Thủ đô Bắc Kinh, anh cả Lục Minh Hoa vừa về đến nhà đã nhận được điện thoại của em trai Lục Lập, vốn còn muốn dạy dỗ anh hai câu, kết quả nghe Lục Lập ở bên kia nói ánh mắt của anh dần lạnh xuống.
Không ngờ còn có người dám động đến em trai anh.
Lục Minh Hoa ngay lập tức nghiêm túc: "Gần đây bởi vì có nhiều người lật lại án cũ cho nên ở đây có chút náo loạn, em ở bên kia chú ý an toàn, chuyện của Lí Bình em không cần lo lắng anh sẽ thu xếp."
Lục Lập: "Ừ, anh ở đấy cũng chú ý." Chỉ nhắm vào anh còn tốt, chỉ sợ là nhắm vào cả nhà họ Lục.
Lục Minh Hoa: "Bên này anh sẽ chú ý, chỗ em ở hiện tại không phải thủ đô nên hạn chế một mình ít đi ra ngoài, chuyện này anh sẽ nói với cha rồi sắp xếp cho em trở về sớm một chút, em nói với bà ngoại nói một tiếng, để cho bà ngoại chuẩn bị tâm lý trước.
Nghe nói như vậy, Lục Lập dừng một chút, không trả lời.
Lục Minh Hoa cũng không chú ý, hai người tiếp đến nói chuyện phiếm thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Lục Minh Hoa cúp điện thoại liền đi tìm cha Lục, người muốn đối phó nhà họ Lục không ít nhưng anh không nghĩ tới lại có người muốn xuống tay từ phía Lục Lập, người này đúng là không sợ nhổ răng trong miệng hổ, muốn tìm chết.
Nghĩ đến đây sắc mặt anh càng thêm lạnh lùng, bước chân cũng nhanh hơn.
Bọn họ không biết là đúng, dựa theo cốt truyện ban đầu anh cả đang làm nhiệm vụ thì nghe được tin em trai bị mù mắt, người thất thần chân như bị liệt tại chỗ, cha Lục biết chuyện xong tức giận đến mức máu không thể lưu thông lên não thiếu chút nữa không cứu được, cũng vì thế mà về sau chỉ có thể nằm một chỗ, mặc kệ người phía sau màn thật sự chỉ là cùng Lục Lập có cừu oán hay là muốn động đến cả nhà họ Lục, cuối cùng đều đã đạt được mục đích.
Buổi tối, Lục Lập nằm trên giường nghĩ chuyện Lục Minh Hoa nói đến việc trở về nhà, có chút không ngủ được.
Lâm Thanh Chỉ hiện tại cũng không biết được trong đầu Lục Lập đang nghĩ cái gì.
Lục Lập vốn còn muốn ở lại chăm sóc cho cô, kết quả cô lại biểu diễn cho Lục Lập một chân lò cò đi vệ sinh, sau đó còn đuổi người đi.
Cô nghi ngờ rằng anh muốn ở lại để ăn canh xương hầm của mình.
Buổi tối ăn xong canh xương bà nội Lâm nấu, Lâm Thanh Chỉ ngồi trên giường sắp xếp lại đồ hôm nay đã mua.
Sửa một quyển sách phải dùng đến rất nhiều công cụ, như bàn chải nhỏ, nhíp đầu nhọn có mặt phẳng nghiêng, một cái dùi sắt tròn một đầu nhọn, còn có giấy trúc mềm mại dẻo dai, bình xịt nhỏ, v.v...
Cô không nghĩ đến mấy thứ này khó mua như vậy, tay nghề lúc trước của cô là học được từ một ông già thuận tay cứu được, thời điểm ông ta chết tất cả dụng cụ đều để lại cho cô, ở trong tông cô thỉnh thoảng sẽ dùng tay nghề của mình kiếm thêm chút thu nhập, sửa chữa sách vở đã rách nát cho chị em cùng tông môn hoặc chậu đó hay thứ gì đó.
Sau đó cô gặp được Lục Tiểu Lập trên mặt đầy máu, ăn mặc vừa xấu xí vừa rách nát vì muốn thu của anh chút tiền sửa quần áo nên mới thu nhận, kết quả quần áo không những không sửa được mà còn càng sửa càng rách, cuối cùng chỉ có thể mua bộ quần áo mới cho anh...
Nhìn trên giường mình bày một đống dụng cụ sửa chữa, suy nghĩ của cô không khỏi có chút xa xăm, lắc lắc đầu đem mấy chuyện trước kia ném ra bên ngoài.
Chính mình xem lại có còn thiếu dụng cụ gì hay không, giống như kim nhỏ dùng để khâu, dao bằng trúc, hồ nhão... Tất cả những thứ này cô đều có thể tự làm.
Cẩn thận nhẩm lại một lượt có thể mua hẳn đều đã mua hết rồi, ngày mai cô chỉ cần tự mình làm thêm một ít đồ vật nhỏ nữa thôi liền có thể bắt đầu bắt tay vào sửa chữa.
Sáng sớm hôm sau, Lục Lập nhận được điện thoại của Lục Minh Hoa.
Nghe mấy lời Lục Minh Hoa nói, Lục Lập bất giác nhíu mày: "Uống rượu say rơi xuống sông chết đuối?" Ngày hôm qua Lí Bình vừa tìm người tập kích anh, hôm nay đã chết, chuyện này cũng quá trùng hợp rồi.
Anh vốn định bắt lấy Lí Bình sau đó hỏi hắn thật sự có tung tích của sợi dây chuyền hay không, từ nơi nào biết được hình dạng của sợi dây chuyền, là ai nói cho hắn biết, cũng không phải vì tiền tại sao lại tìm người tập kích anh...
Bây giờ Lí Bình chết, những đáp án này cũng theo đó không cánh mà bay.
Nghĩ đến cái gì đó Lục Lập lại hỏi: "Nữ nhân của Lí Bình thì sao?"
Nghe được câu trả lời, Lục Lập lại lần nữa nhíu mày: "Không thấy đâu?"
Lục Minh Hoa ở đầu dây bên kia: "Đêm qua cha nghe được tin tức liền ngay lập tức suốt đêm liên lạc với cục công an thành phố G, kết quả động tác vẫn chậm một bước, Lí Bình đã sớm tử vong nữ nhân của hắn cũng không thấy đâu, đám người còn lại đều là lưu manh chỉ vì nghe Lí Bình nói làm tốt sẽ có tiền, còn hứa hẹn nếu bọn họ có xảy ra chuyện thì cũng có thể đưa bọn họ ra ngoài nên mới bất chấp làm việc cho Lí Bình, chuyện cụ thể chi tiết như thế nào bọn họ căn bản không biết, chỉ biết chuyện Lí Bình dùng sợi dây chuyền lừa gạt em."
Nói xong, giọng điệu Lục Minh Hoa trở nên nghiêm túc: "Những người đó tuy rằng hiện tại đều đã bị nhốt lại, nhưng sợi dây chuyền kia tạm thời em đừng tìm nữa, hiện tại bên này đang có rất nhiều vụ án cũ được lật lại, ở bên trong quân đội còn tốt, ở bên ngoài đã có chút loạn..."