Mục lục
Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Nhĩ Hãn đột nhiên đứng dậy, mặt biển sắc, mồ hôi nhễ nhại trên người trước đó giờ đây đều đã tan biến. Đùa cái gì, một tôn nhân vương chiến đội Thiên Hạ gọi tới rồi? Và người ta đã tới ngay trước cửa nhà họ!

Sự tồn tại của nhân vương cấp trên thế giới này chính là một cái bug, chỉ có nhân vương mới có đủ khả năng để chống nhân vương. Họ muốn ngăn chặn Dương Hạ ở phía bắc, nhưng điều đó căn bản là không thể làm được.

Nhóm đạo chủ bọn họ đều có thể trực tiếp lẻn vào chiến đội Thiên Hạ, thì đừng nói tới việc nhân vương cấp bên đó có lẻn qua được bên này hay không.

Không phải đợi Tô Nhĩ Hãn mở miệng, ngay sau đó một âm thanh truyền vào từ phía sau đại điện khiến cho anh ta hoàn toàn tuyệt vọng. "Tôn chủ Dương, cũng nhanh đó chứ, vừa cúp máy xong là tôi đã vội vàng đến đây ngay, nhưng vẫn chậm hơn anh một bước, xin tôn chủ Dương đừng trách tội, haha..."

Tiêu Hạo Nhiên mặc một chiếc áo sơ mi màu đen trên người, vừa đi vừa nói sau đó bóng dáng anh ta xuất hiện ngay phía sau chiến đội Thiên Mãnh trong đại điện. "Hai...hai tôn nhân vương.” Tô Nhĩ Hãn miệng lẩm bẩm trong tuyệt vọng, sắc mặt tái nhợt vô cùng. Nếu như hôm nay chỉ có một tôn nhân vương tới, chiến đội Thiên Mãnh sẽ khó lòng chống trả lại, nhưng bây giờ có tới hai tôn chứ không phải một tôn!

Giờ phút này, không chỉ có mình tôn bán bộ nhân vương này của Tô Nhĩ Hãn, tất cả hơn ba mươi tôn đạo chủ cấp cường giả của chiến đội Thiên Mãnh lúc này lòng đều như tro nguội. Kết thúc rồi, tất cả chiến đội Thiên Mãnh kết thúc rồi.

Và điều khiến các đỉnh cấp cường giả chiến đội Thiên Mãnh đau lòng nhất là cho dù là Dương Hạ hay Tiêu Hạo Thiên, trong lúc đang nói chuyện thì chẳng một ai trong hai người nhắc tới chiến đội Thiên Mãnh.

Bên trong đại bản doanh của kẻ địch cười nói, trong một hoàn cảnh hết sức kì quái cũng không kém phần đầy tự hào này, đạo chủ chiến đội Thiên Mãnh các người đang tàn sát vận mệnh quốc gia chúng tôi, rất đơn giản, chúng tôi cũng không ức hiếp các người, đó là hai tôn nhân vương đến bên các người.

Nói cho chính xác hơn thì, các người tới xâm phạm Thiên Hạ, chúng tôi chỉ là đang tự vệ chính đáng. Việc chúng tôi đánh các người lần này, các người có thể chống lại hay không đó là chuyện của các người, không phải sao?

Dương Hạ gật đầu nói với Tiêu Hạo Thiên: "Không, tôn chủ Tiêu đến rất đúng lúc, bọn họ lúc này đang thương lượng việc đánh thức nhân vương đang yên giấc. Theo tình báo của tôi thì họ còn một tôn nhân vương trung kỳ đang yên giấc."

Dương Hạ cười, tiếp tục nhìn Tiêu Hạo Thiên đùa giỡn nói: "Tôn chủ Tiêu, đối phương còn chưa tỉnh, tôi với anh hợp sức lại, chắc chắn hằn tỉnh không nổi đâu, thế bây giờ ý của tôn chủ Tiêu như thế nào?"

Sau khi Dương Hạ nói xong mấy lời này, Tô Nhĩ Hãn cùng các đạo chủ cấp cường giả của chiến đội Thiên Mãnh đều hoàn toàn tuyệt vọng, trong lòng họ lúc này một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng đều đã tiêu tan.

Đúng thế, trong mắt của hai đại nhân vương cấp cường giả còn có suy nghĩ muốn thức tỉnh sao? Chuyện này thật nực cười, căn bản là không thể thành công.

Với tình hình hiện tại, chỉ cần Tiêu Hạo Thiên gật đầu thì nhân vương của chiến đội Thiên Mãnh sẽ biến mất hoàn toàn, nó sẽ chết ngay trong khi đang yên giấc.

Tiêu Hạo Thiên suy nghĩ một lát, nhìn Dương Hạ nói: "Chơi công kích lúc nào cũng chán, lúc trước dùng công kích là vì không đủ thực lực. Còn nhân vương cấp cường giả, Dương tôn, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đánh bại chúng. Bây giờ đã có mục tiêu, chúng ta xem xem nên thử như thế nào? Thử xem chúng ta có tiêu diệt được chúng nó không?". đam mỹ hài

Dương Hạ cười: "Vậy nếu như không tiêu diệt được thì phải làm sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK