Vừa đứng cách xa Lâm Thanh Chỉ một chút, vừa sửa lại quần áo của mình Lục Lập cất giọng nói: “Cô là đồ lưu manh.” Lâm Thanh Chỉ vẫy vẫy lá thư trong tay, hất mắt nhìn anh nói: “Có muốn lấy không?” Lục Lập quay đầu đi, cứng miệng nói: “Tôi không thèm, tôi chỉ sợ cô xao nhãng học tập.” Lâm Thanh Chỉ chọc chọc mặt của minh cười nói: “Chỉ cần anh hôn tôi một cái, tối sẽ đưa thư cho anh.” Lục Lập nhìn cô một cái, ưỡn thằng ngực không nói gì, cố gắng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.