Từ thời điểm biết tin mình bị lừa gạt về sau bà luôn bên cạnh Thanh Chỉ cho đến khi con bé lớn lên, cũng mặc kệ không còn quan tâm tới mấy tin nhảm trong thư từ ở quê gửi lên nữa, quan hệ với quê hương lúc đấy trên cơ bản cũng đã xem như là chặt đứt, chỉ là ngẫu nhiên lại nhớ tới việc mình từng sủng ái hai tên sói mắt trắng lại cảm thấy đau lòng, càng nghĩ càng thấy có lỗi với con trai út, nhưng con trai dù sao cũng đã lớn đến mức không còn cần mẹ nữa rồi, bà cứ như thế liền đem hết tất cả sự yêu thương cùng áy náy của mình đặt lên trên người cháu gái.
Thạch Hiểu Quyên vốn là loại người thích bỏ tiền ra ngoài chơi bời, còn Lâm Cương Ngọc thì phải thường xuyên làm nhiệm vụ có khi mấy tháng cũng không trở về, thành ra cháu gái có thể nói đều là do một tay bà nuôi lớn từ đút cơm, mặc quần áo, đưa cô đi học, dỗ dành cô ngủ...
Tình cảm đều từ đó mà bồi dưỡng ra, nửa đời sau này người bà quan tâm nhất trừ con trai út ra cơ hồ tất cả đều là Lâm Thanh Chỉ, có thể nói Lâm Thanh Chỉ chính là mệnh căn của bà, bà từng cho rằng mình sẽ cứ như vậy mà nhìn Lâm Thanh Chỉ lớn lên, lập gia đình, sinh con...
Nhưng ai ngờ được... Lâm Cương Ngọc thế mà trong một lần đi làm nhiệm vụ như thường lệ đã một đi không trở lại, lần trở về đấy chính là được người trong quân đội mang theo tro cốt cùng huân chương của anh đến đưa cho bà.
Sau đó bà mang theo Lâm Thanh Chỉ trở về Tiểu Sơn Thôn, nhìn đại phòng nhị phòng bắt đầu lên mặt, bà biết những người này đều không đáng tin cậy cho nên thừa dịp còn thanh tỉnh liền chia nhà, nhà cửa đất đai chính mình một cái cũng không cần.
Bà biết nếu bà thật sự ra đi, mấy thứ này không chỉ không thể để cho cháu gái phòng thân, phỏng chừng còn có thể dẫn tới tai họa.
Bà chính mình tính toán trong tay vẫn còn có tiền tiết kiệm được do con trai út đưa nhiều năm qua và lương hưu phát ra từ trong quân đội, chờ sau khi bản thân rồi rời nhân gian này rồi sẽ đưa hết số tiền đấy lại cho Lâm Thanh Chỉ để con bé thi đại học, không bao giờ trở về nơi này nữa, về sau sẽ có thể sống cuộc sống không tệ.
Đồng thời bà còn lặng lẽ liên lạc với Thạch Hiểu Quyên, dù sao cô cũng là mẹ ruột của con bé nhờ cô hỗ trợ trông coi Thanh Chỉ một chút hẳn là không sao, vì dù sao Thanh Chỉ cũng đã lớn sẽ không làm chậm trễ cô tái giá, nhưng không ngờ tới kết quả đều là tất cả thư chỉ có đi không có về.
Không những thế, bà còn không tin được bà còn chưa chết đứa cháu gái ngốc này đã xém nữa tự mình giết chết mình, bây giờ ngẫm lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Bà hiện tại đến sinh bệnh cũng không dám, chỉ muốn vì cháu gái tìm một đường lui, cho dù sau này bà có rời đi cô cũng đã có được một đường lui tốt.
Đi học là một đường lui tốt, lập gia đình cũng là một đường lui tốt, nếu như có thể hoàn thành hết cả hai thì sẽ càng tốt hơn, cho nên khi Lưu Đinh Đinh nói đến hôn sự của nhà họ Hồ bà đã rất nghiêm túc mà suy nghĩ. Nghe nói con trai Hồ gia cũng là sinh viên đại học, tư tưởng của anh hẳn là sẽ thoải mái rộng lớn hơn so với người bình thường một chút, có lẽ sau khi thành công nói chuyện kết hôn còn có thể nói cậu ta giúp Thanh Chỉ đi học trở lại.
Bất quá lời nói từ miệng của những người như Lưu Đinh Đinh cùng Trần Mỹ Mỹ nói ra bà có chút không tin cho mấy, tình huống cụ thể bà vẫn phải hỏi thăm thêm, dù sao qua miệng bà mối một người mắt mù chân què cũng có thể trở thành người thư sinh tuấn tú.
Đại sự chung thân của cháu gái bà ai bà cũng không tin, ngay cả chính bản thân mình bà cũng không tin chứ đừng nói chi là người khác.
Nghe thấy bà nội Lâm "Đường Tăng" lại bắt đầu niệm về chuyện học hành, Lâm Thanh Chỉ hơi có chút đau đầu, tại sao ở kiếp nào cũng đều không thể thoát khỏi vết xe này chứ! Trước kia lúc ở tông môn ngày nào cũng phải đọc sách, không nghĩ tới sang đến thế giới này cũng phải vậy, chẳng lẽ trong sách còn có thể có vàng bạc châu báu gì sao? Cũng không có giúp kiếm được tiền nhanh chóng.
Nhưng những lời này cô cũng không có dám nói trước mặt bà, nếu bà Lâm nghe được nhất định sẽ đánh một cái chửi một tiếng.
Nghĩ vậy, Lâm Thanh Chỉ liền nói qua loa: "Nói sau, nói sau." Nói xong còn giơ sách trong tay lên, giống như hiến bảo nhìn về phía bà nội Lâm: "Bà, bà xem cuốn sách này thật dày, hôm nay vận khí của cháu không tệ, tùy tiện đi trên đường cũng có thể nhặt được cái này, bà cảm thấy điều này nói lên cái gì?"
Ánh mắt Lâm Thanh Chỉ sáng lấp lánh nhìn về phía bà nội Lâm, trong mắt đều lộ ra vẻ khoe khoang, chỉ chờ bà nội Lâm tiếp lời.
Bà nội Lâm nghi hoặc nhìn cô, trong lòng có một dự cảm không tốt, chậm rãi mở miệng hỏi: "Cái gì?"
"Đương nhiên là rõ ràng đang nói công việc này có thể phát tài a!" Lâm Thanh Chỉ trong nháy mắt thẳng tắp sống lưng của mình, tự mình bắt đầu trôi chảy nói ra mấy lời hùng hồn chứng minh: "Bà nhìn xem cháu tùy tiện đi một đoạn đã có thể nhặt được một quyển sách dày như vậy, cái này có thể bán không ít tiền đấy, về sau dựa vào sự may mắn này trong công việc nói không chừng cháu còn có thể trở thành vua của ngành công nghiệp, không phải nói ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có Trạng Nguyên hay sao! Sau này, nghề nhặt phế phẩm cháu cũng có thể chính là trạng..."
Chữ "nguyên" còn chưa kịp nói ra miệng, trên lưng Lâm Thanh Chỉ đã bị ăn một cái đánh vang dội.
Bà nội Lâm tức giận đến mức tay giơ lên cũng đã phát run, vua của nghề nghiệp? Nhặt rác đại vương? Ôi chao, trái tim của bà, cháu gái của bà làm sao có thể...
"Sau này không được nhặt phế phẩm nữa!"