Ngoan ngoãn mài dao bằng trúc, Lục Lập không chút cảm thấy bản thân của mình có cái gì không đúng so với bình thường.
Nếu Tôn Minh Thiên biết, khẳng định sẽ khiếp sợ lắc lắc vai anh nói: "Người anh em, phải vùng lên."
Lâm Thanh Chỉ lại chọn một cây trúc có chút hơi gồ ghề, tước nó thành hình nón, nhưng đỉnh đầu lại tuyệt đối không nhọn mà ngược lại giống như một cái cột đài nhỏ.
Cái cô vừa làm là tay cầm của dùi mũi kim, phía sau đã được mài bóng chỉ cần đem kim cắm vào đầu nhỏ kia là có thể dùng, tuy rằng đơn sơ một chút, nhưng chỉ là một quyển sách rách cũng không cần dụng cụ quá tốt.
Quyển sách này sửa xong có thể đọc hay không cô cũng không biết, nhưng cô biết nếu như cô không sửa sẽ phải đọc sách, vậy còn không bằng cô từ từ sửa, ít nhất có thể kéo dài thêm chút thời gian.
Tâm lý này của cô quả thực giống như là một đứa trẻ không muốn đọc sách đang kéo dài thời gian đọc sách thông qua việc lặt vặt , tình nguyện làm việc cũng không muốn đọc sách, giống như là thật sự có thể đọc ít lại một chút.
Sau khi các dụng cụ cần dùng đều đã được chuẩn bị đầy đủ, Lâm Thanh Chỉ buông dao trong tay xuống, nghiêng đầu liền nhìn về phía Lục Lập đang ngồi bên cạnh nghiêm túc làm việc.
Anh đang cúi đầu chăm chú, một bên mặt thôi cũng đã đủ thấy ngũ quan vô cùng cân đối, sống mũi thẳng tắp, dọc theo phía dưới có thể nhìn thấy rõ ràng yết hầu đang chuyển động.
Nhìn một lúc, trong mắt cô hiện lên một nụ cười xấu xa, ngón tay thon dài chậm rãi giơ lên, sau đó từ từ chạm vào cổ Lục Lập rồi kề sát lại gần nói: "Anh trai, ôm em."
Lục Lập vốn đang nghiêm túc mài dao bằng trúc, nghe nói như vậy, thiếu chút nữa khí quản bên trong sặc nước bọt, phía sau cổ lúc này cũng giống như bị lửa đốt qua, nóng đến mức khiến tay chân anh luống cuống, hai tai ửng đỏ.
Anh ngẩng đầu, khuôn mặt hung dữ nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ: "Cô làm gì vậy?"
Lâm Thanh Chỉ vô tội chớp chớp đôi mắt ngập nước của mình, ủy khuất: "Anh trai, anh thay đổi rồi, trước kia anh chính là rất thích em như vậy a, mỗi ngày không thấy được đều rất… Uhm..."
Lục Lập mặt đỏ tía tai, khuôn mặt hung dữ che miệng cô lại.
Mẹ nó, người này là yêu tinh có phải hay không.
Nhìn hai tay cô vẫn còn đang kéo tay mình, lồng ngực anh lúc này dường như có một đàn nai nhỏ đang nhộn nhịp chạy loạn bên trong, cả người anh nóng lên, cổ họng khô khốc.
Cuối cùng ấn đầu ôm người vào lòng, đi vào trong phòng, đặt người lên giường hung tợn nói: "Thành thật một chút."
Nói xong liền bước nhanh xoay người đi ra ngoài, không chút nào chú ý tới tư thế đi bộ như chạy trốn của mình.
Phía sau, Lâm Thanh Chỉ còn cười vô cùng xấu xa.
Thật thuần khiết a.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô đặt tất cả các dụng cụ của mình trên chiếc bàn bằng gỗ lim trong nhà, sau đó vịn tường dùng một chân vào phòng bếp để trộn bột làm thành hồ nhão.
Cô nhớ rõ ông lão kia từng nói, bột hồ nhão muốn dùng tốt thì phải làm và dùng luôn trong ngày, để qua đêm sẽ dùng không tốt nữa, hiện tại đi làm vừa đúng lúc còn mới dùng luôn.
Từ trong phòng bếp tìm được bột nhão tự chế của bà nội Lâm, cô đổ bột nhão vào bát thêm nước lạnh vào, chờ điều chỉnh đến độ dính thích hợp, lại rót thêm một bát nước nóng từ trong ấm giữ nhiệt ra, kế tiếp chỉ cần đem nước sôi dựa theo tốc độ đều tay từ từ đổ vào bột nhão khuấy là được rồi, nhưng rất nhanh cô liền ý thức được một vấn đề.
Cô đứng một chân, căn bản không khống chế được tốc độ đổ nước sôi, bàn tay rót nước lay động giống như chim cánh cụt đang đi bộ.
Cô buông bát nước ra ngoài hét lên: "Lục Tiểu Lập, anh mau đến đây."
Nhiệt độ trên người Lục Lập ở bên ngoài vừa mới hạ xuống, hiện tại lại nghe được thanh âm của cô, đại não đều theo bản năng xuất hiện một tia giãy dụa.
Nhưng nghe thấy tiếng cô thúc giục ở nhà bếp, anh vẫn đi.
Thấy anh tới, Lâm Thanh Chỉ tự nhiên nói: "Đỡ lấy tôi."
Nghe thấy lời nói của cô, sắc mặt Lục Lập có chút cứng đờ, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Nhận thấy phía sau vẫn không có động tĩnh gì, cô quay đầu nhìn về chỗ cũ, không kiên nhẫn đưa tay giữ tay anh đặt tay lên thắt lưng mình, dặn dò: "Giữ chắc, đừng để tôi bị lung lay."
Nói xong liền trực tiếp khom người đi bưng nước nóng đặt trên bàn.