắn chỉ còn lại sự cười khổ.

Vân Tự chắc chắn sẽ xuất hiện ở cung yến, khi nàng nhìn thấy hắn, sẽ nghĩ hắn như thế nào đây?

Hơn nữa, Lục Tùng không cảm thấy Đức phi có ý tốt, nhận thấy những ánh mắt dò xét xung quanh, hắn cúi đầu cung kính đáp: "Nô tài tuân mệnh.”

*****

Cung yến Trung Thu, Đàm Viên Sơ trước khi đến Thái Hòa điện trước, đã đến Khôn Ninh cung đón Hoàng Hậu.

Vân Tự đi theo hầu hạ, trước Thái Hòa điện, nàng nhìn thấy Lư Đông Huân đang canh giữ bên ngoài, Lư Đông Huân cũng nhìn thấy nàng, khi ánh mắt sắp chạm nhau, Vân Tự hơi nghiêng đầu đi.

Lư Đông Huân có chút phức tạp siết chặt bội đao bên hông.

Hôm nay nàng ăn mặc giống các cung nữ bên cạnh, một thân váy áo màu xanh nhạt đơn giản, lẽ ra nàng nên ẩn mình trong đám đông mới đúng, nhưng trên thực tế không ai có thể phớt lờ nàng. Nàng cung kính cúi đầu, chỉ để lộ một đoạn cằm trắng nõn, lại như ẩn chứa vô vàn phong tình, khiến người ta không khỏi suy nghĩ miên man.

Vân Tự rũ mắt đi theo sau Đàm Viên Sơ, đợi hắn ngồi xuống, nàng cũng đứng ở vị trí cao nhất trong điện, nhanh chóng quan sát xung quanh. Mỗi bàn tiệc đều bày rượu và thức ăn ngon, cũng đều có cua, duy chỉ có bàn của Dung chiêu nghi là không có.

Vân Tự khẽ mím môi.

Có người gõ nhẹ lên bàn, Vân Tự bỗng hoàn hồn, nàng khó hiểu nhìn về phía Đàm Viên Sơ, hắn đẩy đĩa cua về phía nàng, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi:

“Còn ăn nữa không?”

Vân Tự cả người cứng đờ, khi Đàm Viên Sơ vừa dứt lời, nàng liền nhạy bén nhận ra có người đang nhìn mình, nàng không quay đầu lại, chỉ hơi kinh ngạc, rồi vội vàng lắc đầu.

Vân Tự có chút không hiểu, tại sao Đàm Viên Sơ lại thản nhiên hỏi nàng câu này?

Chịu đựng những ánh mắt đánh giá mơ hồ xung quanh, trong lòng Vân Tự có chút nghẹn lời, đây rõ ràng là đang hại nàng.

Dung chiêu nghi nhấp một ngụm rượu, vị ngọt thanh của quả chỉ thoáng qua trong chốc lát, nàng ta liền cảm nhận được vị chát, lười biếng rũ mắt xuống, dường như không có hứng thú với cung yến hôm nay.

Đức phi nhìn nàng ta, dường như không nhận ra sự khác thường của nàng ta, ôn hòa cười nói:

“Bổn cung nhớ muội muội thích bánh trung thu thập cẩm, đã cố ý dặn Ngự Thiện Phòng làm nhiều thêm một chút, lát nữa muội muội nhớ ăn nhiều nhé.”

Người đưa tay không đánh người mặt cười, huống chi người nói chuyện lại là Đức phi, Dung chiêu nghi ngước mắt lên, tự nhiên cong môi: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, thần thiếp nhất định sẽ ăn nhiều một chút.”

Cuộc đối thoại của hai người khiến Đàm Viên Sơ chú ý, hắn nhìn sang thấy Dung chiêu nghi đang bóc một đống vỏ vải:

“Xem ra vải đưa đến Trường Xuân cung năm nay vẫn không đủ cho nàng hưởng dụng.”

Dung chiêu nghi liếc xéo hắn một cái, cả người toát lên vẻ phong tình, nàng ta khẽ hừ một tiếng như đang giận dỗi: “Hoàng Thượng đang đau lòng sao?”

Đàm Viên Sơ cười khẽ, gật đầu:

“Đúng là đau lòng.”

Dung chiêu nghi tủi thân hừ nhẹ, Đàm Viên Sơ lại thản nhiên nói tiếp: “Vải dễ sinh nóng trong người, dù thích cũng không thể ăn nhiều.”

Chỉ một câu đơn giản, khiến người ta không phân biệt được hắn đang đau lòng vải hay đau lòng người.

Nhưng Dung chiêu nghi lại không giấu được ý cười trên mặt, nàng ta cười nói:

“Hoàng Thượng luôn là như vậy, trêu chọc thần thiếp xong lại cho hai viên kẹo ngọt dỗ dành, khiến thần thiếp muốn giận cũng không được, không giận cũng không xong.”

Vân Tự chớp chớp mắt, lặng lẽ cụp mi xuống.

Nàng đang thất thần, căn bản không để ý đến những gì Đàm Viên Sơ và Dung chiêu nghi nói tiếp theo, cho đến khi có một vật lạnh lẽo chạm vào mu bàn tay nàng, Vân Tự ngẩn ra, khó hiểu cúi đầu nhìn xuống.

Khi nhìn thấy một quả vải đã được bóc vỏ, nàng bỗng nhiên trừng lớn mắt, lại lặng lẽ nhìn lên, Đàm Viên Sơ đang thản nhiên trò chuyện với Dung chiêu nghi, ai có thể ngờ hắn còn có thể tranh thủ bóc vải dỗ dành nàng.

Đúng vậy, Vân Tự có thể nhận ra hắn đang dỗ dành nàng, rất kín đáo.

Có lẽ là hắn cảm thấy nàng nhìn thấy cảnh này sẽ không vui?

Vân Tự nhìn Đàm Viên Sơ với vẻ kỳ quái, với hành động mờ ám này của hắn, sao có thể mặt dày nói nàng khiến bầu không khí giữa hai người giống như đang yêu đương vụng trộm chứ?

Trong lòng Vân Tự không ngừng oán thầm, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy quả vải.

Hứa Thuận Phúc đứng bên cạnh, nhìn thấy hết hành động của hai người, không khỏi giật giật khóe miệng, hắn đứng thẳng người hơn một chút, che khuất thân ảnh Vân Tự, không để người khác nhìn thấy nàng ăn vải.

Vị vải ngọt thanh, rất nhiều nước ép ngọt ngào tràn ngập khoang miệng. 

Nàng chớp chớp mắt, quả vải này trước đó đã được ướp lạnh, vị lạnh làm tăng thêm sự ngon miệng, trách không được Dung chiêu nghi lại thích như vậy.

Vân Tự nghĩ, nàng cũng rất thích.

Nhưng nàng khác với Dung chiêu nghi, Dung chiêu nghi có thể thoải mái độc chiếm một đĩa vải, nàng chỉ có thể ăn một quả, còn phải giống như ăn trộm.

Sự khác biệt luôn tồn tại.

Vân Tự cũng chưa bao giờ bỏ qua, nàng khẽ mím môi, chẳng phải điều nàng muốn làm là xóa bỏ chút khác biệt này sao?

Yến hội hôm nay đặc biệt yên bình, không có chuyện gì xảy ra, sau yến hội còn có màn bắn pháo hoa. Trong yến hội, Vân Tự vẫn luôn thất thần, mãi đến khi cùng mọi người đi xem pháo hoa, nàng mới bỗng nhiên chú ý đến cung nhân đi theo sau Đức phi.

Vân Tự lặng lẽ mím chặt môi, ánh mắt nàng tối sầm lại nhìn về phía Lục Tùng.

Có người chú ý đến thần sắc của nàng, nhìn theo ánh mắt nàng, khi thấy một nô tài có khuôn mặt thanh tú, hắn mới thờ ơ nhướng mày: "Đẹp sao?”

Vân Tự không quên mình đang ở đâu, nghe vậy, nàng có chút mơ màng nhìn về phía Đàm Viên Sơ, không hiểu lời này của hắn từ đâu mà ra.

Ngữ khí Đàm Viên Sơ nhàn nhạt: “Thích người như vậy sao?”

Một câu hỏi ngắn gọn không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, khiến người ta khó hiểu nguyên do, nhưng Vân Tự lại nghe ra điều gì đó, nàng chớp chớp mắt, cười nói:

“Nô tỳ thích người thế nào, Hoàng Thượng chẳng phải đã biết từ lâu rồi sao.”

Nếu nàng vui vẻ, nàng sẽ luôn biết cách dỗ dành người khác.

Tiếng ồn ào xung quanh không dứt, pháo hoa vừa lúc được đốt lên, một luồng khói xanh bay thẳng lên trời, trong khoảnh khắc vô vàn ánh sáng lộng lẫy rơi xuống bầu trời đêm, muôn hình vạn trạng, đủ mọi màu sắc, cũng đồng thời rơi vào đôi mắt long lanh của nàng, ánh mắt giao nhau, khiến người ta biết rõ lời nàng nói không có mấy phần thật lòng, cũng không thể không tin tưởng nàng.

Ánh mắt Đàm Viên Sơ hơi tối lại, có chút không phân biệt được vẻ phong tình trong mắt nàng có phải cố ý hay không, rồi hắn nhớ đến hôm nay là Trung Thu, cũng là ngày rằm, mới như không có chuyện gì mà thu hồi tầm mắt.

Đàm Viên Sơ thật khó hầu hạ, Vân Tự không thể phân tâm suy nghĩ lung tung, đành phải gạt chuyện Lục Tùng ra sau đầu.

Sau yến tiệc, màn đêm đã sớm bao phủ dày đặc.

Cùng nhau đi đến Khôn Ninh cung, Vân Tự đương nhiên phải đi theo, lúc này, nàng nghe thấy Đàm Viên Sơ phân phó Hứa Thuận Phúc:

“Sai người đưa một phần lê đến Trường Xuân cung.”

Vân Tự quay đầu lại, không hề che giấu mà nắm chặt khăn tay.

Đàm Viên Sơ thấy vậy bị chọc cười, khẽ cười nói: “Chuyện này mà cũng so đo, nàng chỉ ăn một quả vải, chẳng lẽ còn muốn đòi lê để hạ hỏa sao?”

Vân Tự bĩu môi hỏi lại: "Không được sao?”

Không đợi Đàm Viên Sơ trả lời, nàng lại nói tiếp: “Người trước mặt nô tỳ mà quan tâm người khác như vậy, nô tỳ thấy ghen tị đấy.”

Đàm Viên Sơ không tin lời này một chữ nào, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn nhướng mày hỏi nàng:

“Lúc này không thấy ngại ngùng nữa sao?”

Vân Tự nghẹn lời, cũng biết lời mình nói chẳng hề e dè chút nào, không khỏi có chút xấu hổ kêu lên: "Hoàng Thượng!”

Đàm Viên Sơ liếc nhìn Hứa Thuận Phúc, thản nhiên nói: "Không nghe thấy sao, Vân Tự cô nương của chúng ta cũng muốn ăn lê.”

Hứa Thuận Phúc sờ sờ mũi, vội vàng đáp lời.

Bị Đàm Viên Sơ trêu chọc như vậy, chút cảm xúc trong lòng Vân Tự sớm đã tan biến, mặt nàng đỏ bừng, liếc xéo hắn một cái rồi nói: “Nô tỳ không phải muốn cho mình, mà là trên bàn của các vị nương nương ở cung yến đều có vải, Hoàng Thượng muốn ban thưởng, sao có thể dày bên này mỏng bên kia, chi bằng ban thưởng cho tất cả mọi người?”

Hứa Thuận Phúc nghe vậy thì tặc lưỡi, từ bao giờ Vân Tự cô nương lại đối đầu với chiêu nghi nương nương như vậy?

Hơn nữa, Hoàng Thượng của bọn họ hành sự hình như luôn luôn bất công mà.

Đàm Viên Sơ nhướng mày với vẻ khó hiểu, hắn không hề để tâm mà gật đầu: “Làm theo lời nàng đi.”

Chờ Hứa Thuận Phúc đi sắp xếp việc này xong, dưới ánh trăng sáng, Đàm Viên Sơ không ngồi kiệu, cả đoàn người đi bộ đến Khôn Ninh cung, Vân Tự thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn.

Đàm Viên Sơ không để ý đến nàng.

Vừa rồi lúc sai bảo hắn, chẳng phải rất mạnh miệng sao?

Có người kéo kéo ống tay áo của hắn, Đàm Viên Sơ giả vờ như không nhận ra, người kia nhịn không được gọi: “Hoàng Thượng……”

Giọng nàng rất nhẹ, mang theo chút ý làm nũng.

Đàm Viên Sơ vẫn rất lạnh nhạt, không chỉ ngữ khí lạnh nhạt, mà cảm xúc cũng nhàn nhạt: “Làm gì?”

Ánh trăng mờ nhạt chiếu sáng con đường ban đêm, cây cối trong cung dường như cũng mang một vẻ đẹp khác lạ, nữ tử cúi đầu xuống:

“Người biết rõ nô tỳ chỉ là tức giận vì lúc đó nàng ta ba lần bốn lượt làm khó nô tỳ.”

Nàng ra vẻ tủi thân.

Quả nhiên, tiếp theo nàng buông tay ra, cắn môi nói: “Người bất công.”

Trong cung này có mấy người dám công khai chỉ trích hắn? Hơn nữa, trong cung này ai mà không biết hắn bất công chứ?

Đàm Viên Sơ thấy nàng như vậy, khẽ cười: "Trẫm thật sự quá nuông chiều nàng rồi.”

Vân Tự bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Người nuông chiều nô tỳ một chút thì đã sao?”

Khôn Ninh cung đã ở ngay trước mắt, Đàm Viên Sơ không nói thêm gì với nàng nữa, chỉ là khi bước vào Khôn Ninh cung, hắn liếc nhìn nữ tử, nhớ đến lúc ở cung yến, khi hắn trò chuyện với Dung chiêu nghi, nàng bỗng nhiên rũ mắt xuống, bèn nhàn nhạt nói:

“Ban đêm lạnh, đừng ăn nhiều đồ lạnh.”

Phi tần trong hậu cung nhiều như vậy, hắn chưa bao giờ công bằng, hắn cũng không muốn công bằng, Vân Tự nói hắn bất công, quả thật không sai chút nào.

Vân Tự kinh ngạc, mãi đến khi về nhĩ phòng, Hứa Thuận Phúc bưng đến một phần lê, nàng mới hiểu câu cuối cùng của Đàm Viên Sơ là đang nói gì.

Vân Tự khẽ mím môi.

Hứa Thuận Phúc nhìn phần lê kia, không khỏi nói: “Hoàng Thượng thật sự rất yêu thương cô nương.”

Hắn đi theo Hoàng Thượng đã lâu, không dám nói Vân Tự cô nương là người Hoàng Thượng yêu thương nhất, nhưng quả thật là đặc biệt nhất.

Vân Tự không nói gì, chỉ mỉm cười chia một nửa phần lê cho mọi người trong phòng.

*****

Trường Xuân cung.

Cung nhân đưa lê đến rồi nhanh chóng rời đi.

Đồng Vân bưng lê đến cho Dung chiêu nghi, không nhịn được cười nói:

“Lê có tác dụng thanh nhiệt giải độc, thấy nương nương ở yến tiệc ăn nhiều vải, Hoàng Thượng liền cố ý sai người đưa lê đến, thật sự rất yêu thương nương nương.”

Dung chiêu nghi đi thăm tiểu công chúa, đêm đã khuya, thấy tiểu công chúa ngủ ngon lành nên mới trở về nội điện, nghe Đồng Vân nói vậy, trên mặt cũng lộ ra nụ cười:

“Sao lại là yêu thương ta, rõ ràng là biết tiểu công chúa thích ăn lê.”

Đồng Vân không đồng ý: “Tiểu công chúa đã ngủ rồi, giờ này còn đưa lê đến, rõ ràng là dành cho nương nương.”

Dung chiêu nghi trừng mắt nhìn nàng ta, không tranh cãi nữa, chỉ cong khoé môi mỉm cươi

Không chỉ Trường Xuân cung, các phi tần khác trong cung khi nhận được lê đều vô cùng vui mừng.

Sáng hôm sau thỉnh an, Khôn Ninh cung đặc biệt náo nhiệt, câu chuyện xoay quanh hai chữ “quả lê”. Khi Dung chiêu nghi đến, tự nhiên cũng nghe thấy.

Không ai nhận ra khóe môi nàng ta khẽ giật giật, một lúc lâu sau nàng ta mới lặng lẽ cụp mắt xuống.

Đợi đến khi trở về Trường Xuân cung, sắc mặt Dung chiêu nghi mới hoàn toàn lạnh đi.

Nhớ lại những lời bàn tán lúc thỉnh an, Dung chiêu nghi chỉ cảm thấy khó chịu, nàng ta còn tự đắc cho rằng Hoàng Thượng yêu thương mình, kết quả lê lại được ban thưởng cho cả hậu cung!

Vậy mà nàng ta lại không biết gì cả, cứ tự mình đa tình!

Đồng Vân tái mặt quỳ trên đất, chính những lời nàng ta nói đã khiến nương nương hiểu lầm, nàng ta không dám tưởng tượng, nếu nương nương ở buổi thỉnh an kể chuyện này như một ân huệ, kết quả phát hiện mọi người đều có thì sẽ xấu hổ đến mức nào, may mà lúc đến đã biết được sự thật.

Một lúc lâu sau, Dung chiêu nghi rốt cuộc lấy lại bình tĩnh, nàng ta nhìn Đồng Vân: "Quỳ làm gì, đứng lên đi.”

Đồng Vân áy náy nói: “Tất cả đều tại nô tỳ suýt chút nữa đã hại nương nương.”

Trong điện không ai dám nói chuyện vào lúc này, sợ đụng chạm đến nương nương, Dung chiêu nghi cười lạnh:

“Hoàng Thượng chưa từng làm như vậy, ta không tin đây là ý của Hoàng Thượng, sai người đi điều tra, hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Chuyện này không phải bí mật, người bên cạnh Hoàng Thượng đều biết rõ, Đồng Vân sai người đi hỏi thăm, rất nhanh đã có kết quả, chỉ là cung nhân bên cạnh Hoàng Thượng không dám tiết lộ quá nhiều, chỉ nói mơ hồ.

Nhưng dù lời nói mơ hồ, Đồng Vân cũng có thể đoán ra được sự thật.

Khi báo cáo lại với Dung chiêu nghi, Đồng Vân vẻ mặt buồn bực:

“Đều là Vân Tự giở trò! Nô tỳ nghe nói lúc đầu Hoàng Thượng chỉ ban thưởng cho Trường Xuân cung, là Vân Tự đề nghị Hoàng Thượng ban thưởng cho cả hậu cung!”

Trong điện yên tĩnh, Dung chiêu nghi cũng không bất ngờ với kết quả này, nàng ta không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh lẽo:

“Vân, Tự!”

Nàng ta đã sớm biết người này sẽ là tai họa!

*****

Vân Tự không biết Dung chiêu nghi vì chuyện này mà càng thêm căm hận mình, cho dù có biết, nàng cũng sẽ không để tâm, dù sao quan hệ giữa nàng và Dung chiêu nghi cũng không thể nào hòa hoãn.

Cho dù Dung chiêu nghi có đồng ý hoà hoãn, nàng cũng sẽ không đáp ứng.

Việc nàng đề nghị Đàm Viên Sơ ban thưởng cho cả hậu cung, chính là muốn khiến Dung chiêu nghi khó chịu.

Vân Tự không để tâm đến chuyện này.

Trung Thu vừa qua không lâu, Hoàng Hậu bỗng nhiên tuyên bố một chuyện, nói Tô quý tần sắp đến sinh thần, năm nay sẽ tổ chức yến tiệc mừng thọ cho nàng ta ở Trích Nguyệt Lâu.

Mọi người đều kinh ngạc, không hiểu vì sao Hoàng Hậu nương nương lại đột nhiên đưa ra quyết định như vậy.

Trích Nguyệt Lâu có ba tầng, là tòa lầu cao nhất trong cung, vì vậy mới có tên là Trích Nguyệt, trong lầu còn có một sân khấu kịch, nếu tổ chức tiệc sinh thần ở đây thì quả là thích hợp nhất.

Chỉ có điều, năm ngoái trong cung chỉ có phi tần từ tam phẩm trở lên mới có tư cách tổ chức yến tiệc sinh thần, Tô quý tần dựa vào đâu mà được như vậy?

Không ai biết Tô quý tần dựa vào đâu, nhưng Hoàng Hậu đã ra lệnh, không ai dám dị nghị.

Vân Tự cũng không hiểu, nhưng chuyện này không liên quan đến nàng, nàng cũng không để ý lắm.

Cho đến một ngày trước tiệc sinh thần, Thanh Ngọc Uyển phái người đến Ngự Thư Phòng, lúc đó Vân Tự vừa vặn ở bên ngoài, nàng đành phải tiến lên đón:

“Bạch Thược cô nương hôm nay đến Dưỡng Tâm điện có việc gì vậy?”

Bạch Thược nhìn thấy nàng, nhíu mày, nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo thân phận của Vân Tự là cung nhân bên cạnh Hoàng Thượng, nàng ta bèn hỏi:

“Hứa công công không có ở đây sao?”

Sao lại là nàng ở đây?

Vân Tự nghe ra sự châm chọc trong lời nói của nàng ta, nàng không nói gì, sắc mặt chỉ hơi nhạt đi.

Thấy nàng ra vẻ không muốn nói chuyện, Bạch Thược đành phải nghẹn khuất nói rõ mục đích đến đây: “Chủ tử muốn nô tỳ hỏi Hoàng Thượng ngày mai có rảnh rỗi hay không, xin Vân Tự cô nương giúp nô tỳ truyền lời.”

Thái độ của nàng ta không tốt, Vân Tự cũng không muốn nịnh nọt, chỉ lạnh nhạt gật đầu:

“Bạch Thược cô nương cứ ở đây chờ.”

Nàng xoay người vào Ngự Thư Phòng, Bạch Thược đứng sau nhíu mày, cảm thấy có chút khó chịu.

Dựa vào đâu mà Vân Tự có thể tùy ý ra vào Ngự Thư Phòng, chủ tử nhà nàng ta đường đường là tứ phẩm quý tần, muốn gặp Hoàng Thượng một lần còn phải nhờ nàng truyền lời?

Lần đầu tiên Bạch Thược nhận ra, Vân Tự làm cung nữ bên cạnh Hoàng Thượng không phải là chuyện tốt.

Vân Tự cũng không có ý trả thù, nàng bưng trà vào, nhưng Đàm Viên Sơ đang cùng các đại thần nghị sự, Vân Tự thầm nghĩ, không còn cách nào khác chỉ có thể để Bạch Thược đợi thêm một chút.

Chờ đợi này, chính là gần nửa canh giờ.

Bạch Thược bị phơi nắng đến choáng váng đầu óc.

Các đại thần rời đi, Vân Tự mới tiến lên thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, cung nhân Thanh Ngọc Uyển đang chờ ở bên ngoài, nói là có việc muốn bẩm báo.”

Ánh mắt Đàm Viên Sơ vẫn luôn dừng trên tấu chương, nghe vậy, chỉ gật đầu.

Khi Vân Tự đi ra thông báo cho Bạch Thược, không hề bất ngờ khi nhận được ánh mắt oán trách của nàng ta.

Vân Tự làm như không thấy, dẫn nàng ta vào, vừa vào đến nơi, Bạch Thược liền cung kính hành lễ, nói rõ mục đích:

“Hoàng Thượng, ngày mai là sinh thần chủ tử, Hoàng Hậu nương nương sẽ mở tiệc mừng sinh thần cho chủ tử ở Trích Nguyệt Lâu, chủ tử muốn biết ngày mai Hoàng Thượng có rảnh rỗi đến dự hay không.”

Nghe nói Hoàng Hậu sẽ mở tiệc mừng thọ cho người khác ở Trích Nguyệt Lâu, Đàm Viên Sơ mới buông bút xuống ngẩng đầu lên, hắn nhìn Bạch Thược một cái, nhất thời không nhận ra nàng ta là ai.

Hắn đã gần hai tháng không đến Thanh Ngọc Uyển, hơn nữa, khi hắn đến Thanh Ngọc Uyển, người hắn chú ý cũng không phải Bạch Thược, dù sao không phải ai cũng là Vân Tự.

Vân Tự nhìn ra điều này, trong lòng có chút nghẹn lời, lại một lần nữa nhận ra sự bạc tình của hắn.

Mọi người đều nói Tô quý tần là phi tần được sủng ái nhất trong số các phi tần mới, ai có thể ngờ Đàm Viên Sơ lại không nhớ rõ Tô quý tần ở cung nào.

Bất đắc dĩ, Vân Tự chỉ có thể lặng lẽ nhắc nhở hắn.

Cho dù đã biết Bạch Thược là nô tỳ trong cung của Tô quý tần, Đàm Viên Sơ cũng chỉ lạnh nhạt, không hề đưa ra câu trả lời chắc chắn:

“Nếu có thời gian, trẫm sẽ đến.”

Vân Tự nghe ra đây chỉ là một câu nói khách sáo, ai biết lúc đó hắn có đến hay không?

Nhưng Bạch Thược lại cho rằng Hoàng Thượng đã đồng ý, vẻ mặt vui mừng, trước khi rời đi, nàng ta còn không nhịn được liếc nhìn Vân Tự.

Đàm Viên Sơ nhìn thấy ánh mắt này của nàng ta, nhướng mày:

“Sao vậy?”

