Ánh sáng từ bên cửa rọi vào, chiếu lên gò má Lâm Thanh Chỉ, mơ hồ còn có thể nhìn ra lông tơ nhỏ màu trắng mịn. Lục Lập nín thở, rón rén đi tới trước giường cô, sau đó từ từ vươn tay nắm chặt lấy mũi cô. Lông mày người trên giường hơi nhíu lại, dường như nhận thấy hô hấp có chút khó khăn cho nên miệng liền theo bản năng mở ra một khe nhỏ, lấp ló làm lộ ra hàm răng trắng nõn. Đôi môi nhỏ xinh cùng với tính khí của cô lúc tỉnh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.