Lục Lập cầm điện thoại im lặng, đây là người thứ hai bảo anh đừng tìm sợi dây chuyền nữa.
Trước kia mỗi lần anh nghe thấy không thể tìm được sợi dây chuyền, không hiểu tại sao tim sẽ luôn đập nhanh gấp gáp tựa như có người đang ngăn cản anh đi gặp một thứ rất quan trọng, nghiêm trọng hơn nữa còn có thể không thở nổi, tâm tình cũng vì thế mà biến thành âm trầm dễ tức giận.
Nhưng từ sau khi đến thành phố G, anh không chỉ rất ít khi nằm mơ, mà lúc nhắc đến sợi dây chuyền tim cũng sẽ không còn đập nhanh như trước.
Hơn nữa sau chuyện sòng bạc, ý niệm muốn tìm được sợi dây trong đầu cũng giống như đang dần phai nhạt.
Trước kia anh vẫn cho rằng chỉ có tìm được sợi dây chuyền thì tình trạng tim đập nhanh mới không xảy ra nữa, nếu không phải không tin quỷ thần, anh chắc là đã hoài nghi rằng mình bị người khác nguyền rủa.
Cúp điện thoại, Lục Lập ở nhà ăn cơm xong liền trực tiếp đi đến thôn Tiểu Sơn.
Lúc anh đến, liếc mắt một cái đã nhìn thấy được Lâm Thanh Chỉ đang ôm cây trúc ngồi ở trong sân.
Sân nhỏ đất vàng đã được bà nội Lâm thu dọn rất sạch sẽ, trên tường còn treo một chuỗi ớt và tỏi, mặt trời mới mọc chiếu vào trong sân, một mảnh vàng óng người ngồi trong sân cũng giống như khoác ánh chiều tà.
Mái tóc đen bị gió thổi qua má...
Lâm Thanh Chỉ tức giận, cái tóc rối này là đang bị cái gì? Cô chỉ cần cúi đầu tước trúc là mái tóc này sẽ luôn bị gió thổi đến trước mắt làm vướng víu.
Thật khó chịu.
Đưa tay quyết liệt túm lấy tóc đang bay tới, một tay cô duỗi thẳng tóc, một tay giơ dao đang tước trúc lên, muốn chém xuống một dao.
"Dừng lại!" Thấy động tác của cô, Lục Lập hoảng sợ, không chút do dự hét to.
Động tác cầm dao của Lâm Thanh Chỉ dừng lại, ngẩng đầu nhìn người cách mình không xa: "Tới đúng lúc lắm, mau đến đây giúp tôi buộc tóc lại."
Hiện tại chân cô bất tiện, mỗi lần muốn đi đâu cũng đều phải lò cò nhảy tới nhảy lui, bằng không cũng sẽ không bực đến mức muốn trực tiếp cắt tóc, Lục Lập tới rất đúng lúc, cô không cần cắt tóc cũng không sợ tóc bị thổi bay tứ tung đến phát bực nữa rồi.
Lục Lập:???
Sau đó Lục Lập bước vào sân nhỏ nhà họ Lâm, bắt đầu công việc đầu tiên trong ngày 'buộc tóc'.
Cái này, anh đã luyện qua.
Sau đó, Lâm Thanh Chỉ liền nhìn thấy được một người đàn ông như Lục Lập thế mà lại từ trong túi đột nhiên lấy ra hai cái dây buộc tóc, hai tay còn nhanh chóng thắt cho cô hai bím tóc gọn gàng.
Tay Lâm Thanh Chỉ tay đang tước trúc dừng lại một chút, cúi đầu nhìn bím tóc quai chèo trước mặt mình, cô còn cho rằng anh phải mất rất nhiều công sức mới có thể giúp cô buộc tóc lại, kết quả… Anh đã không còn là Lục Tiểu Lập như trước kia, tóc thắt không đồng nhất vừa đụng đã bung rớt.
Cô nhìn hai bím tóc không thể bắt bẻ trước mắt, cầm dao ngẩng đầu híp mắt nhìn Lục Lập: "Nói, có phải anh về nhà luyện tập hay không?" Cái bím tóc này thắt còn tốt hơn cả cô.
Lục Lập cười nhạo một tiếng, hai tay đút túi quần biểu tình châm chọc: "Ai nha, làm sao có thể, tôi đây là có thiên phú đấy."
Lục Lập tuyệt đối không thừa nhận mình đã luyện rất nhiều lần, nói xong câu đó liền bắt đầu chuyển đề tài: "Cô tước trúc làm gì?"
Anh nhìn thoáng qua chân cô, kiêu ngạo nói: "Chân cô còn chưa tốt đâu, thiếu cái gì cứ nói tôi mua cho cô, bỏ dao xuống đi."
Lâm Thanh Chỉ không để ý tới anh cúi đầu tiếp tục đẽo trúc của mình, có một số dụng cụ cô đã quen dùng, mua cũng không nhất định có thể dùng được thuận tay, nếu không phải có một số thứ cô không biết làm thì cô đã tự mình làm hết.
Sau đó Lục Lập chỉ thấy cổ tay Lâm Thanh Chỉ nâng lên, chỉ trong chốc lát sau một khối gỗ dài vuông ở trong tay cô qua vài vết cắt đã ngay lập tức biến thành một vật giống như một con dao nhỏ, nhưng nhìn lại không giống như dao nhỏ bình thường, thân dao hơi mập mạp, đầu nhọn, phía dưới là phần cán, ngoài ra cô còn làm thêm một con dao dài, giống như một que kem dài, đầu hơi nhọn, nhưng so với que kem thì mỏng hơn rất nhiều.
Bất quá con dao làm bằng gỗ lại không sắc bén, cũng không thể thái rau được, Lục Lập nhướng mày: "Mấy thứ này có ích lợi gì? ”
"Dùng mở trang sách." Lâm Thanh Chỉ thuận miệng trả lời, quyển sách cô nhặt được bị ẩm đến rách nát mà dính chặt nhau vô cùng nghiêm trọng, không có khả năng dùng tay để mở ra, dao trúc này có thể dùng làm công cụ thay thế để mở trang sách, nghĩ đến đây cô lại làm thêm mấy con dao bằng trúc hình dạng không giống nhau.
Dao bằng trúc làm xong, Lâm Thanh Chỉ liền đem một khối giấy nhám dùng để mài mòn cùng dao bằng trúc đã làm xong đưa cho Lục Lập: "Anh mau giúp tôi đem những thanh trúc này mài phẳng, đừng để phía trên còn sót lại gai trúc." Sách vốn đã rách, lại bị gai trúc đâm qua sẽ làm tăng khối lượng công việc của cô.
Trong lòng Lục Lập còn có một đống nghi hoặc, muốn hỏi cô mở trang sách để làm gì, vì sao mở trang sách lại phải dùng đến cái này... Nhưng nhìn bộ dáng chuyên chú của cô, anh vẫn lựa chọn ngậm miệng lại ở một bên cầm giấy nhám mài dao trúc mà cô đã đưa cho mình.
Không hiểu vì sao anh lại có cảm giác nếu quấy rầy cô sẽ bị đánh.