Tiêu Hạo Thiên nhìn lầu chủ của lầu Đại Hoang một hồi, gật đầu cười nói: “Ha ha, nếu lầu chủ đã tin tưởng tôi như vậy, vậy tôi tự nhiên cũng có thể tin tưởng lầu chủ một lần, Lầu chủ có thể đi rồi, chiến đội Hải Sư mất thì mất, chỉ cần gây dựng lại là tốt rồi, quốc vận im lặng thì im lặng, cũng không phải không có cơ hội tỉnh lại lần nữa. Lầu chủ hãy tự mình lo lấy, nếu ngày sau ông lại dám phản bội lời hứa hôm nay thì thì tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình nữa..."
Thân thể của các chủ của lầu Đại Hoang của chiến đội Đại Hoang không ngừng run lên, gật đầu rồi bước đi về phía xa cũng không nói chuyện với
Tiêu Hạo Thiên câu nào nữa, cũng không quay lại nhìn Tiêu Hạo Thiên một chút nào. Truyện Điền Văn
Và Tiêu Hạo Thiên cũng nhìn theo một đám cường giả trong lầu Đại Hoang của chiến đội Hải Sư, đang dâng đi xa, đến khi họ biến mất không còn thấy tăm hơi.
Sau khi bốn người đạo chủ và năm người cấp chín đỉnh phong cấp đạo chủ hoàn toàn biến mất thì Hắc Đế bên cạnh Tiêu Hạo Thiên cau mày, một tay cầm cây búa lớn hắc kim hỏi Tiêu Hạo Thiên: “Thiên Hạo, chiến trường tàn nhẫn, nên em giết bọn họ, nhỉ cỏ nhổ tận gốc.." Cập nhật chương mới nhất tại Truy ện88.net
Tiêu Hạo Thiên nghe vậy thì lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, cứ để bọn họ đi. Thứ nhất, nếu như lại khai chiến thì chị Hắc Đế, chị có thể sẽ bị thương nặng, không đáng đâu. Chúng ta và chiến đội Hải Sư cũng không có tử thù gì, hơn nữa nếu chúng ta thật sự tiêu diệt chiến đội Hải Sư thì có thể dễ dàng kích thích những chiến đội còn lại trong liên minh Z8, khiến họ hoàn toàn không có lựa chọn đứng về phía đầu chiến đội Hùng Sư chống lại chúng ta. Vì lẽ đó chúng ta cũng không nên chặt hết đường lui của đối thủ..."
Tiêu Hạo Thiên dừng lại một chút, nói tiếp: “Hơn nữa, từ nay về sau, chị Hắc Để cảm thấy rằng chiến đội Hải Sư này còn dám theo chiến đội Hùng Sư khiêu chiến thế giới sao?"
Hắc Đế lại cau mày một lần nữa, nhìn theo hướng đám người cường giả lầu Đại Hoang của chiến đội Hải Sư biến mất, cuối cùng lắc đầu nói: "Sau lần này, chúng ta đã tiêu diệt chiến đội của thế hệ bọn họ trong trong thế tuc, lấy đi quốc vận của bọn họ. Dù cho bọn họ có được một trăm lá gan bọn họ cũng không dám."
Tiêu Hạo Thiên gật đầu cười và nói: “Ừ, đó là lý do tại sao lại như thế này. Không tử chiến, bên chúng ta không có tổn thất gì, đồng thời, chúng ta đã chặt đi được một cánh chim của chiến đội Hùng Sư, như vậy cũng tốt mà phải không?" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện 88.net
Hắc Đế hít một hơi thật sâu, nhìn Tiêu Hạo Thiên hỏi: “Em trai, kế hoạch cuối cùng của em là gì? Em thật sự muốn tham gia toàn bộ trận chiến giữa chiến đội Thiên Hạ và chiến đội Hùng Sư sao?"
Đúng vậy, trong suy nghĩ của Hắc Đế, cuộc đọ sức giữa chiến đội Thiên Hạ và chiến đội Hùng Sư chỉ là vấn đề thời gian. Một ngọn núi không thể có hai con hổ, bao năm qua chiến đội Hùng Sư đã chèn ép chiến đội Thiên Hạ về mọi mặt, cố gắng không để cho chiến đội Thiên Hạ thức tỉnh lại lần nữa. Nhưng mà chiến đội Thiên Hạ không thể không quật khởi...
Tiêu Hạo Thiên cũng hít một hơi thật sâu gật đầu, ánh mắt vô cùng thâm thúy: "Ừ, không thể trốn được, chị, cuối cùng em cũng không thể cứ trơ mắt nhìn những người em quan tâm và mảnh đất mà em quan tâm bị người ta chà đạp dưới chân nữa! Hơn nữa, đây là sứ mạng của em..."
Khi Hắc Đế muốn nói thêm điều gì đó, vẻ mặt của Tiêu Hạo Thiên đột nhiên thay đổi, và sau đó bóng dáng của anh di chuyển, sau vài giây, bóng dáng của anh xuất hiện trở lại trên một sa mạc phía sau lầu Đại Hoàng. Tiêu Thiên Sách đứng trên một tảng đá lớn ở nơi cao, nhìn sa mạc rộng lớn phía xa, nhíu mày.
Lại biến mất! Rốt cuộc thì người phụ nữ đó là ai?