Vân Tự nhỏ giọng nói: “Có lẽ là nàng ta cho rằng nô tỳ cố ý kéo dài thời gian, không bầm báo kịp thời, nên mới trừng mắt nhìn nô tỳ.”

Đàm Viên Sơ lắc đầu, giống như Vân Tự, không để chuyện này trong lòng, dù sao lúc nãy hắn đang bàn chuyện triều chính với các đại thần, Vân Tự đột nhiên xen vào mới là không đúng.

Trong điện không còn ai khác, Vân Tự cũng tò mò hỏi:

“Ngày mai Hoàng Thượng có đến không?”

Nàng biết rõ, Tô quý tần muốn mời Hoàng Thượng đến dự tiệc, thực chất là muốn tự mình khoe khoang, dù sao không phải sinh thần của ai cũng có thể mời được Hoàng Thượng.

Hơn nữa, một khi Hoàng Thượng đến, tự nhiên có nghĩa là ngày mai Tô quý tần sẽ được thị tẩm.

Dù sao cũng là sinh thần Tô quý tần, nếu Hoàng Thượng đến rồi lại rời đi, chính là đang làm mất mặt nàng ta.

Đàm Viên Sơ bất ngờ hỏi nàng: “Nàng muốn đến sao?”

Vân Tự ngẩn ra, nàng làm gì muốn đến yến tiệc mừng sinh thần của Tô quý tần.

Chỉ là, nàng nhỏ giọng nhắc nhở Đàm Viên Sơ một chuyện:

“Lần trước người tuyên Thanh Ngọc Uyển thị tẩm, cuối cùng lại đến Cát Vân Lâu, lần này tổ chức yến tiệc mừng cho Tô quý tần, nếu người không đến, e rằng hậu cung sẽ có nhiều lời đồn đoán.”

Nhưng không đợi đến ngày hôm sau, Khôn Ninh cung đã phái người đến, hiển nhiên Hoàng Hậu rất hiểu Đàm Viên Sơ, cho dù Thanh Ngọc Uyển đã phái người đến một lần, nhưng Hoàng Hậu vẫn phái người đến lần nữa.

Đối với người của Khôn Ninh cung, câu trả lời của Đàm Viên Sơ rõ ràng hơn nhiều:

"Trẫm đã biết.”

Hoàng Hậu muốn tạo thể diện cho Tô quý tần, Đàm Viên Sơ tự nhiên sẽ không từ chối, dù sao Hoàng Hậu cũng thay hắn quản lý hậu cung, rất nhiều lúc hắn đều vui vẻ nể mặt Hoàng Hậu.

Hành động của Hoàng Hậu không thể giấu được những người khác trong hậu cung, Dung chiêu nghi nheo mắt lại, khẽ cười một tiếng:

“Hoàng Hậu thật sự rất coi trọng nàng ta.”

Đồng Vân nghe hiểu nương nương đang nói đến Tô quý tần, nhưng không hiểu ý tứ trong lời này, nàng ta khó hiểu nhìn nương nương.

Dung chiêu nghi không giải thích gì thêm với nàng ta.

Tin tức truyền đến Dực Hòa cung, Quy Thu nhíu mày: “Một quý tần tứ phẩm, cũng đáng để Hoàng Hậu nể mặt như vậy sao?”

Đức phi chỉ ôn hòa cười:" Nàng ta làm việc luôn khiến người ta khó đoán.”

Đức phi nhớ đến Tô quý tần, không hề để ý đến việc Hoàng Hậu ưu ái nàng ta, bỗng nhiên thở dài: “Nghe nói gần đây Thái Hậu nương nương không được khỏe, ngươi phái người đến Thái Y Viện hỏi thăm xem sao.”

Ngày mai chính là mùng một.

Thái Hậu bị bệnh, xem ra sẽ lại miễn cho các phi tần trong hậu cung đến thỉnh an.

Quy Thu cũng nhận ra điều này, nàng ta khẽ bĩu môi: "Thái Hậu nương nương mỗi lần ốm đều thật trùng hợp.”

Dù sao cũng e ngại thân phận của Thái Hậu, nàng ta chỉ dám hạ giọng lẩm bẩm.

Dù vậy, Đức phi vẫn nhíu mày, ngữ khí lạnh nhạt: "Cẩn thận lời nói.”

Quy Thu lập tức im bặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK