Mục lục
Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Hạ thâm ý sâu sắc nhìn Mặc Thiên một chút, Mặc Thiên vẫn luôn là người lão luyện thành thục. Thể là liền gật đầu cười, Dương Hạ cũng là một trong những người đinh cao nhất đương thời, tựa hồ chỉ là trong nhảy mắt là ông ta liền hiểu rõ được một chút chuyện gì đó. "Ha ha, tốt, chăm sóc thiếu cung chủ cho thật tốt, anh ta thế nhưng lại là vận khí chi từ của Thiên Hạ chúng ta đấy. Ha ha." Dương Hạ cười nói với Mặc Thiên.

Khuôn mặt già nua Mặc Thiên đò bừng nhưng Dương Hạ lại là cao thủ thuộc Cảnh giới Nhân Vương và người đứng đầu của một tông phái, người chinh hợp hàng vạn tông môn ở ẩn, là tuyệt thế kiêu hùng, cho nên ông ta không dám nói gì. Thế là ông ta liền xấu hổ đến cực điểm nhẹ gật đầu, muốn lôi kéo Khổng Minh Hiện đi.

Chỉ là khi Mặc Thiên còn chưa động đậy, Không Minh Hiện đã nhìn Dương Hạ bằng ảnh mắt như nhìn tri kỳ của mình, vô cùng nghiêm túc gật đầu nói. "ừm, Dương tôn nói rất chính xác, bản cung cũng tán thành." "Con mẹ nó" Mặc Thiên ở bên cạnh Khổng Minh Hiện lúc này mới sửng sốt. Khổng Minh Hiên ngài là dang nói nghiêm túc sao? Ngài không nghe ra là người ta đang châm chọc chính mình hay sao chứ?

Lúc này, Khổng Minh Hiên cũng cảm thấy Mặc Thiên có gì đó không ổn, thế là liên nghi hoặc quay đầu nhìn ông ta rồi hỏi. "Viện trưởng Mặc Thiên, ông có chuyện gì sao? Chẳng lẽ tôi không phải là vận khí chi từ của Thiên Hạ sao?"

Mặc Thiên há hốc mồm ra, cực kỳ chân động nhìn xem Khổng Minh Hiên. Thật lâu thật lâu cũng không nói được lời nào, lúc này Mặc Thiên mới thực sự cảm nhận được một câu.

Hiện tại người ta đang lưu hành một câu nói, đó chính là: Chỉ cần tôi không xấu hổ thi chính mấy người mới là người xấu hổ.

Khổng Minh Hiên không để ý tới Mặc Thiên mà là tiếp tục quay đầu cười chắp tay nói với Dương Hạ. "Dương tôn, vậy tôi về trước, hẹn gặp lại ngài sau." Khi Khổng Minh Hiên nói chuyện với Dương Hai, tư thế của anh ta hoàn toàn như ngang hàng với Dương Hạ. Um, giọng điệu và biểu cảm giống hệt lúc này khi Tiêu Hạo Thiên nói chuyện với Dưong Ha.

Tuy nhiên, điều mà Khổng Minh Hiên không biết là giờ khắc này tất cả mọi người có mặt ở đây như Thái

Âm, đám người Lưu Triệt bao gồm cả Mặc Thiên và những người khác đếu đang nhìn anh ta bằng ảnh mắt rất kì lạ. Con mẹ nó anh ta có đang nghiêm túc không vậy? Anh ta từ khi nào mà có thể ngang hàng với người đáng sợ như Dương Hạ cơ chứ?

Giờ phút này người khác còn tốt, chỉ có Mặc Thiên là bị dọa đến trên thân toát đẩy mổ hôi lạnh. Bởi vì Mặc Thiên đã cảm giác được khí cơ trên người của chín cao thủ đạt cấp bậc nửa cấp Cành giới Nhân Vương của Liệt Dương Tông, Thái Âm, bọn người Dương Liệt đã khóa chặt ông ta.

Đôi mắt Thái Âm lạnh lùng nhìn Mặc Thiên và nói: "Ông Mặc Thiên, thiểu cung chủ của ông thật là biết nói đùa, đúng không?" Trên mặt Mặc Thiên mồ hôi lạnh chày ròng ròng, vội xua tay gấp gáp giải thích. "Không phải như vậy, gần đây thiếu cung chủ có một chút, một chút.." Mặc Thiên con chưa nói xong, Đừng Ha dã xua tay ngắt lời ông ta. Dừng Hay có hành động Mặc Thiên tự nhiên không dám nói tiếp.

Sau đó Dương Hạ cười cười, bí mật nhan Khống Minh Hiện nói: "Được rối, đi đi, bốn tôn không tiễn nữa

Khổng Minh Hiên hài lòng gật đấu, một cái thái độ ông đây cũng ngang hàng với ông, thời điểm anh ta vừa muốn chắp tay chào tạm biệt với Dương Hạ. Đột nhiên Mặc Thiên cũng nhịn không được nữa, một đấm hung hăng đập vào trên đầu Khổng Minh Hiên.

Khổng Minh Hiên lập tức liền ngất đi, vết thương lúc đầu trên người anh ta cực kỳ nghiêm trọng nên căn bản không ngăn được Mặc Thiên. Mà sau khi Mặc Thiên đánh Khổng Minh Hiên bất tỉnh, ông ta lập tức cảm thấy tâm tình sàng khoái hơn không ít. "Sảng khoái quá đi thôi!" Mặc Thiên kìm lòng không được nói một câu.

Ứm, sau đó Mặc Thiên phát hiện ra rằng Dương Hạ và những người khác đều nhìn ông ta kiểu giống như cười mà không phải cười. Khuôn mặt già nua không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Sau đó ông ta cũng không quay đầu lại mà trực tiếp kéo chân Khổng Minh Hiện biến mất khỏi tầm mắt của mọi người,

Cho khi một dám cao thủ học viện Xã Tắc đều rời di xong. Trên mặt Dương Hạ không khỏi dâng lên tia mim cười, lầm bẩm nói. "Đứa nhỏ này cùng Tiêu Hao Thiên sinh ở cung một thời đại, thật là, thật là đáng thương"

Dương Hạ nói xong, một đám cao thủ Liệt Dương Tông và các cao thủ của chiến đội Thiên Hạ đều vô cùng tán đồng.

Đúng vậy đó. Thật sự... Thật đáng thương.

HB

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK