*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì vậy, lúc này, thương tích của cả hai đều vô cùng nghiêm trọng, hai người họ vẫn nằm trêи đất, trong chốc lát không ai đứng lên cả.
Đám người xung quanh quảng trường dần yên tĩnh lại, người của chiến đội Đại Hùng và chiến đội Hắc Hổ đều siết chặt tay lại, trong lòng thầm hô hào cổ vũ cường giả phe mình mau đứng dây.
Uỳnh... Một giây sau, Hill vốn ngã xuống quảng trường với cơ thể tàn tạ lại đột nhiên đứng lên. Nhưng lúc này, Hill đã như người mất hồn. Tình trạng lúc này của anh ta vô cùng kỳ lạ. Dường như anh ta đã không còn ý thức nữa. Nhưng cơ thể Hill vẫn vợt thẳng tới trước mặt Bạch Tùng đã hôn mê, giơ chân lên đạp lên đầu Bạch Tùng.
“Không được!” Vẻ mặt Khổng Thương thay đổi, ngay giây phút Hill muốn giết Bạch Tùng, Khổng Thương nhanh chóng ra tay, cứu Bạch Tùng ra, đồng thời đánh cho Hill một phát ngất xíu.
Lúc ấy, tất cả mọi người đều ồ lên, có rất nhiều cường giả không biết trong giây phút ấy, cơ thể Hill đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Đường Ngọc Hiền cũng thay đổi ngay: “Thật tàn nhẫn! Đã không còn ý thức rồi mà cơ thể vẫn đang chiến đấu! Chiến đội Hắc Hồ, Hill là một người hung tàn!”
Đường Ngọc Hiền nói xong thì bà cũng xuất hiện bên cạnh Bạch Tùng, ấn một cái lên người Bạch Tùng, bắt đầu chữa thương cho Bạch Tùng. Có điều, rất nhanh sau đó, Hill thấy Khổng Thương mà Đường Ngọc Hiền, và cả mấy người William, Bát Kỳ bên ngoài quảng trường, bọn họ đều đang nhìn anh ta.
“Tôi... Tôi thắng rồi sao?” Hill không dám tin, mở miệng hỏi theo bản năng.
Khổng Thương gật đầu: “Ừ, vừa nãy, cậu không còn ý thức mà cơ thể tự động tấn công, rốt cuộc trong lòng cậu không cam tâm đến mức độ nào chứ? Nhất quyết phải thắng thế ư?”
Đường Ngọc Hiền cũng nhìn Hill nói: “Chỉ huy Hill, hi vọng sau này cậu sẽ không quên ở vực Chân Hoàng đứng hàng đầu này, Thiên Sách đã ra tay giúp chiến đội Hắc Hổ các cậu, còn cả chuyện mấy ngày trước Thiên Sách đến viện trợ các cậu nữa!” Đường Ngọc Hiền nói xong thì im lặng nhìn Hill một lúc.
Hill hiểu ra, hít sâu một hơi, nét mặt nghiêm túc, khom người xuống, nói với Đường Ngọc Hiền: “Đường tôn yên tâm, công ơn lớn lao này của Tiêu điện chủ, Hill quyết không dám quân! Sau này, Tiêu điện chủ có gì cần sai bảo, Hill và ngũ bộ Hoàng Triều chắc chắn sẽ dùng hết sức mình đi làm!”
Đường Ngọc Hiền gật đầu nói: “Thời gian đến rồi, các cậu có thể lên cấp..."
Năm người Hill, Bạch Tùng, William I, Louis II và Bát Kỳ hít sâu một hơi, từng người điều chỉnh trạng thái của mình. Đồng thời họ đi tới dưới lá cờ chiến năm màu ở quảng trường, bắt đầu triệu hoán quốc vận của chiến đội và khí vận của mỗi người, ngưng tụ về chỗ đó.
Giây phút này, Tiêu Hạo Thiên đang giấu mình trêи bầu trời cũng nghiêm túc hẳn lên. Ngũ bộ Hoàng Triều bắt đầu lên cấp.
“Chiến đội Hắc Hổ, chiến đội Đại Hùng, chiến đội Ngân Xà, chiến đội Thiết Ưng, chiến đội Thiên Tàm, quốc vận... tụ lại!” Năm người đồng thanh hét lớn.
Năm luồng quốc vận mạnh mẽ tụ lại từ hư không, ở bầu trời của lá cờ chiến năm màu, nhanh chóng ngưng tụ lại một chỗ.
“Ngũ bộ tập hợp! Để Triều xuất hiện! Ngũ bộ Đế Triều! Thăng cấp!” Hill hét lớn một tiếng.
Uỳnh... Chớp mắt một cái, một cột sáng quốc vận màu vàng vụt lên từ dưới đất ở trêи quảng trường của ngũ bộ Hoàng Triều xông thẳng lên trời.
Rất nhanh sau đó, ở nơi xa tít của bầu trời, dưới chỗ Tiêu Hạo Thiên đang ẩn mình, quốc vận của ngũ hộ Hoàng Triều ngưng tụ lại thành một con Kỳ Lân lớn. Sau đó, con Kỳ Lân kia nhanh chóng biến to lên.
Tám nghìn mét... Chín ngàn mét... Chín nghìn tám... Chín nghìn chín... Cứ to lên đến mười nghìn mét.
Sau đó, tất cả mọi người đều nghe thấy rắc một tiếng. Quốc vận của Ngũ bộ Hoàng Triều phá kén thành bướm, trực tiếp thăng cấp lên Đế Triều.
Hơn nữa, đến đó vẫn chưa kết thúc, sau kho quốc vận của ngũ bộ Hoàng Triều thăng cấp lên Đế Triều thì vẫn tiếp tục thăng cấp, nhanh chóng đạt đến mức độ Đế Triều sơ kỳ, Đế Triều sơ kỳ đỉnh phong... Rồi lên Đế Triều trung kỳ...
Hill đứng dưới con Kỳ Lân khổng lồ,