“Ai, cường giả vốn nên mất đi. Ra tay với Thiên Hạ là lão phu thất thủ... Sai rồi." Long Nhĩ cười khổ, thở dài một hơi. Vừa nãy, ông ta cũng nghe thấy thuộc hạ là cường giả Nhân Vương hậu kỳ của mình cầu xin. Xem ra, nội vực Hùng Sư đã xuất hiện biến cổ to lớn. Ông ta có lòng muốn về trợ giúp nhưng có lẽ ông ta sẽ mãi mãi không thể trở về.
Long Nhĩ như một cây Định Hải Thần Châm trong chiến đội Hùng Sư. Ông ta hiểu biết rất nhiều thử ví dụ việc ông ta biết rõ cường giả vốn đi đã chết mà Đường Ngọc Hiền triệu hồi ra chiến đấu hôm nay rất có thể chỉ có sức đánh một trận.Hiện tại, Long Nhĩ rốt cuộc đã biết Đường Ngọc Hiền cực kỳ không muốn dùng lá bài tẩy để đối phó với ông ta nhưng lại bị ông ta ép tới mức không còn cách nào khác. Nếu Đường Ngọc Hiển còn muốn dùng vi tướng quân Cổ Triều đã chết này một lần nữa thì chắc chắn phải để ông ta hấp thụ đầy đủ đạo vận của cường giả cấp Nhân Vương trong trận chiến này. Nếu không, sau khi trận chiến này kết thúc, đối phương cũng sẽ mãi mãi tan thành trong bụi, hoàn toàn biết mất trên thế giới này.
"Vô dụng... Asim! Ông mau chóng quay về trấn thủ Hùng Sư đi. Mau! Không cần lo cho tôi...!” Lúc này, Long Nhĩ thấy tướng quân Cổ Triều phía xa lại cầm thanh kiếm dài đi về phía ông ta thì lập tức hét lớn một tiếng với tôn giả cường giả cấp Nhân Vương hậu kỳ của chiến đội Hùng Sư.
Chuyện đã đến nước này, vậy thì chỉ có thể đi một bước tinh một bước thôi. Hơn nữa, giây phút nguy hiểm này là ông ta tự mình khơi mào, vậy thì nên do ông ta tự mình kết thúc. Truyện Võng Du
Có điều, chuyện khiến Long Nhĩ bất ngờ là ngay sau đó, Asim đột nhiên lắc đầu, đỏ mắt hết lớn: "Không!"
Sau đó, Asim đang quỳ xuống đất cầu xin Đường Ngọc Hiền bằng nhiên khai hỏa toàn bộ chiến lực trênngười, liều chết xông về phía Long Nhĩ. Mà giờ phút này, thanh kiếm của tàn niệm tướng quân Cổ Triều đã chém về phía Long Nhĩ lần nữa.
Nhưng biến cổ lại xảy ra. Ngay khi Long Nhĩ chuẩn bị dùng hết sức đánh tiếp một trận thi Asim đột nhiên xuất hiện trước mắt ông ta, thanh kiếm dài của Vương Hột cũng đâm thẳng vào cơ thể Asim.
Hai tay Asim nắm chặt thanh kiếm của Vương Hột, máu tươi, sinh mệnh và cả lực lượng của đạo vẫn cấp Nhân Vương hậu kỳ trong người ông ta đang bắt đầu chủ động vọt vào cơ thể của Vương Hột. Lúc này, trên mặt Asim lại đang mỉm cười.
Asim cười nói với Đường Ngọc Hiển: “Đường tôn Xin lỗi, kiếp số của chiến đội Hùng Sư chúng tôi đã tới, xin bà hãy để tiền bối Long Nhĩ quay về sắp xếp mọi chuyện! Asim tôi thay chiến đội Hùng Sư xin lỗi mọi người. Tôi dùng hết tất cả của mình để xin lỗi mọi người!
Đúng vậy, có một số chuyện mà Long Nhĩ hiều thì Asim cũng hiểu. Lần này là do chiến đội Hùng Sư của bọn họ ép Đường Ngọc Hiến phải dùng tới lá bài tẩy của mình. Đối với sự tổn thất này, nếu bọn họ không cho Đường Ngọc Hiền một câu trả lời hợp lý thì hôm nay bà chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định.“Asim, ông. Trong đôi mắt già nua vẫn đục của Long Nhĩ tràn đầy phức tạp. Đây chính là hậu bối do chính tay ông ta dẫn dắt. Lúc này, người này lại hy sinh vì sai lầm của chính ông ta.
Vẻ mặt Đường Ngọc Hiền vẫn âm u như trước, nhìn chằm chằm Asim, không nói một lời.
Asim cười khổ, nói với Long Nhĩ: “Tiền bối Long Nhĩ, bảo vệ tốt... Hùng Sư. Thật sự, xin ông... Đừng đừng tuyên chiến với Thiên Hạ nữa. Là chúng ta sai rồi..." Sau khi nói xong, hai tay Asim vẫn nắm chặt thanh kiếm của Vương Hột nhưng đầu của ông ta lại gục xuống.
Asim – một trong ba cường giả cấp Nhân Vương hậu kỳ của chiến đội Hùng Sư đã ngã xuống!
Asim vốn dĩ có thể không chết. Mọi chuyện đều do Long Nhĩ làm nhưng đến cuối cùng thì Asim chỉ có thể dùng cái chết của mình để dập tắt lửa giận trong lòng Đường Ngọc Hiên. Lúc này, tâm trạng Long Nhĩ vô cùng run sợ, ngơ ngẩn nhìn Asim ngã xuống trước mặt mình.
Có điều, ngay sau đó, một trận gió lớn thổi tới, cơ thể Asim lập tức biến thành một đống tro tàn. Toàn bộ mọi thứ của Asim đều biến mất. Long Nhĩ duỗi tay ra nhưng lại không nằm lại được gì cả.