Đó là nhóm chỉ huy có thực lực mạnh nhất trong cả chiến đội Thiên Hạ. Mà hôm nay, ba người Lưu Triệt, Chu Lệ, Long Thanh Quang đã đột phá được đến sơ kỳ của cấp Nhân Vương. Khi chính thức đạt đến thực lực Nhân Vương sơ kỳ, cộng thêm với thiên hạ quốc vận, lực chiến đấu của họ lập tức tăng lên đến đỉnh phong của Nhân vương sơ kỳ.
Theo sau đó, là mấy ông già ngang với trình độ của Yến Khiếu Bắc, họ chỉ còn thiếu một bước là có thể chính thức đột phá lên cảnh giới Nhân Vương. Nếu hôm nay, Tiêu Hạo Lam không phải đến Kinh Bắc, thì hôm nay họ đã có thể đột phá một cách thuận lợi. Thế nhưng, giờ Tiêu Hạo Lam đã tới, họ đành phải chạy tới để tiếp viện.
Còn người bên phe Chiến Vô Song, Thanh Y Đạo Chủ, Trần Phá Đạo và Thái m, tất cả đều đã đạt đến cấp cao nhất của Bản Bộ Nhân Vương. Với thực lực này của họ, chỉ cần ba người kết hợp với nhau là sẽ đạt được sức mạnh tương đương với một người ở Nhân Vương sơ kỳ. Đương nhiên là vẫn khá ngắn ngủi, nhưng khi đánh một trận thật lớn, như vậy là đã đủ thời gian.
Chốc lát sau, kẻ có luồng khí xanh bao bọc quanh thân cũng xốc kiếm dài lên mà vọt tới. Nói cách khác, chỉ trong một thời gian ngắn, chiến đội Thiên Hạ đã có đến bảy, tám tôn giả ở bậc Nhân Vương sơ kỳ đến cứu viện.
Sau khi đám Lưu Triệt, Chu Lệ, Chiến Vô Song xuất hiện thì nhanh chóng bao vây lấy Tiêu Hạo Lam. Kinh Bắc nằm rất xa so với đạo vực Chân Hoàng, giờ họ không cần để ý đến nó nữa, giờ đây hoàng triều sắp tàn đã không còn ở kia nữa, chỉ còn lại vài Đạo thú mạnh mẽ. Tất cả những người còn lại đều là cường giả ở bậc Sinh Cảnh tối cao và Bản Bộ Nhân Vương, vậy là đủ rồi.
Thế nhưng, lúc này đây, bảy, tám vị tôn giả ở mức Nhân Vương sơ kỳ đã cùng liên thủ với nhau, bao vây lấy Tiêu Hạo Lam. Giữa hư không, Tiêu Hạo Lam đứng một mình trong vòng vây, nhưng ông ta không hề có bất cứ phản ứng nào, dường như ông ta hết sức coi thường việc này. “Vây giết! Lên!” Lưu Triệt nhìn chằm chằm vào Tiêu Hạo Lam, hét lớn một tiếng, rồi tất cả mọi người đều đưa kiếm dài lên, dồn sức tấn công vào Tiêu Hạo Lam ở trung tâm. “Đừng lên, mau lui lại! Lui ra ngoài! Lui mau!” Phía xa kia, Đường Ngọc Hiền đang định triệu hồi Đại tướng tàn niệm của hoàng triều, thấy cảnh này thì sắc mặt ngay lập tức thay đổi, vội vàng quát to với đám người của Lưu Triệt một tiếng.
Nhưng đã chậm rồi, vì mọi người đã tấn công đến chỗ Tiêu Hạo Lam. Sau đó, họ thấy cơ thể của Tiêu Hạo Larn đột nhiên co lại. Khi mười mấy đòn tấn công khi chạm tới chỗ ông ta, Tiêu Túc phản kích một cách dữ dội, Khí thể cũng lan tỏa mạnh mẽ ra bên ngoài.
Đùng... một tiếng sấm rền lớn vang lên, đám người của Lưu Triệt và Chu Lệ vừa rồi còn hung hãng xông lên phía trước, giờ bỗng bị bắn ngược về phía sau với tốc độ còn nhanh hơn ban nãy.
Vù vù vù... Hơn nữa, đám người vừa bị hất văng của Lưu Triệt còn phun đầy máu tươi. Chỉ trong chớp mắt, khi Tiêu Hạo Lam bùng nổ, sự kết hợp của tất cả mọi người trở nên vô ích.
Những vị cường giả một phương của chiến đội Thiên Hạ ngay lập tức tái mặt, tôn giả Đế vương hắc ám trước mắt họ thậm chí còn mạnh hơn tưởng tượng của họ rất nhiều.
Ngay sau đó, khi mọi người còn chưa hoàn hồn, thì phía xa đã có một bóng người nhanh chóng bay tới chỗ này, đó là Cao Ánh Vy đang lo lắng cho Đường Ngọc Hiền. Cao Ảnh Vy vốn nghĩ mình cũng là bậc Sinh Cảnh tối cao, có thể góp sức được phần nào. Thế nhưng, khi cô đến nơi, chứng kiến được cảnh tượng trước mắt, cô lại thấy rung động.
Trước sức mạnh Nhân Vương hậu kỳ của hai tôn giả Đường Ngọc Hiền và Tiêu Hạo Lam, phe của mười mấy tôn giả bên chiến đội Thiên Hạ đã cổ sức đối chọi với tôn giả Để vương hắc ám, nhưng cuối cùng vãn bị đánh nát. “Mẹ!” Cao Ánh Vy thấy Đường Ngọc Hiền phía xa mang sắc mặt u ám, tóc tại bù xù, cùng với vẻ uể oải. Cô không nhịn được mà gọi một tiếng. “Đừng tới đây!” Đường Ngọc Hiền quát lên một câu với Cao Ánh Vy, nhưng lúc này, cơ thể cô đã lần nữa xuất hiện cách Tiêu Túc vài trăm mét. Sau đó, Đường Ngọc Hiền lại quay về hướng đám người Lưu Triệt mà hô: “Đi giúp Tần Võ đi! Lần này tôi sẽ ra tay!”