Mà lần này, nếu vừa rồi đã bại lộ, Tiêu Hạo Thiên cũng không tiếp tục ẩn núp nữa. Anh trực tiếp tung hết sức chiến đấu đánh về phía cường giả đạo chủ cấp đại để cửu giai đang bị vây đánh. Nhất thời, vị đạo chủ bị mọi người vây giết, vốn đã bị thương, nay lại đối diện với đòn tấn công mạnh mẽ ngay chính diện của Tiêu Hạo Thiên, ngay lập tức liền không chịu nổi.
Bị Tiêu Hạo Thiên chém không ngừng phun máu, mà đám người đại trưởng lão vừa thấy Tiêu Hạo Thiên tới thì lập tức không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục mở hết sức tấn công, càn giết vị đạo chủ bị vây này. Còn có một Ngũ Tôn dưới quyền Đạo Nhất, không sợ chết, khí thế sắt đá đánh tới những kẻ bảo vệ cấp Thiên, giờ phút này, dù cho cả người đều bị tổn thương nghiêm trọng nhưng vẫn liều mạng vây giết vị đạo chủ này.
Tiếp đó Hắc Đế - người cũng bị thương nghiêm trọng, cũng vot tới. Nhất thời cán cân sức chiến đấu của hai bên lập tức nghiêng đi trong nháy mắt. Bốn khu chiến trường đã có một khu kết thúc, vậy thế cục ở ba chiến trường còn lại chắc chắn cũng sẽ sớm bị nghiêng di. "Không ổn, cho một người ra cứu viện, nhanh lên!" Một lúc sau, đạo chủ Thanh Hòa dẫn đầu vây công áp chế Đạo Nhất biến sắc. Ông ta không thể nào ngờ rằng, dưới sự liên thủ của Tiêu Hạo Thiên và Hắc Đế, thế mà một đạo chủ của bọn họ đã bị giết!
Tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy được nữa, nếu lại để đối phương giết thêm một đạo chủ, vậy hôm nay tất cả bọn họ sẽ ngay lập tức gặp phải nguy hiểm. Vì vậy lúc này Thanh Hòa cũng liều mạng, trước đó bọn họ chỉ muốn áp chế Đạo Nhất, dẫu sao, hôm nay, nếu Đạo Nhất không chết, nhất định một ngày sau Đạo Nhất sẽ tìm đến bọn họ gây sự. Nhưng giờ phút này ông ta cũng không quan tâm được nhiều như vậy. Vì vậy sau khi bọn người Thanh Hòa liếc mắt trao đổi với nhau một cái, đạo chủ Thu Hàn lập tức ép mình rời khỏi chiến trường bên này, chạy sang chiến trường chỗ bọn Tiêu Hạo Thiên bên kia.
Không thể để ai chết thêm nữa, tuyệt đối không thể để tiếp tục có người chết! "Giết ông ta đi! Mau lên!" Giờ phút ấy, Tiêu Hạo Thiên cảm nhận được phía đối phương vừa có một cường giả với khí thể không thua gì Đạo Nhất đánh tới, nhất thời Tiêu Hạo Thiên cũng trở nên nóng nảy. Một khắc sau, anh trực tiếp gầm to một tiếng, gọi dấu ấn Bá Hoàng Kiếm ra. Sức mạnh trong dấu ấn được trực tiếp cộng thêm vào thanh trường kiếm trên tay.
Tuy nhiên, thanh trường kiếm trong tay Tiêu Hạo
Thiên lại có vẻ như không chịu nổi năng lượng trong dấu ẩn Bá Hoàng Kiếm, thân kiếm không ngừng rung lên, như muốn vỡ, thế nhưng Tiêu Hạo Thiên cũng không lo được nhiều đến thế. Anh chỉ cần có thể giết vị đạo chủ trước mắt là tốt rồi.
Hiện giờ vị đạo chủ đến tiếp viện này vẫn còn cách chiến trường một đoạn, để mà tới đây, cũng phải cần thêm mấy giây. Điều Tiêu Hạo Thiên muốn làm đúng là trong mấy giây này, là giết chết đối phương.
Vì vậy trận chiến kế tiếp càng thêm kịch liệt, mỗi một giây, hai bên đều đánh ra không dưới một trăm đòn tấn công. Tôn đạo chủ bị nào là Tiêu Hạo Thiên, Hắc Đế, đại trưởng lão rồi mấy tôn tướng sĩ dưới quyền Đạo Nhất kia vây giết, hiện tại cả người cũng đã đẫm máu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thêm một chốc nữa, ông ta sẽ bị giết chết. "Cứu tôi! Nhanh!" Hiện tại trong lòng vị đạo chủ bị mọi người vây giết thật sự sợ hãi. Mãnh hổ không ngăn được bầy sói, chở nói chi là, giờ phút này bên chỗ ông ta A còn có một tên Tiêu Hạo Thiên có thể một mình đánh chính diện với ông ta trong một thời gian ngắn như vậy. Cho dù là giờ đây Tiêu Hạo Thiên cưỡng chế sử dụng Bá Hoàng Kiểm tăng cường, khiến luồng khí trong cơ thể không yên, nhưng không sao, phải giết chết đối phương trước đã. "Giết.." Một tiếng nổ vang, Tiêu Hạo Thiên chợt đẩm một quyền lên người đạo chủ kia. Một khắc sau, Hắc Đế với bộ Đế Khải vừa hiện lên thân cũng đột ngột nện một chùy lớn lên ngực đối phương. Ngay lúc vị cường giả đạo chủ kia đang lui nhanh, đoàn người đại trưởng lão, cùng với năm tôn tướng sĩ dưới quyền Đạo Nhất kia tất cả đều đồng loạt đánh mạnh tới...
Giờ phút này có Tiêu Hạo Thiên ở chính diện ngăn đỡ đòn tấn công của đối phương, dưới sự phối hợp của đám người Hác Đế, thương thế trên người đạo chủ bên kia không ngừng nặng thêm, đã trọng thương! Ông ta đã sắp không chống đỡ được bao lâu nữa. "Cổ chống đỡ đi!" Sắc mặt của vị cường giả đạo chủ đến tiếp viện giúp đỡ đã hoàn toàn thay đổi, ông ta là đạo chủ Thu Hàn! Nói trắng ra là lúc này đây, cả hai bên đều đang tranh cướp thời gian, nếu bọn Tiêu Hạo Thiên lại giết thêm được một cường giả cấp đạo chủ bên họ, vậy một phe Tiêu Hạo Thiên hoàn toàn có khả năng đại thång. Đến lúc đó thì không phái là đạo chủ Cửu Tôn kia giết tới anh nữa. Mà là mấy tôn đạo chủ còn sót lại bọn họ, có chạy thoát hay không còn khó nói!
Thế nhưng ngay lúc đạo chủ Thu Hàn đang cấp tốc chạy đến tiếp viện, trong lúc ông ta không chú ý, sau lưng ông ta đột ngột hiện lên một tia ánh kiếm rét lạnh! Một giây sau, một tiếng phụt nhẹ nhàng vang lên, dù đạo chủ Thu Hàn đã tận lực né tránh, thế nhưng vẫn bị đối phương chém trúng một kiếm, để lại một vết rách sâu hoắm trên lưng ông ta. "Phụt.." Từ khóe miệng đạo chủ Thu Hàn phun ra một ngụm máu tươi, dưới tình huống không còn cách, ông ta chỉ có thể vội vàng xoay người lại. Trong cảm giác của ông ta, sau lưng ông ta có một vị cường giả cấp bậc đạo chủ vừa xuất hiện, nhưng có vẻ khí tức không ổn định lắm, hình như là miễn cưỡng đột phá, năng lực chiến đấu cũng yếu hơn ông ta không ít. Không khác mấy với Đạo Nhất.
Nhưng! Cho dù là đạo chủ nhỏ yếu đi chăng nữa, cũng là đạo chủ! Nếu như giờ ông ta tiếp tục liều mạng đi cứu vị tôn đạo chủ bị bọn Tiêu Hạo Thiên vây giết kia, vậy ông ta cũng phải đối diện với trường hợp bị đối phương đánh lén tới mức bị thương nghiêm trọng.
Nét mặt của đạo chủ Thu Hàn lạnh lẽo tới cực độ xoay người, tiếp đó ông ta liền thấy được một cô gái mặc váy trắng xưa, trên đầu cũng phủ lụa trắng, cầm kiểm điên cuồng chém giết tới chỗ ông ta! "Cô là ai!" Đạo chủ Thu Hàn cực kỳ tức giận hét về phía cô gái. Nhưng căn bản đối phương không thèm để ý đến ông ta, mà tiếp tục chém một nhát lại một nhát, nhát này nhanh hơn nhát kia giết về phía ông ta.
Giờ phút này, Tiêu Hạo Thiên ở phía xa đang liều mạng càn giết vị đạo chủ trọng thương thấy biến cố bên kia thì lập tức mừng rỡ, sau đó rống lớn một tiếng: "Bạn ơi! Chống thêm mấy giây, không cần liều mạng, mấy giây là đủ rồi! Ngày sau Tiêu Hạo Thiên nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh!"
Tiêu Hạo Thiên gầm lớn một tiếng, vẫn tiếp tục mở hết sức chiến đấu giết chết vị cường giả đạo chủ kia. Mà giờ khắc này, Tiêu Hạo Thiên không hề biết, ngay sau khi anh hét ra câu kia, đặc biệt là lúc hét hai chữ bạn ơi kia, trong mắt cô gái thần bí xuất hiện trên khu vực ngoài chiến trường ngăn trở đạo chủ Thu Hàn lúc này chợt hiện lên chút nét khác thường. "Bạn ơi? Ngày sau... báo đáp?" Quỷ dị chính là, trên mặt cô gái kia không kiềm được hiện lên nét ửng đỏ. Tiếp đó cô không nghĩ nhiều nữa, cứ tiếp tục quấn lấy đạo chủ Thu Hàn,
Đạo chủ Thu Hàn đã thở hổn hển, rõ ràng sức chiến đấu của ông ta có thể áp chế cô gái thần bí vừa mới xuất hiện này, nhưng nếu ông ta muốn đánh bại đối phương trong thời gian ngắn thì cũng không phải chuyện đơn giản như vậy. Hon nữa chiến cuộc hiện tại, chỉ cần mấy giây là đã có thể quyết định. "Không...!" Một khắc sau, vị tôn đạo chủ bị Tiêu Hạo Thiên dẫn đám cường giả vây giết mắt thấy viện quân của mình đã bị người chặn lại thì cực kỳ không cam lòng, hét lên một tiếng tuyệt vọng. Nhưng sau đó ông ta lại lần nữa bị Tiêu Hạo Thiên chém một kiếm. "Điện chủ điện Thiên Thần! Dù cho tôi chết, tôi cũng phải kéo người chết cùng! Cùng đi chết đi!" Vị đạo chủ trọng thương bấy giờ cũng nổi giận, cũng tuyệt vọng. Tiếp đó khi thể trên người ông ta liền điên cuồng cuồng bạo. Ông ta... Định tự bạo! Kéo theo Tiêu Hạo Thiên và đám người vây giết ông ta chết cùng ông ta! "Bạo cả nhà ông ấy!" Nhưng một khắc sau, ngay lúc vị tôn đạo chủ đã bị trọng thương sắp chết kia muốn tự bạo, Hắc Đế đột nhiên trực tiếp nện một chùy lớn lên đầu ông ta. Nhất thời, vị đạo chủ đáng thương vừa dâng khí thế tự bạo muốn lấy mạng đổi mạng Hạo Thiên đã bị đánh. với bọn Tiêu
Rồi sau đó, bóng hình Tiêu Hạo Thiên ầm ầm xuất hiện trước mặt ông ta, trực tiếp chém một kiếm tách ông ta thành hai nửa,
Tới lúc này, chín cường giả đạo chủ cấp tôn đánh đến đây, đã chết hai vị tôn! "Không!" Đạo chủ Thu Hàn vừa thấy vị tôn chủ thứ hai bi chém cũng noi giận mà gầm lên một tiếng. "Tiếp tục giết đi!" Tiêu Hạo Thiên không hề dừng lại, sau khi chém xong vị cường giả tôn đạo chủ thứ hai thì anh lập tức dẫn đầu mọi người nga đến chiến trường gần nhất, chiến trường bên phía Đạo Trần.
Mà giờ khắc này, chiến trường bên phía Đạo Trần cũng vô cùng thảm thiết. Vì gấp gáp thể nên lần này ra tay, Đạo Trần đã gần như đã dùng hết sức chiến đấu, lấy mạng đổi mạng, vậy nên lúc này đây, bất kể Đạo Trần hay vị đạo chủ đổi chiến với ông ấy, cả hai đều đã trọng thương. Mà giờ khắc này, Tiêu Hạo Thiên đã dẫn một đám cường giả tấn công mãnh liệt đến. "Bạn ơi! Chống đỡ thêm mấy giây nữa, nếu không được thì rút lui! Ngày sau nhất định sẽ hậu tạ!" Ngay lúc đang ra tay đánh giết vị cường giả đạo chủ thứ ba, Tiêu Hạo Thiên lần nữa quay sang nói một tiếng với cô gái váy trắng thần bí đột ngột xuất hiện phía xa xa.
Mà cô gái thần bí váy trắng kia trái lại không hề nghe theo lời Tiêu Hạo Thiên, mà lại đột ngột càng thêm liều mạng đến chặn đạo chủ Thu Hàn đang trong cơn giận dữ. "Giết!" Đạo Trần vừa thấy bọn Tiêu Hạo Thiên tới cũng hét lớn một tiếng. Khí thế cuồng bạo, điên cuồng đánh tới vị đạo chủ đang đối chiến với ông ấy.
Giờ khắc này, Đạo Trần và Tiêu Hạo Thiên chủ động tấn công chính diện, còn đám người Hắc Đế và đại trưởng lão thì phối hợp chặt chẽ. Nhất thời trên người vị đạo chủ vốn đã bị trọng thương bên đối phương ngày càng xuất hiện nhiều vết thương hơn, thương thể cũng bắt đầu ngày càng nghiêm trọng hơn.
Giờ phút này, Thanh Hòa đang dẫn bốn cường giả tôn đạo chủ còn đang ở xa áp chế Đạo Nhất thấy đã hết hy vọng, chỉ có thể hét lớn một tiếng: "Mau chóng..." "Phật!" Nhưng ngay lúc đạo chú Thanh Hòa còn chưa nói xong, Đạo Nhất đã tóm lấy cơ hội trong khoảnh khắc kia, thân hình ầm ầm xuất hiện tại chỗ chết trước mặt một vị cường giả đang vây giết ông ta, dùng một kiếm chém chết đối phương. "Hừ, đối chiến với bản tọa mà còn dám phân tâm, Thanh Hòa, ông đang ngại mình chết chưa đủ nhanh sao?" Giờ khắc này, Đạo Nhất khinh thường lạnh lùng quát một tiếng, sát ý lạnh lẽo trên người phóng lên cao, ông ấy bị những người này vây giết cũng nổi giận. Nhưng ông ấy là người gần nhất dưới Nhân Vương! Cường giá cấp đạo chủ cảnh giới sinh mạnh nhất!
Giờ phút này Đạo Nhất giận dữ quát một tiếng, mắt thấy thân hình ông ấy đã xuất hiện trước mặt đạo chủ có sức chiến đấu yếu nhất, cưỡng ép đánh giết đối phương. "Xin lỗi, rút lui!" Giờ phút này, khi thấy Đạo Nhất lại lần nữa tập sát người khác, đạo chủ Thanh Hòa chỉ có thể kịp nói tiếng xin lỗi, sau đó liền dẫn Phi Mục và Lẫm Đông hai người điên cuồng chạy trốn ra xa. "Thu Hàn... Đi thôi!" Trong lúc bay ngang qua bên người đạo chủ Thu Hàn, đạo chủ Thanh Hòa đánh một phát về phía cô gái mang lụa trắng, cưỡng ép đẩy lui cô gái mặc váy trắng, sau đó dẫn đạo chủ Thu Hàn cấp tốc chạy ra xa...
Mà ngay lúc đạo chủ Thanh Hòa đang dẫn ba vị đạo chủ chạy trốn ra xa. Đột nhiên bên phía Đạo Nhất truyền đến một tiếng vang lớn rung trời. VI cường giả bị Đạo Nhất đuoi cùng giết tuyệt đến chỗ chết, trong tuyệt vọng, dã tự bạo...
Đúng, tự bạo, lúc trước ông ta thiếu một mối ân tình với đạo chủ Thanh Hòa, đối phương đã từng có ân cứu mạng ông ta. Vậy nên giờ phút này dù biết rõ bọn người Thanh Hòa muốn để ông ta ở lại chặn Đạo Nhất, ông ta cũng không oán hận câu nào.
Mà theo sau vị này cường giả cấp đạo chủ kia tự bạo, bên này Tiêu Hạo Thiên, Tiêu Hạo Thiên và Đạo Trần cùng với bọn người Hắc Đế cuối cùng cũng chém chết vị cường giả cuối cùng ngay tại chỗ...
Mà giờ khắc này, đạo chủ Thanh Hòa đang điên cuồng chui trốn xa xa không nhịn được quay đầu nhìn một cái. Tiếp đó ông ta liền thấy xa xa kia, sau một tiếng tự bạo kia, Đạo Nhất cả người toàn máu và đầy sát ý bước ra.
Sau đó ông ta lại bắt gặp đám người Đạo Trần và Tiêu Hạo Thiên vừa cưỡng chế đánh giết vị cường giả đạo chủ cuối cùng. Nhất là Tiêu Hạo Thiên, sát ý trên người Tiêu Hạo Thiên căn bản không thấp hơn Đạo Nhất bao nhiêu..
Giờ phút này, đoàn người đạo chủ Thanh Hòa bắt gặp ánh nhìn soi mói của Tiêu Hạo Thiên và Đạo Trần thì trong lòng không kiềm được dâng lên một nỗi sợ hãi, một nỗi sợ hãi sâu đậm...