Đối phó với kẻ địch có trình độ nhị kiếp thì dù người đó có là Nhân Vương đỉnh phong hay Đế chủ Hắc Ám thì cũng vô dụng.
Chỉ trong giây lát mà Đế La đã có cảm giác mình đã bị dồn vào đường cùng. "Chỉ. Chỉ có bốn người chúng ta thôi sao... Trong lòng Đế La trào dâng rất nhiều cảm giác phức tạp. Mới nửa giờ đồng hồ trước, dưới trướng của ông ta vẫn còn rất nhiều cường giả mà bây giờ chỉ còn sót lại một mình ông ta mà thôi.
Một giây sau, Đế La bay thẳng lên trêи không trung, phá vỡ nóc đại điện trêи đỉnh đầu mình rồi xuất hiện trêи bầu trời đen kịt lơ lửng bên trêи Đế cung. "Kẻ nào dám giết Đại tướng của Đế Triều ta? Mày còn dám đánh cả Tứ đại doanh trại của ta, muốn nhắm vào ta đúng không? Đừng cố ẩn núp làm gì nữa, dưới sự giám sát của đất nước ta thì mày không trốn mãi được đâu. Nếu mày có gan làm thì xuất hiện đánh với ta một trận cho ra lẽ đi. Trong giọng nói của Đế La tràn ngập sát ý, chỉ trong thời gian ngắn mà vang dội tới cả phạm vi mấy trăm kilet xung quanh đó.
Ngay khi Đế La dứt lời thì có hai bóng dáng cao ba nghìn mét đột nhiên xuất hiện ở khoảng không phía Tây, đầu đội mũ miện, khí thế của người mặc áo choàng đen nổi bật hơn cả.
Lúc bấy giờ, ở hướng Tây Để cung của Đế La, Tiêu Hạo Lam và Đế Vũ cũng không ẩn mình nữa. Đế La nói rất đúng, nếu hai người họ đã bước vào phạm vi của Đế cung thì dù có làm cách nào đi chăng nữa, họ cũng không thể tiếp tục ẩn mình dưới sự giám sát của đất nước Để Triều tăm tối này nữa.
Và đánh lén thì lại càng không thể.
Nên đó là lí do mà họ quyết định hiện thân rồi tấn công trực tiếp. Vả lại, Đế La cũng chỉ ở cấp độ nhị kiếp đỉnh phong mà thôi, vẫn chưa đạt được trình độ tam kiếp.
Mà Tiêu Hạo Lam và Đế Vũ thì đều đạt đến cấp độ nhị kiếp đỉnh phong rồi, nếu hai người họ hợp lực lại thì sức mạnh sẽ lớn hơn nhị kiếp đỉnh phong thông thường rất nhiều lần.
Sau khi Tiêu Hạo Lam và Đế Vũ hiện ra từ giữa không trung thì bước đều về phía Để La. Ánh mắt ẩn dưới lớp mặt nạ của hai người vô cùng lạnh lẽo, sát khí trêи người thì lại càng không thua kém Đế La là bao.
Trong lòng Tiêu Hạo Lam thầm nghĩ, vị Đại Đế Hắc Ám đang đứng trước mặt cũng phải chết thôi. Nếu Tiêu Hạo Lam có thể tiêu diệt được một trong chín Đại Đế Hắc Ám của Đế Triều thì sau này, áp lực đối với con trai Tiêu Hạo Thiên của ông ta cũng sẽ giảm đi đáng kể. Đúng thế, đây chính là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng Tiêu Hạo Lam và cũng là động lực để ông ta không ngừng đấu tranh giữa ranh giới của sự sống và cái chết trong cái Thế giới Hắc Ám này. Ông ta không phải là một người ba tốt, ông ta không thể làm được những điều như Đường Ngọc Hiền, không thể ở bên cạnh Tiêu Hạo Thiên để tâm sự, để xin lỗi anh.
Điều duy nhất mà ông ta có thể làm chính là che chắn trước mặt Tiêu Hạo Thiên và giúp anh làm suy yếu sức mạnh của Thế giới Hắc Ám đến mức tối đa trước khi anh tiến quân ra trận.
Tiêu Hạo Lam chính là như thế. Dù biết rõ phía trước là địa ngục thì ông ta vẫn không hề nhụt chí mà tiến bước về phía trước để Tiêu Hạo Thiên có thể đập tan Thế giới Hắc Ám một cách thuận lợi và suôn sẻ.
Luồng khí trêи cơ thể Tiêu Hạo Lam đã ngưng tụ đến cực điểm, hoàn toàn bủa vây lấy Đế La một cách gắt gao.
Đế cung Hắc Ám có diện tích trải dài hàng chục kilet với những kiến trúc cao đồ sộ, đình đài lầu gác đều có đủ cả. Ngoại trừ một màu đen kịt thì nó không khác Hoàng cung là bao.
Bấy giờ, Đế La đang bay lơ lửng trêи bầu không của Đế cung, nhìn thấy Tiêu Hạo Lam và Đế Vũ thì đáy lòng ông ta tụ lại. Không có lí do nào khác ngoài việc lần này kẻ địch đến đây có thực lực mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ông ta.
Hai... Hai nhị kiếp đỉnh phong... "Các ông là ai? Đeo mặt nạ, che giấu hơi thở, chắc hai cường giả có cấp bậc như các ông cũng không phải kẻ vô danh tiểu tốt đâu nhỉ? Trước khi khai chiến, hai ông có thể nói gì đó." Đế La nhìn chằm chằm vào Tiêu Hạo Lam và Đế Vũ bằng ánh mắt gắt gao rồi hỏi. Xoet...
Câu trả lời của Tiêu Hạo Lam chỉ là âm thanh kiếm dài bị rút ra khỏi vỏ. Sau đó bóng dáng của Tiêu Hạo Lam lướt qua càng lúc càng nhanh, sau khi lấy đà hai bước thì bóng dáng của ông ta đã biến mất không còn dấu vết.