Trong miệng Tiêu Hạo Lam phun ra một ngụm máu tươi, nhưng lúc này ông ta vừa điên cuồng lại vừa vô cùng lương cười phá lên, trong tiếng cười mang theo sự bi thương, phẫn nộ còn có một chút tự giễu.
“Ha ha ha, tài nữ bậc nhất Hà Nội. Tài nữ bậc nhất Hà Nội, ha ha ha!” Tiêu Hạo Lam ở phía xa trong miệng không ngừng hộc máu, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, tóc tai bù xù. Giờ phút này, ông ta giống như một con quỷ cười to, vừa cười vừa rơi nước mắt.
"Tiêu Hạo Lam, ông điên rồi có phải không?” Tiêu Hạo Thiên cực kỳ âm trầm, nhanh chóng đi đến một bên dựng nắp quan tài của Đường Ngọc Hiền lên định đậy lại.
Thế nhưng ngay sau đó, Tiêu Hạo Lam vô cùng phức tạp nhìn Tiêu Hạo Thiên, hít sâu một hơi, hét to với anh:
“Hạo Thiên, ba không điên! Đường Ngọc Hiền mới điên!
Ba không điên! Con xem cho rõ trong cái quan tài này rốt cuộc có thi thể mẹ con hay không? Con nhìn đi! Ở trước mắt con đó, nhìn đi!” Tiêu Hạo Lam vô cùng điên cuồng hét lên với anh. ngay
Tiêu Hạo Thiên nghe xong cả người run rẩy mãnh liệt. Sau đó anh có chút không dám tin quay đầu nhìn vào trong quan tài. Nhưng lúc này, cả người anh đột nhiên cứng đờ tại chỗ! Sắc mặt đùng một cái biến đổi, tràn đầy vẻ khó tin.
"Sao... sao có thể? Chuyện này... chuyện này không có khả năng! Không thể nào!” Lúc này, trong lòng Tiêu Hạo Thiên cực kỳ chấn động.
Bởi vì, bên trong quan tài của Đường Ngọc Hiền lại không hề có người. Hoặc là nói không những không có người mà cái gì cũng không có, cho dù một chút tro bụi cũng không thấy đâu, trái lại vô cùng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi nào!
Cộp cộp cộp! Tiêu Hạo Thiên không ngừng lùi lại phía sau, sau khi lùi vài bước, "bịch" một cái ngồi bệt xuống đất. Trong mắt, trong lòng anh lúc này tràn đầy vẻ không thể tin được.
"Sao... sao... sao lại như vậy? Năm năm trước, rõ ràng tôi đã tự tay ôm mẹ tôi vào trong này mà, sao bây giờ lại không có người? Chuyện này không thể nào! Không lẽ là những nhà tài phiệt ở Hà Nội đã mang thi thể của mẹ tôi đi?" Trong miệng Tiêu Hạo Thiên không ngừng lẩm bẩm. . Truyện Ngôn Tình
"Không thể nào! Những nhà tài phiệt ở Hà Nội có ngang ngược bá đạo thế nào thì họ cũng không dám xâm nhập vào nghĩa trang của Bộ quốc phòng! Nơi đây là nơi yên nghỉ của mấy vạn tướng sĩ Việt Nam từ khi lập quốc cho đến nay! Nếu dám xông vào đây thì chính là muốn khai chiến, muốn khai chiến với cả Việt Nam! Hơn nữa ở đây canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, cách tổng bộ của Bộ quốc phòng Việt Nam cũng chỉ có mười dặm! Một khi có người xông vào đây, bên tổng bộ Bộ quốc phòng nhất định sẽ biết ngay, nếu là người từ ngoài đến thì sẽ bị đánh chết!”
"Hơn nữa, hơn nữa con đừng có quên, ngoài Long Chiến Quốc ra thì ba vị trưởng lão cũng đều ở Hà Nội. Cho dù đại trưởng lão thường xuyên ra ngoài, nhưng lúc nào cũng có nhị trưởng lão trấn giữ ở đây. Có nhị trưởng lão, các nhà tài phiệt kia đều không có lá gan đó!” Lúc này, Tiêu Hạo Lam ôm ngực cố gắng gượng đứng lên, sắc mặt ông ta vô cùng âm trầm. Ông ta không tin! Ông ta không tin thi thể Đường Ngọc Hiền bị đám nhà tài phiệt kia trộm đi! Không nói đến canh phòng ở đây cực kỳ nghiêm ngặt, chỉ cần nói đến vài ngày trước, hai nhà tài phiệt lớn là Âu Dương và Tư Đồ vẫn còn đang ép nhà họ Đường giao thi thể của Đường Ngọc Hiền ra. Nếu bọn họ đã có được thi thể rồi thì cũng không cần phải làm điều thừa như vậy. Chẳng lẽ họ sợ người khác không biết ư? Bịt ai trộm chuông chắc?
Tiêu Hạo Thiên ngây ngẩn cả người, trong lòng anh bây giờ có một suy đoán mơ hồ, một suy đoán rất hợp logic. Nhưng anh lại không dám nghĩ tiếp cũng không dám hỏi tiếp. Bởi vì nếu thực sự như vậy thì những thứ anh kiên trì cố gắng trong năm năm nay ở chiến trường biên giới đều sẽ sụp đổ mất.
Vì vậy, Tiêu Hạo Thiên không ngừng lắc đầu: "Không thể nào, tôi không tin, tôi không tin!”
Lúc này ở lối vào mộ huyệt lại truyền đến một tiếng thở dài hơi già nua, ngay sau đó thân ảnh của nhị trưởng lão Việt Nam bước vào.
Ông cũng nhận được tin Tiêu Hạo Lam và Tiêu Hạo Thiên đi vào nghĩa trang, mà vừa rồi ở bên ngoài ông cũng đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ. Lúc này nhị trưởng lão thở dài, sau đó vô cùng phức tạp nhìn Tiêu Hạo Thiên, nói: "Cháu à, ba cháu nói đúng đó. Nghĩa trang của Bộ quốc phòng là khu đất cấm của chúng ta, bên này có mấy lão già chúng ta trông coi, những nhà tài phiệt kia sẽ không thể dễ dàng xâm nhập được vào đây đâu."
Tiêu Hạo Thiên thấy nhị trưởng lão bước vào, còn nói những lời như vậy, anh cũng không khỏi lên tiếng hỏi: "Vậy, vậy thi thể của mẹ cháu vì sao lại biến mất không thấy nữa?”
Nhị trưởng lão lại thở một hơi dài, ánh mắt phức tạp, nhưng lại không nói lời nào, im lặng trầm mặc.
"Ha ha... ha ha... vì sao thi thể lại biến mất ư? Hạo Thiên, con hỏi sao thi thể mẹ con lại biến mất không thấy ư? Nghĩa trang Bộ quốc phòng tấn công từ bên ngoài vào rất khó. Nhưng nếu là từ trong ra thì sao? Ai sẽ nghĩ đến một người chết lại đi từ trong ra chứ?” Lúc này cảm xúc trong người Tiêu Hạo Lam vô cùng không ổn định, cả người ông ta đang phát run, sắc mặt cũng âm trầm cực kỳ khó coi.
“Không... không thể nào. Năm năm trước mẹ tôi đã chết rồi, bà ấy chết năm năm trước rồi, bà ấy chết rồi, bà ấy không có khả năng còn sống được, không thể nào!” Tiêu Hạo Thiên không ngừng lắc đầu lẩm bẩm, Anh không dám cũng không muốn suy đoán đến trên người mẹ anh. Nếu chuyện năm năm trước là một ván cờ do mẹ anh bày ra, vậy thì anh, năm năm nay anh liều mạng tu luyện, liều mạng chiến đấu vào sinh ra tử là vì cái gì đây?
