Lục Lập cúi đầu, nhìn vào vạt áo bị ướt của mình. Lâm Thanh Chỉ cũng nhìn theo anh. Vạt áo sơ mi bị nước làm ướt hết, có thể mơ hồ nhìn thấy cơ bụng màu lúa mì của người đàn ông, nhớ đến cảm giác sờ vào lần trước... Cô đột nhiên nâng vạt áo đã bị ướt lên rồi tự nhiên sờ soạt một cái, sau đó mặt không biến sắc nói. “Ồ, cũng tạm được, tôi tha thứ cho anh.” Đột nhiên bị sờ mó, sau cổ Lập Lục lập tức căng thẳng, anh vô thức...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.