Mà nhà họ Đường bên kia đã an toàn, đại thần Đường Ngọc Hiền cũng về rồi, sau này nhà họ Đường e rằng sẽ là chỗ an toàn nhất. Thủy Hồng đi theo bên người Đường Ngọc Hiền an toàn hơn nhiều so với việc đi theo bên cạnh Tiêu Hạo Thiên.
Tiêu Hạo Thiên làm việc mạnh mẽ vang dội, sau hai tiếng ngắn ngủi anh đã quay lại chiến trường bên ngoài.
Chiến trường bên ngoài, trên quảng trường phía ngoài tổng bộ điện Thiên Thần, Tiêu Hạo Thiên vừa mới xuống trực thăng đã thấy Tiêu Chiến Minh đang huấn luyện quân đoàn trên quảng trường, mà người từ trong vực đến lần này cũng không chỉ có Tiêu Chiến Minh. Bốn vị nguyên lão tướng ở chiến trường bên ngoài, Yến Phương Bắc, Tôn Tề Thiên, Trần Bát Hoang, Lục Vô Cực, đều chạy đến đây. “Chào ông nội, chào các ông... Tiêu Hạo Thiên mỉm cười chào hỏi năm ông lão.
Bây giờ Tiêu Chiến Minh đã là cường giả Đế cấp trung giai, đang dần bước đến Đế cấp cao giai, dưới sự tăng thêm của quốc vận càng có thể phát huy ra chiến lực Đế cấp cửu giai.
Yến Phương Bắc, Tôn Tề Thiên, Trần Bát Hoang, Lục Vô Cực, bốn vị này đều có cấp bậc chính thức ở trong chiến đội Thiên Hạ. Bản thân thực lực của bọn họ hiện tại đều đã đạt đến Sinh cảnh hậu kỳ, dưới sự tăng thêm của quốc vận Thiên hạ, bọn họ có thể tương đương với cường giả nửa bước Nhân Vương có thể ngưng tụ ra một vầng sáng mặt trời lớn.
Giờ phút này, sau khi Tiêu Hạo Thiên chào hỏi, mấy người Tiêu Chiến Minh, Yến Phương Bắc đều chạy đến bên người Tiêu Hạo Thiên. Năm vị có tuổi này mỗi một lần trông thấy Tiêu Hạo Thiên đều sẽ ngả mũ thán phục một trận.
Tiêu Chiến Minh cười ha hả vỗ bả vai Tiêu Hạo Thiên, nói: “Hạo Thiên! Cháu thành lập quân đoàn ở chiến trường bên ngoài mà chẳng thèm nói với ông nội một tiếng. Mặc dù ông đã già rồi, cũng không lên chiến trường nữa, nhưng huấn luyện quân đoàn cho cháu thì tuyệt đối không thành vấn đề! Cứ yên tâm giao cho ông! Trong vòng ba tháng, ông sẽ huấn luyện ra cho cháu một đội quân thép chân chính!”
Cuối cùng Tiêu Chiến Minh cũng quay trở lại chiến trường bên ngoài nên tâm trạng vô cùng tốt, đây mới là nơi mà ông đã sống gần cả đời. Bầu không khí khói lửa quen thuộc, chiến trường quen thuộc, nơi khiến ông sôi trào nhiệt huyết. “Ha ha ha, bá chủ ở chiến trường bên ngoài, điện chủ điện Thiên Thần chính là cháu của Tiêu Chiến Minh này, ha ha ha...!” Tiêu Chiến Minh vô cùng kích động.
Mấy người Yến Phương Bắc lại không khỏi đen mặt lại, lão già Tiêu Chiến Minh này, trên đường tới đây, ông ta đã nói câu này mấy trăm lần, thật chẳng sợ làm phiền người khác.
Hơn nữa, Tiêu Chiến Minh cũng nhẹ nhàng phớt lờ Tổng thống soái chiến trường bên ngoài Yến Phương Bắc năm đó của chiến đội Thiên Hạ. Ông lợi hại đấy, nhưng cháu của tôi còn là chủ điện Thiên Thần! Thế là mấy ông già đi cùng Tiêu Chiến Minh cũng đành bỏ tay với lão lưu manh này.
Tiêu Hạo Thiên bất đắc dĩ nở nụ cười với Tiêu Chiến Minh, nói: “Ông nội, ông ở chiến trường bên ngoài cũng được, nhưng mà nhất định phải chú ý an toàn. Hơn nữa, ba ngày sau, phía đạo vực Chân Hoàng bên kia ông không thể tham gia, ở lại huấn luyện đoàn lính mới! Đây là giới hạn cuối cùng!"
Tiêu Chiến Minh nhanh chóng cười, gật đầu đồng ý. Ông ta cũng biết là Tiêu Hạo Thiên đang sợ mình xảy ra chuyện, chỉ là thực lực của ông không đủ, không thể đến đạo vực Chân Hoàng để tham chiến, mọi áp lực đều đặt lên người Tiêu Hạo Thiên. Chuyện này khiến trong lòng người làm ông nội như ông, nói thật, ít nhiều có phần không dễ chịu.
Tiêu Chiến Minh sâu sắc nhìn Tiêu Hạo Thiên một cái, không nói thêm gì, hết thảy đều không cần phải nói nữa.