Hoặc là, nếu như anh cũng chỉ là một quân cờ trong kế hoạch của mẹ anh thì sao? Anh bị chính mẹ ruột của mình xem như một công cụ? Không! Tiêu Hạo Thiên không dám nghĩ tiếp nữa, trong lòng anh cực kỳ chấn động. Anh không dám tin những gì xảy ra trước mắt này là sự thật, anh cũng không muốn tin nó là thật.
Tiêu Hạo Thiên dựa vào một bên tường của mộ huyệt ngẩn người, sắc mặt Tiêu Hạo Lam vô cùng âm trầm nhưng không nói chuyện, nhị trưởng lão cũng im lặng không nói. Thực ra ngày hôm qua, sau khi từ chỗ đại trưởng lão trở về, trong lòng ông cũng nổi lên nghi ngờ về cái chết của Đường Ngọc Hiền năm đó. Bởi vì năm đó làm sao Đường Ngọc Hiền lại bị thương, từ đầu tới cuối không có ai nghi ngờ, cũng không có ai thực sự đi điều tra. Dù sao thì năm năm trước Việt Nam vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng, lúc đó ở chiến trường biên giới cũng vô cùng gian nan, mấy người trưởng lão các ông và đám thế lực của Hà Nội mỗi ngày có vô số việc phải làm, vô số chuyện phải lo.
Mà thời gian đó, các thế lực của Hà Nội, thậm chí các thế lực trong nước đều rất im ắng, mọi người đều đồng lòng cùng nhau đối ngoại. Năm đó, chín nhà tài phiệt lớn ở Hà Nội rất khiêm tốn, những thế lực tông môn lánh đời trong nước cũng không xuất thế.
Vậy nên, năm đó không có ai hỏi Đường Ngọc Hiền đã đi đâu, làm những chuyện gì. Dù sau đó những nhà tài phiệt phát hiện ra chuyện Đường Ngọc Hiền đã đến thánh miếu thì cũng là chuyện của năm nay, đã qua năm năm họ mới phát hiện ra chuyện này. "Đợi chút! Sau năm năm! Những nhà tài phiệt kia phát hiện dấu vết năm đó của Đường Ngọc Hiền là sau năm năm! Vì sao lại là sau năm năm? Vì sao phải giấu đến năm năm? Năm năm trước không phát hiện ra, cố tình sau năm năm, sau khi Hạo Thiên thành lập điện Thiên Thần, hoàn toàn chín chắn trưởng thành thì nơi đó mới bị lộ ra. Chuyện này... không lẽ chuyện này chỉ là trùng hợp thôi ư?” Lúc này, nhị trưởng lão đang đứng một bên suy nghĩ bỗng cả người chấn động, nháy mắt ông đã nghĩ đến rất nhiều thứ.
Nhị trưởng lão lại nhìn Tiêu Hạo Thiên một cái thật sâu nhưng cũng không nói gì. Giờ phút này, ông mơ hồ có thể cảm giác được một số thứ, nếu tất cả chuyện xảy ra hôm nay đều là thật, thì hôm qua nếu ông và đại trưởng lão muốn đối phó với Tiêu Hạo Thiên thì rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện, còn là xảy ra chuyện lớn.
Nhị trưởng lão dời ánh mắt đang nhìn Tiêu Hạo Thiên đi, sau đó lại nhìn về chiếc quan tài trống không ở giữa mộ huyệt, trong lòng chấn động.
Cộp cộp cộp...
Rất nhanh phía ngoài mộ huyệt lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Ngay sau đó, hai ông cụ Đường Huy Hoàng và Tiêu Chiến Minh cũng vội vàng đi đến.
Sau khi Tiêu Chiến Minh đi vào, nhìn thấy quan tài của Đường Ngọc Hiền đã bị mở ra, còn Tiêu Hạo Lam thì khóe miệng dính máu đang đứng ở một bên, nháy mắt ông đã biết chuyện gì xảy ra.
Tiêu Chiến Minh đột nhiên tức giận, hét lên với Tiêu Hạo Lam: "Thắng bất hiếu này, tao đánh chết mày!”
Tiêu Chiến Minh nói xong liền vọt về phía Tiêu Hạo Lam. Mà Đường Huy Hoàng nhìn thấy nắp quan tài của con gái ông bị mở ra cả người cũng run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng ngay sau đó, Tiêu Chiến Minh đang muốn xông đến chỗ Tiêu Hạo Lam thì lại bị nhị trưởng lão ngăn lại. Nhị trưởng lão không nói lời nào nhưng lại đẩy Tiêu Chiến Minh đến cạnh quan tài.
"Nhị trưởng lão, ông đừng cản tôi, hôm nay tôi nhất định phải đánh chết cái thằng bất hiếu này! Tôi...... chuyện này sao có thể?" Tiêu Chiến Minh vốn còn đang tức giận muốn đánh chết Tiêu Hạo Lam, nhưng lúc này ông bỗng sững sờ cả người. Ông ngẩn ra nhìn quan tài trống rỗng bên trong.
Đường Huy Hoàng cũng vội vàng đi đến trước quan tài, sau khi nhìn vào bên trong thì cả người cũng sững lại.
"Ha ha ha... ha ha... tài nữ bậc nhất Hà Nội, tài nữ bậc nhất Hà Nội năm đó! Hay thật! Hay thật! Vậy Tiêu Hạo Lam tôi là gì? Là thằng ngu ngốc nhất Hà Nội ư? Hả? Tôi là gì đây?” Là gì đây!
Trong khi tất cả mọi người im lặng, Tiêu Hạo Lam lại thê lương hét lên.
"Thắng ngốc, thằng ngu ngốc nhất Hà Nội, ngốc nhất Hà Nội!" Tiêu Hạo Lam tự giễu cười to, tóc tai bù xù, cả người có một hơi thở vô cùng lạnh lẽo thế lương.
Còn trong huyệt mộ, Tiêu Hạo Thiên, Tiêu Chiến Minh, nhị trưởng lão lại tiếp tục trầm mặc. Một lúc lâu sau, nhị trưởng lão và Tiêu Chiến Minh nhìn nhau một cái rồi rời đi.
Tin tức này có đả kích vô cùng lớn với Tiêu Hạo Lam, nhưng bị đả kích còn lớn hơn chính là Tiêu Hạo Thiên. Năm năm nay, tất cả những việc đã trải qua đều như sụp đổ. Lúc này, Tiêu Hạo Thiên một mình ngồi ở trong huyệt mộ của Đường Ngọc Hiền, suy nghĩ rất nhiều. Những nghi ngờ trong lòng anh giờ phút này giống như đã được sáng tỏ rất nhiều.
Ví dụ như năm đó, vì sao mẹ anh lại năm lần bảy lượt vẫn luôn nhẫn nhịn Lâm Phương Lan, dù bà ta có làm càn tác oai tác quái thế nào thì mẹ anh vẫn mặc kệ không hỏi đến.
Lại ví dụ như năm đó dì út của anh Đường Yên luôn luôn khuyên anh chia tay với Tần Tuyết Kiều kia, nhưng mẹ anh Đường Ngọc Hiền lại rất ủng hộ, mong anh có thể ở cùng một chỗ với cô ta.
Lại như năm đó, lúc anh thành lập tập đoàn Quân Lâm ở Sài Gòn, mẹ anh lại rất coi trọng Lê Quân Lâm, cũng không chỉ một lần nói với anh muốn đề bạt ông ta lên nắm quyền.
"Mẹ, rốt cuộc thì mẹ là ai? Năm đó cuối cùng mẹ muốn làm gì? Hơn nữa, mẹ... bây giờ mẹ còn... còn sống không? Nếu vẫn còn sống thì tại sao mẹ lại không đến gặp con?” Tiêu Hạo Thiên một mình lẩm bẩm.