Mục lục
Nữ Phản Diện Ở Thập Niên 80
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai chữ phía sau vừa định nói ra, ý thức được điều gì đó Lục Lập thiếu chút nữa đã cắn trúng đầu lưỡi, hai chữ "đau lòng" cũng vì thế mà bị anh nuốt trở về.

Lâm Thanh Chỉ nhướng mày: "Có chút gì?"

Lục Lập ngập ngừng, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ được từ nào thích hợp thay thế cho hai chữ kia, dứt khoát hạ quyết tâm nói: "Tôi cũng muốn nhặt phế phẩm, muốn cô mang theo tôi, nhưng có chút ngượng ngùng không dám nói."

Lâm Thanh Chỉ cười lạnh một tiếng, hận không thể một cước đá anh xuống mương: "Anh đúng là thiếu đánh." Đối xử tốt thì không chịu, đến khi mọi chuyện đã theo chiều hướng xấu thì lại muốn.

Lục Lập không nói gì, mũi anh hơi động đậy, từ trong khoang mũi thả ra một tiếng: "Ừm." Giống như là người vừa lỡ tay làm vỡ cái bình, phải cam chịu số phận.

Đột nhiên, anh cau mày sờ soạng lung tung trên người mình, đầu tiên là sờ sờ túi, sau đó lại sờ sờ áo.

Lâm Thanh Chỉ thấy anh sờ tới sờ lui, lông mày khẽ nhíu lại: "Làm sao thế? Trên người bị ngứa sao?" Hiện tại sống cuộc sống kiều quý quen rồi, nên yếu đuối đến thế sao? Chỉ mới nhặt rác một lúc trên người đã bắt đầu ngứa?

Cô vừa nghĩ vừa đi qua, đưa tay túm lấy Lục Lập kéo anh đến gần mình, tay vô cùng tự nhiên nhấc vạt áo anh lên rồi đưa vào, trong miệng còn có chút ghét bỏ: "Ngứa ở đâu? Tôi giúp anh gãi, đúng thật là yếu đuối."

Động tác của cô quá bất ngờ, làm cho Lục Lập vốn không phòng bị ngay lập tức cứng đờ.

Lòng bàn tay mềm mại áp lên lưng, một tầng lại một tầng nhiệt liên tục giống như sóng biển dán vào da anh rồi truyền thẳng đến tứ chi, yết hầu nơi cổ họng lên xuống không ngừng, toàn bộ cơ như là bị đông lạnh đứng yên tại chỗ.

Phải mất một lúc lâu anh mới có thể lấy lại tinh thần, chậm rãi mở miệng giọng nói còn mang theo chút run rẩy: "Mau lấy tay của cô ra."

Nhưng Lâm Thanh Chỉ lại không nghe theo mà ngay ở trên lưng anh hung hăng vỗ một cái, không kiên nhẫn nói: "Một người đàn ông đã trưởng thành như anh, tại sao lại nhiều chuyện đến như vậy? Đừng nói nhảm nữa, mau nói cho tôi biết chỗ nào ngứa."

Cảm giác được bàn tay mềm mại của cô ở sau lưng mình bò loạn, tiếp đến lại ngay trước mắt anh mà không kiêng nể gì bò lên tới phía trước, Lục Lập nâng cánh tay đã cứng ngắc lên, bàn tay với làn da màu mạch gắt gao siết chặt lấy cổ tay cô, cắn răng mà nói: "Cô có phải là phụ nữ hay không?"

"Tôi có phải là phụ nữ hay không, chính anh không biết rõ sao?" Lâm Thanh Chỉ nhướng mày.

Nghe cô nói như vậy, không biết từ đâu có một cỗ khí từ lòng bàn chân bốc lên tới tận đỉnh đầu, làm cho cả người Lục Lập dường như đều nóng lên, không biết rõ là đang tức giận hay như thế nào.

Lục Lập cắn răng nghiến chặt hàm, giữ chặt bàn tay đang sờ loạn của cô, tự mình kéo ra khỏi áo, sau đó lại nắm chặt cổ tay cô kéo người đến phía trước mặt mình, giọng nói mang theo chút quát khẽ: "Cô có còn biết lễ nghi liêm sỉ là gì hay không?" Cô đối với cái tên "Lục Tiểu Lập" kia cũng luôn như thế sao?

Nghe anh nói như vậy Lâm Thanh Chỉ bỗng nhiên bật cười, đây không phải là câu nói của bọn người tự xưng là danh môn chính phái thường hỏi người Hợp Hoan Tông của các cô hay sao? Các cô làm sao lại không biết lễ nghi liêm sỉ?

Môn phái các cô tuy rằng tu công pháp là song tu, thế nhưng khi tìm đối tượng tu luyện đều là tìm người lưỡng tình tương duyệt, bên nhau cho đến khi cùng nhau đi xuống hoàng tuyền, so với những người chính phái hai mặt vẫn là chính trực hơn rất nhiều.

Cô không biết những người đó lấy đâu ra mặt mũi mà hạ thấp các cô, phải chăng là tự mình đem so người khác với bản thân rồi tưởng rằng ai cũng giống như mình sao. Đúng là nực cười!

Lâm Thanh Chỉ không để ý tới việc cổ tay của mình đang bị Lục Lập nắm, cô thản nhiên đưa tay nắm lấy cằm anh, trong mắt mang theo châm chọc, nháy mắt nhón chân hôn tới.

Lục Lập chỉ cảm thấy trên môi một trận mềm mại, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Lâm Thanh Chỉ kéo tay anh ra khỏi cổ tay mình, nhìn anh khinh thường nói: "Lễ Nghĩa Liêm Sỉ là cái gì? Vừa rồi có được tính hay không? Nếu anh cảm thấy mình đã chịu thiệt thì tự mình hôn trở lại."

Lục Lập vẻ mặt ngơ ngác nhìn cô, trái tim nơi lòng ngực đập thình thịch liên hồi gấp gáp, nhưng đột nhiên nhớ đến chuyện thế thân, trái tim liền ngay lập tức chậm rãi mà chìm xuống đáy cốc, đầu lưỡi liếm răng, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Lâm Thanh Chỉ, cô hiện tại có phải hay không đang xem anh trở thành "người kia"?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK