Ngồi trước bàn, Lâm Thanh Chỉ duỗi tay phải ra nói: “Sơn ngón này đi, đều tại anh cho nên tay phải của tôi mới chưa sơn được đẹp, lát nữa tẩy đi sơn lại.” Lục Lập cầm cọ sơn móng, phải rất kiên nhẫn mới không làm lem ra ngoài khuôn móng của cô, rõ ràng là cô tự sơn vậy mà lúc này lại trách anh là sao? Anh thật khổ a! Cũng không biết người phụ nữ này lấy ở đâu ra sức lực lớn đến thế, một chút đã có thể đẩy ngã người ta ra...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.