Lục Lập có thể tin Lý Bình thực ra cũng là do có một nguyên nhân.
Nhiều năm như vậy Lục Lập vẫn luôn tìm kiếm, mọi người đều biết Lục Lập là đang tìm một sợi dây chuyền, nhưng không ai biết sợi dây chuyền đó trông như thế nào, chỉ có Lý Bình nói ra được hình dạng của nó, cho nên chính điều này đã làm cho Lục Lập không thể không tin Lý Bình thật sự có manh mối.
Lâm Thanh Chỉ xách lỗ tai Lục Lập dặn dò: "Lần sau đi đánh nhau ở nơi đông người, không được phép đi một mình, gọi tôi đến. Đúng rồi, đưa thông tin của đôi cẩu nam nữ kia cho tôi, tôi thay anh trút giận chơi đùa chết bọn họ."
Nghe cô nói, Lục Lập chỉ nâng người trên lưng lên một chút, thản nhiên nói: "Không cần, tôi có thể giải quyết."
"Không được." Lâm Thanh Chỉ từ chối, nghĩ đến mắt Lục Lập thiếu chút nữa đã mù, cô không thể nhịn xuống mà mở miệng nói: "Anh điều tra xem sau lưng bọn họ có ai hay không, bằng không làm sao có thể muốn làm hại anh, anh vốn lớn lên đã xấu, không thể xấu hơn nữa."
Nói xong còn đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ mắt Lục Lập, lực đạo nhẹ nhàng tựa như lông vũ lướt qua.
Lục Lập đen mặt run rẩy, không nói gì.
Lâm Thanh Chỉ nằm úp mặt vào cổ anh nghĩ thầm, vẫn như cũ, bất quá cô cũng không hỏi thêm gì nữa, cho rằng anh không nói cô liền không biết sao? Chờ cô hỏi thăm ra, hai người kia tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
Tính toán trong lòng xong cô kề sát vào cổ Lục Lập, dùng sức ngửi một hơi dài, cảm thán nói: "Oa, Lục Tiểu Lập, anh thật thơm."
Một loại hương vị nam tính mang theo hơi mồ hôi còn trộn lẫn mùi xà phòng, cùng hương vị trước kia giống nhau. Cô rất thích ngửi, trước kia khi ở cùng một chỗ cô rất thích ôm lấy người anh rồi dùng sức ngửi, muốn ngửi thế nào thì ngửi thế đó, mùi thơm quen thuộc này cô đã lâu không được ngửi, tham luyến mà hít mạnh mấy hơi.
Động tác của Lâm Thanh Chỉ diễn ra quá nhanh, khiến Lục Lập có chút không kịp phản ứng.
Người sau lưng giống như một đứa nhỏ đang ôm lấy một con chó lớn vào lòng, chóp mũi chạm vào cổ anh thả ra khí nóng lên trên, làm cổ anh nóng đến ngứa ngáy.
Yết hầu của anh lăn lên xuống mấy vòng, hơi nghiêng đầu, thanh âm có chút khàn khàn thấp giọng nói: "Thơm cái gì mà thơm, cô tránh xa tôi một chút." Nói xong lại không được tự nhiên mà dùng sức nghiêng cổ.
"A." Lâm Thanh Chỉ cười lạnh: "Anh cho rằng tôi yêu thích sao?" Nói xong cô rời khỏi cổ Lục Lập ngẩng đầu lên, giống như một con gà trống kiêu ngạo sắp kêu lên.
Sau lời nói của cô, Lục Lập chỉ cảm thấy cổ lạnh lẽo, nguồn nhiệt ấm áp dễ chịu đột nhiên biến mất, môi anh bất giác mím lại.
Đúng lúc này, khí nóng đột nhiên lần nữa đến gần, cái miệng nhỏ nhắn in lên trên mặt anh rồi hung hăng cắn mặt anh một cái, sau đó còn vươn đầu lưỡi liếm liếm chỗ vừa cắn qua.
Lâm Thanh Chỉ cảm thán: "A, tôi thật sự rất thích nha." Nói xong cô lại lần nữa hung hăng hôn lên mặt anh một cái "Moah" vang to.
Cô cảm thấy kiếp này bọn họ cho dù trở thành nhân vật phản diện cùng bia đỡ đạn cũng không sao, hiện tại đều đã qua rồi, cô còn sống, anh cũng không mù, cả hai người đều tốt.
Lục Lập bị động tác bất thình lình của cô làm cho cả người cứng đờ, khắp người trong nháy mắt như muốn bùng nổ, nhiệt nóng từ cổ chạy thẳng đến trên đầu, nóng như muốn nổ ra nham thạch nóng chảy, màu da màu lúa mì cũng sắp không che giấu được màu đỏ ửng nóng bỏng, cả người anh hiện tại giống như là con tôm lớn được cho vào nồi hấp, tay chân luống cuống.
Kế tiếp người trên lưng còn duỗi cổ kề mặt đến trước mắt anh, tựa như tiểu yêu tinh cười nói trêu ghẹo: "Lục Tiểu Lập, tại sao tôi lại yêu thích anh đến như vậy a."
Mí mắt của cô mở to, ánh mắt trong suốt long lanh như một con hồ ly đang vẫy vẫy cái đuôi, không khác nào yêu tinh chuyên môn đến nhân gian câu người đoạt mạng.
Giờ khắc này con tim đang tĩnh lặng của anh, không hiểu vì sao bỗng chốc tự mình ghi nhớ lại khoảnh khắc này cả đời.
Sau đó, yêu tinh mê hồn trước mắt như nghĩ đến cái gì đó đột nhiên biến sắc, mặt trong nháy mắt đã hung hăng hai tay nhéo tai anh, hung dữ hỏi: "Đồ của tôi mua đâu rồi? Có phải anh đã để quên ở bệnh viện rồi hay không?"
Nói xong, yêu tinh còn cong chân lên đập vào mông một cái: "Đồ ngu ngốc! Mau quay trở lại."
Lục Lập:...
Đây mà là yêu tinh mê hồn cái gì chứ! Đây vốn là một hung thần hung ác xấu xí thì có!