Lưu Đinh Đinh cùng Trần Mỹ Mỹ đứng ở một bên sửng sốt, ban đầu hai người còn tưởng rằng anh đến là để gây phiền phức cho hai bà, kết quả... Không ngờ anh chỉ là tới hỗ trợ sửa chữa. Còn có, các bà tại sao lại không biết từ khi nào bà nội Lâm lại có thêm thân thích là người nhà họ Lục?
Không phải nói thằng nhóc họ Lục kia cùng Lâm Thanh Chỉ là quan hệ trai gái hay sao? Nếu vậy, chuyện hai bà giới thiệu đối tượng cho cô anh hẳn là sẽ không quan tâm tới có phải không?
Hai người liếc nhìn nhau một cái, tâm tư bách chiết thiên hồi (*), nhưng lại có chung một ý niệm trong đầu, đó chính là đối với tiền đã nằm trong tay các bà tuyệt đối sẽ không buông tha.
(*) Bách chiết thiên hồi: Trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả.
Thời điểm Lâm Thanh Chỉ đỡ bà nội Lâm quay trở về tới chòi nhỏ, Lục Lập cùng Tôn Minh Thiên từ lâu đã khí thế ngất trời bắt đầu hành động.
Bà nội Lâm khuyên như thế nào cũng không khuyên được, sau đó Lâm Thanh Chỉ bất đắc dĩ chỉ có thể đỡ bà tới nhà thím Tề ở bên cạnh nghỉ ngơi: "Bà, cháu tự mình đi giải quyết một chút, bà ngồi nghỉ nhờ ở nhà thím Tề, lát nữa cháu sẽ quay lại đón bà về."
Bà nội Lâm xúc động: "Bạn học cũ của cháu cũng quá nhiệt tình rồi."
Lâm Thanh Chỉ nghe thấy bà nói nhưng không có trả lời.
Lục Lập tốt bụng trong lời bà, hiện tại lại đang chỉ huy Tôn Minh Thiên cầm lấy cái thang.
Thẳng cho đến khi Tôn Minh Thiên đã cầm lấy cái thang bò đến trên nóc nhà, anh vẫn còn chưa có nhận thức được là chuyện gì đang xảy ra, anh tại sao lại ở đây sửa nhà? Chẳng lẽ đây chính là nhà của người bạn nghèo khổ mà Lục Lập đã nói đến sao?
Lục Lập chính mình cũng đang ba chân bốn cẳng bận rộn suy nghĩ không biết phải nên sửa chữa như thế nào, anh đem tấm nhựa mới mua đặt ở trên nóc sau đó lại dùng mấy mảnh gỗ cùng lá ngô ép chặt lại, nhìn không sai biệt lắm mới vừa lòng vỗ vỗ tay.
Lâm Thanh Chỉ từ lúc trở về vẫn luôn tựa người vào trên cánh cửa, nhìn anh chuyển động nhảy lên nhảy xuống, không nói gì.
Lục Lập chú ý tới bóng dáng của cô, thời điểm làm việc còn lặng lẽ liếc mắt mấy lần, động tác trong tay cũng cố tình phóng đại chỉ sợ cô không nhìn thấy.
Ở trên nóc nhà sờ đông sờ tây sờ soạng một hồi lâu, anh cảm thấy chính mình đã phô bày đủ rồi mới nương theo cái thang mà bò xuống phía dưới.
Anh đi thẳng đến nơi Lâm Thanh Chỉ đang đứng, đưa tay chỉ về phía một đống đồ đạc đang để ở trước cửa nhà bếp: "Tôi ngày hôm qua nhìn thấy đồ ở trong nhà cô có chút đơn giản... Cho nên, tôi liền mua thêm một ít..."
Anh còn chưa nói hết, Lâm Thanh Chỉ đã nhíu mày cắt ngang: "Lục Tiểu Lập, anh có phải muốn bị đánh hay không?" Đối với anh tốt anh lại đạp lên mặt mũi cô, đem anh quăng ra ngoài, anh lại xoay một vòng rồi trở lại.
Lục Lập có chút sửng sốt, sau đó chính là khiếp sợ, anh vừa rồi tốt với cô như vậy cô không thấy sao?
May mắn anh còn có chuẩn bị thêm phương án dự phòng, mắt liếc nhìn cô một cái, anh vươn tay lấy đồ ở bên trong túi áo ra, đưa tới trước mặt Lâm Thanh Chỉ: "Cầm lấy, tôi đặc biệt mua cho cô đấy."
Lâm Thanh Chỉ cúi đầu nhìn xuống tay anh, là một cái nơ bướm màu đỏ, cô thản nhiên nói: "Cầm làm gì?"
Lục Lập liếc nhìn cô: "Tôi đặc biệt mua đấy! Cô có hiểu thế nào là đặc biệt không?"
"Không hiểu, không cần, tránh ra."
"Vì sao?" Lục Lập bỗng nhiên cảm thấy hơi nghẹn trong lòng.
Lâm Thanh Chỉ thuận miệng qua loa trả lời: "Không biết dùng."
"Không biết dùng?" Lục Lập nghi ngờ, còn có nữ sinh không biết dùng nơ con bướm sao?
Anh liếc mắt nhìn tới tóc phía sau của cô đang tùy tiện dùng rơm rạ buộc lại, trong lòng cuối cùng cũng tin hơn một nửa, anh nhớ lại cô dường như đến ăn còn không đủ no, cũng đúng, chắc vì lý do không có điều kiện mua cho nên mới không biết dùng.
Nắm chặt lấy nơ con bướm trong tay, anh đứng ở tại chỗ rối rắm một hồi lâu, cuối cùng nhìn cô nhỏ giọng thử thăm dò: "Tôi giúp cô."
Lâm Thanh Chỉ nhìn người buổi sáng còn nói bọn họ không có quan hệ gì, lúc này không biết vì sao lại đột nhiên trở về, lại còn vừa sửa chữa nhà vừa tặng đồ cho cô, động não suy nghĩ lúc lâu cũng không nghĩ được có chuyện gì đã xảy ra với anh, trừ khi anh đã khôi phục lại ký ức trước đây, nếu không anh chính là đang tính toán muốn gây ra chuyện gì đó, cô cũng không phải là kẻ ngốc.
Cô nhìn Lục Lập đột nhiên cười khẽ một tiếng: "Được rồi, nếu anh có thể buộc được nó lên đầu tôi, tôi sẽ nhận lấy."
Sau đó Tôn Minh Thiên trên nóc nhà liền chứng kiến được cảnh tượng không thể tin nổi, tiểu bá vương nhà họ Lục đứng tại chỗ một hồi lâu cuối cùng cũng cắn răng một cái bắt đầu đi vào trong phòng lấy đồ đạc ra, lúc thì lấy gương, lúc lại lấy lược, một hồi lại lấy thêm cả ghế.
Xong hết tất cả, Lục Lập còn mời nữ sinh gầy teo, làn da còn có chút vàng như nến kia ngồi xuống trên ghế đẩu.