Mục lục
Nữ Phản Diện Ở Thập Niên 80
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Lập cõng Lâm Thanh Chỉ cầm lấy đồ đạc của cô, lại dưới sự chỉ dẫn của cô tìm nhà thợ mộc già mua một cái bàn chải màu nâu, sau đó mới cõng cô trở về thôn Tiểu Sơn.

Một phen giày vò này, sắc trời cũng không còn sớm, trên đường trở về cũng không gặp được bóng người nào.

Thời điểm bà nội Lâm nhìn thấy Lâm Thanh Chỉ được cõng trở về, hốt hoảng không yên, vẻ mặt lo lắng ở bên cạnh hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Lục Lập đem chuyện đã xảy lược bỏ bớt một chút nói ra, đem Lâm Thanh Chỉ ví thành một nữ anh hùng gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ.

Vừa nói anh vừa cõng Lâm Thanh Chỉ vào phòng, đi đến bên giường thả người xuống.

Lâm Thanh Chỉ nhìn bộ dáng lo lắng của bà nội cô, nói: "Bà, cháu thật không có việc gì, chỉ là bị trầy xước da thịt một chút, bác sĩ nói chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày là được."

Nói xong cô như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên yên tĩnh lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía bà nội Lâm: "Bà, bà nhìn xem hôm nay cháu vừa đi ra ngoài liền bị thương, điều này nói lên cái gì?"

Trong lòng bà nội Lâm căng thẳng, vội vàng hỏi: "Cái gì?"

"Điều này chứng tỏ, cháu không thích hợp đến trường, vừa muốn đọc sách đã có tai nạn đổ máu." Ngay cả lúc này Lâm Thanh Chỉ cũng không quên kích thích bà nội Lâm để cho bà buông tha suy nghĩ muốn cô đi học.

Cổ họng bà nội Lâm nghẹn lại, tức giận lấy đầu ngón tay chọc vào trán cô: "Cháu là đứa nhỏ chết tiệt, nếu đúng như lời cháu nói vậy thì mấy năm trước cháu đi học đã sớm gặp tai nạn mà chết rồi! Bà nói cho cháu biết, không có cửa, chân bị gãy, bà sẽ tự mình cõng cháu đến trường!"

Hai mắt Lâm Thanh Chỉ ủ rũ, đuôi mắt rủ xuống, ánh mắt đen nhánh ủy khuất nhìn về phía bà nội Lâm: "Bà, bà không thương cháu nữa phải không? Không phải trước đây cháu muốn cái gì bà cũng đồng ý sao? Nếu chuyện như thế này lại lần nữa xảy ra, bà sẽ đau lòng đấy!"

Bà nội Lâm hoàn toàn không để ý tới dáng vẻ đáng thương của cô, trước kia cháu gái cũng luôn làm nũng như vậy, gần đây đã thật lâu rồi không có như vậy nữa, có nhiều lúc còn giống như đã trưởng thành, hiện tại nhìn cô như vậy, trong lòng không biết vì sao có chút thoải mái khó hiểu, nhưng trên mặt lại hung dữ: "Đúng, bà không thương cháu nữa, bà đi hầm canh xương cho cháu, lười nói với cháu."

Nói xong liền đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng bà nội Lâm đi ra ngoài, Lâm Thanh Chỉ ngay lập tức hét to: "Bà, cho thêm chút thịt, cháu không thích uống mỗi nước canh."

Từ xa trong bóng tối truyền đến một tiếng cười mắng: "Con bé chết tiệt."

Lục Lập đứng một bên chứng kiến hết tất cả, chậc chậc hai tiếng: "Tôi không nghĩ tới cô lại là người như vậy."

Lâm Thanh Chỉ liếc anh một cái: "Tôi là loại người gì? Còn đứng đó làm gì vậy? Ngồi xuống." Nhà mình mà còn khách sáo như vậy.

Lục Lập ngồi xuống theo lời cô, ai ngờ anh vừa ngồi xuống Lâm Thanh Chỉ liền mở miệng: "Đi rót cho tôi một ly nước, tôi có chút khát nước."

Lục Lập:...

Vậy tại sao vừa rồi cô còn kêu anh ngồi xuống? Anh có lý do để nghi ngờ rằng cô là đang cố ý.

Anh đứng dậy rót nước, chợt nghe Lâm Thanh Chỉ ở phía sau nói: "Anh rót thêm một ly đi."

Tay đang rót nước của anh dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên, còn biết để cho anh uống nước, cũng được.

Như biết được suy nghĩ của anh, Lâm Thanh Chỉ ngay lập tức nói tiếp: "Tôi sợ một ly tôi uống không đủ, đến lúc đó phải làm sao bây giờ."

Lục Lập tự mình đa tình:...

Lục Lập rót nước xong, cuối cùng vẫn uống ly nước còn lại phân nửa mà Lâm Thanh Chỉ uống không hết vào trong bụng, sau đó bị cô đuổi trở về.

Bằng không, ánh mắt của cô lại kỳ quái, nghi hoặc giống như hoài nghi anh lưu lại là vì bữa canh xương hầm của nhà cô vậy.

Nghĩ đến trước kia đều là cô lôi kéo anh không cho đi, còn vừa ôm vừa dính người, quả nhiên đàn ông không có được thì đáng giá, chiếm được rồi sẽ không được quý trọng nữa, Trần Hải Thanh chính là tấm gương...

Trong đầu suy nghĩ lung tung một đống lớn, cuối cùng đầu óc vẫn không thể tránh khỏi nghĩ đến vết thương trên đùi cô hôm nay, ánh mắt dần dần tối lại, nghiến chặt hàm răng, Lí Bình...

Lúc trước anh dễ dàng tin tưởng Lí Bình là vì hắn có thể nói ra hình dạng của sợi dây chuyền, chuyện anh tìm dây chuyền mọi người ai cũng biết, nhưng hình dạng của nó chỉ có một mình anh biết, ngay cả người nhà của anh cũng không ai biết. Vì phòng ngừa có người giả mạo trong quá trình tìm kiếm, cho nên ngay từ lúc bắt đầu tìm sợi dây chuyền anh đã không nói cho bất luận kẻ nào biết được hình dáng của nó.

Chỉ nói rằng muốn tìm một sợi dây chuyền, anh chỉ cần nhìn thấy là sẽ nhận ra.

Dây chuyền bằng gỗ màu nâu được chạm khắc hình cá mang theo máu tươi luôn xuất hiện trong giấc mơ của anh, anh không biết máu là của ai, chỉ biết rõ sợi dây chuyền này rất quan trọng, quan trọng như là được đào ra từ trái tim bên trong cơ thể, không có nó người đau không sống nổi.

Lí Bình biết được hình dạng của sợi dây chuyền trong lòng anh liền cảm thấy kỳ quái, lại nghĩ đến chuyện Lí Bình và cô gái áo đỏ đã làm, ánh mắt anh lộ ra tia lạnh lùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK