Sau đó bà điên cuồng lục tìm những quyển sách chế tác từ ngọc khác, nhưng lại không phát hiện ra gì, tìm không thấy, mà khi bà trở lại xem lần nữa thì đúng chỗ bà xem lúc trước trong quyển sách cổ kia bị gió thổi qua, sau đó biển thành bụi bặm bay đầy trời rồi tiêu tán đi mất....
Giờ phút này, thân thể Đường Ngọc Hiền giống như bị sét đánh, sững sờ nhìn qua quyển sách ngọc chế kia bị tiêu tán, hóa thành đống tro tàn. Đây là ngọc! Theo lý thuyết thì nó không nên bị tiêu tán, cho dù là bị mai táng rồi phủ bụi hơn hai nghìn năm, cũng không nên tiêu tán.
Mờ giờ phút này lại tiêu tán đi mất, vậy thì giống như quyển sách này là thật sự đang chờ người quan sát, sau khi xem xong, thì triệt để thành mây khói, năm đó trong sử sách không có ghi chép chuyện này, bên trong sử thi của nước Doanh Đế cũng không có ghi chép một màn này, giống như người năm đó ghi chép đã cố gắng xóa sạch hết.
Vậy năm đó ba tôn còn lại của Tứ Cực Thiên Vương trong Thiên Thần Điện ở đâu? Phải chăng họ cũng đi cùng Lục Đế, thay mặt một Đại Để nước khác đi chinh chiến khu vực bên ngoài?
Đường Ngọc Hiền ngửa đầu lên nhìn trời, tâm tình lại bị kịch liệt rung động. Đời thứ nhất nước Đại Để bá chủ thiên hạ là Doanh Đế, Thiên Thần Điện vì Doanh Để chinh chiến bốn phương, họ... năm đó sự cố của họ lại hùng vĩ bao la cỡ nào?
Giờ phút này, Đường Ngọc Hiền không dám tưởng tượng ra nữa.
Sứ thi... đã rất lâu rồi, trong lòng Đường Ngọc Hiền không tự chủ được nổi lên hai chữ này. Bà muốn sinh vào trước thời kỳ kia, tận mắt nhìn thấy Doanh Để và Thiên hạ, còn có đời thứ nhất Đại Đế oai hùng.
Phóng mắt ra xa nhìn lại đều là lãnh thổ của vua chúa, đất đai xung quanh đây có lẽ cũng là vương thần! Trấn giữ bên ngoài, chinh chiến bên ngoài, bá chủ thiên hạ, đây chính là Đại để đời thứ nhất! "Hạo Thiên, con đường của con còn rất xa....Rất xa..." Đường Ngọc Hiên tự mình lâm bẩm. Sau khi rung động qua đi, trong lúc bà bất tri bất giác đã bước đi vào bên trong cường giả cấp Nhân Vương, trong mắt đã chảy xuống hai hàng lệ...
Cường giả cấp Nhân Vương là người bình thường có thể đột phá cực hạn của tuổi thọ, nhưng nước Đại Để đời thứ nhất, thậm chí những cường giả đời thứ hai bên trong lại hoàn toàn chết trận, không còn người nào sống sót, không người..
Bên kia Đường Ngọc Hiền tra ra được những thứ ấy, bao gồm cả việc từ trước tới nay Tiêu Hạo Thiên đã đi vào con đường Bá Hoàng, bà cũng tra được một vài thứ. Mà bà tin tưởng, bên trong suy tính của mình lần này con của bà cũng sẽ gặp một chút kiếp nạn, nhưng cuối cùng vẫn có thể thành công vượt qua, cho nên bà cũng không đi qua bên kia. Bà tin tướng Tiêu Hạo Thiên có thể chịu nổi.
Hơn nữa cường giả chân chính, giống như năm đó Đại Để đời thứ nhất Doanh Để hay Trấn Quốc Đại tướng quân thống lĩnh hàng trăm hàng nghìn binh mã chi huy thống nhất thiên hạ, người nào mà không trải qua vô vàng khó khăn, mới trưởng thành lên được chứ?
Cùng thời gian đó, bên tổng bộ của Bộ quốc phòng Linh Cẩu, Thiên Nhất đã cho phát nổ quốc vận của Bộ Quốc Phòng Linh Cẩu, muốn kéo lấy những cường giả của hai Bộ Quốc Phòng lớn là Thiết Lang, Cá Chuồn chết cùng, Tiêu Hạo Thiên đã vọt tới dưới chân một dãy núi lại ngây ngẩn cả người.
Sau một khắc, Tiêu Hạo Thiên không để ý tới khuyên can của đám người Hắc Đế, Hình Lão, anh cưỡng ép chính mình dừng lại. Sau đó thân thể Tiêu Hạo Thiên hơi run rẩy từ từ xoay người nhìn lại. Sau đó anh đã thấy Thiên Nhất đã bị bao phủ bên trong một quả cầu ánh sáng cực lớn để tự bạo.