Cho dù là nhìn từ phía xa cũng vô cùng chấn động bởi cuộc chiến lớn của hai tôn giả cường giả cấp Nhân Vương đình phong.
“Đi!" Hi Đốn và William II liếc nhau, cả hai đều nhìn thấy được sự sợ hãi to lớn trong mắt đối phương. không thể đụng vào Thiên Hạt Long Nhĩ vừa mới giao chiến với đối phương thì đã bị chém mất một cánh tay Hiện tại, trong lòng hai người bọn họ vô cùng hối hận vì việc lúc trước vẫn tiếp tục đứng chung với chiến đội Hùng Sư.
Hi Đốn và William II cùng nhau bỏ chạy. Bọn họ sợ cứ thế này thì Đường Ngọc Hiền sẽ tới tính số với bạn họ. Mà đối với việc hai người bọn họ bỏ chạy, những người còn lại ở đây đều không có ai quan tâm.Cũng đúng lúc này, ngay của Đạo vực Chân Hoàng vang lên một tiếng động lớn, không ai chú ý tới mấy trăm tôn giả tưởng sĩ của điện Thiên Thần bước ra từ đó.
Giờ phút này, khi nhìn thấy cuộc chiến đấu kích liệt trên trời thì đảm cường giả cấp Tôn Đế cao giải của chiến đội Thiên Hạ và đám người của điện Thiên Thần vừa bước vào cũng chấn động không thôi.
“.. Hình như là tướng quân thời Cổ Triều của Thiên Hạ chúng ta? Đây... Bây giờ không phải là thời hiện đại sao? Sao lại còn có thể xuất hiện tướng quân Cổ Triều chứ?" Mỗi một tướng sĩ nội vực của Thiên Hạ nhìn thấy tướng quân Cổ Triều của Thiên Hạ chiến đấu với Long Nhĩ thì trong lòng đều vô cùng chấn động. Giờ phút này, bọn họ có rất nhiều nghi hoặc không nghĩ ra nổi.
Đó không phải là người sống mà chỉ là một chút tàn niệm mà thôi. Sau lưng Đường Ngọc Hiền gánh vác một số thứ, vốn dĩ bà không định dùng lá bài tẩy lúc này nhưng đầu óc của đám người ở chiến đội Hùng Sư đều có vấn đề. Bọn họ không nên ép bà hết lần này đến lần khác.
Đúng vậy, thật ra trong dự tính của Đường Ngọc Hiện thì bà dẫn theo Dương Hạ và năm tồn giả cường giả cấp Nhân Vưởng của Thủ Hồ Già là vì nghĩ cho dù là Long NH đã thắng lớn cấp Nhân Vương đỉnh phongnhưng cũng sẽ không dám lại nổ ra chiến tranh với Thiên Hạ. Nhưng Long Nhĩ lại là cái hố lớn, tự cho là bản thân đã đến cấp Nhân Vương đỉnh phong nên làm ra về ông đây là người đứng đầu thế giới này.
Cho nên, vì không để đám người Trung Nhất hoàn toàn cởi bỏ phong ấn nên Đường Ngọc Hiền mới phải dùng ra là bài tẩy của mình. Hơn nữa, lúc này Đường Ngọc Hiền đã nảy sinh ý muốn nhất định phải giết chết Long Nhĩ.
“Vốn định chờ đến lúc các người thăng cấp Đế Triều để đánh một trận ra trò với thế lực hắc ám nhưng nếu các người đã không lo tới kiếp số của chính mình vậy thì các người cũng không cần phải sống tiếp nữa! Cứ để cho toàn bộ chiến đội Hùng Sư rơi vào tay giặc đi!" Ánh mắt của Đường Ngọc Hiền lộ ra sát khí lạnh lẽo. Bà gắt gao nhìn chằm chàm Long Nhĩ đang liên tiếp tan tát ở phía xa.
Lá bài tẩy của Để Triều không thể sử dụng dễ dàng, rất có thể sau lần sử dụng này thì tướng quân Vương Hột sẽ biến mất hoàn toàn. Dù sao thì đổi phương cũng đã sớm chết đi nhiều năm, chỉ dựa vào chấp niệm để có thể đánh một trận mà thôi. Trong lòng Đường Ngọc Hiển cũng đã tức giận tột độ.
GIỜ phút này, tôn giả cường giả cấp Nhân Vương hậu kỳ của chiến đội Hùng Sư vốn đi đang chiến đấuvới Dương Hạ đã nhìn thấy Long Nhĩ bị thương nghiêm trong. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì thì Long Nhĩ cũng sẽ chết. Cho nên, ông là nhanh chóng quý xuống đất trước mắt Đường Ngọc Hà, lên tiếng cầu xin: Đường tồn, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi, cầu xin các người tha thứ cho chúng tôi một lần đi. Tôi vừa nhận được tin nội vực Hùng Sư của chúng tôi xảy ra biến cố lớn, tôi và tiền bối Long Nhĩ phải mau chóng quay về trợ giúp. Cầu xin Đường tôn giơ cao đánh khẽ, tôi cầu xin Đường tồn...
Bùm bùm bùm... Giờ phút này, tôn giả cường giả cấp Nhân Vương hậu kỳ của chiến đội Hùng Sư thấy Đường Ngọc Hiền không hề để ý thì bắt đầu dập đầu với bà. Hiện tại, ông ta đã hoàn toàn vứt bỏ tồn nghiêm, bỏ qua tất cả. Ông ta không vì gì khác, chỉ vì hiện tại chiến đội Hùng Sư của bọn họ đã cực kỳ nguy ran, tình hình cực kỳ nghiêm trọng.
Nếu ông ta và Long Nhĩ không nhanh chóng quay về giải quyết thì chiến đội Hùng Sư thật sự tiêu đời. Núi Thánh đã rơi vào tay giặc, tổng bộ chiến độ cũng đã rơi vào tay giặc. Hiện tại, thể lực hắc ám do Để Tà dẫn đầu đang xuất phát đi về phía thành phố tự do của bon ho. ngôn tình ngược
Đường Ngọc Hiến hừ lạnh một tiếng, không hề dao động. Bây giờ cầu xin tha thứ hả? Không phải vừanãy các người giết người rất sảng khoái sao? Không có chút nào quan tâm đến đại cục, chỉ vì lợi ích riêng mà thôi,
“Tiếp tục giết! Chiến đội Hùng Sư không cần thiết tiếp tục tồn tại: Tôi bị mù mới để bọn họ đối kháng kiếp nạn lớn!” Khuôn mặt Đường Ngọc Hiền lạnh lùng, cả người vẫn tràn ngập sát khí hét lớn một tiếng với Vương Hột.
"Giết...! Ong... Phanh!" Sau khi nghe lệnh, hơi thở trên người Vương Hột lại tăng vọt thêm lần nữa. Ông ta quay kiếm chém về phía đầu của Long Nhĩ. Giờ phút này, Long Nhĩ cũng nhanh chóng giơ kiếm chống đỡ. Nhưng mà, ông ta không đỡ được! Trong chớp mắt, thanh kiếm trong tay Long Nhĩ đã bị chém thành hai nửa, mà bản thân ông ta lại bị đánh bay ra ngoài một khoảng xa. Mặc dù giờ phút cuối cùng Long Nhĩ đã rút lui nhưng trên người ông ta vẫn bị chém ra một lỗ hồng vô cùng lớn, máu tươi không ngừng chảy ra từ đó.