Chớp mắt đã tới ngày Phí Nghi Châu phải tới Ma Cao để tham gia một bữa tiệc mừng.
Hôm nay là ba mươi mốt tháng tám, ngày cuối cùng của tháng và cũng là ngày ác mộng của toàn bộ học sinh sinh viên cả nước. Còn đối với những người trưởng thành đã bước chân vào trong xã hội, đi bán mình cho tư bản thì đây cũng chỉ là một ngày làm việc bình thường mà thôi.
Như thường lệ, Ân Tô Tô đến phim trường vào sáng sớm, vừa trang điểm vừa đọc kịch bản cho cảnh quay ngày hôm nay.
Ân Tô Tô đã hứa với anh chồng đại gia của mình rằng sẽ cùng anh đến dự bữa tiệc ở Ma Cao, vì vậy trước đó vài ngày cô đã xin đoàn làm phim cho nghỉ phép, đồng ý cho cô đúng một giờ chiều nay được phép rời phim trường.
Những cảnh quay buổi sáng diễn ra khá suôn sẻ.
Hơn mười hai giờ trưa, các diễn viên và nhân viên của đoàn làm phim đều đi nhận cơm và trở về khu vực nghỉ ngơi của mình để dùng bữa. Ân Tô Tô cũng quay về phòng thay đồ để Hứa Tiểu Phù giúp cô tẩy trang.
Đây cũng là nỗi khổ khi đóng mấy bộ phim trinh thám, hở tí là bị bắt cóc, hở tí lại bị thương.
Hứa Tiểu Phù nhúng bông tẩy trang vào nước tẩy trang chuyên dụng, cẩn thận lau sạch vết huyết tương trên mặt Ân Tô Tô, tiện thể hỏi thăm: “Chị Tô Tô, chiều nay chị có việc gì hay sao mà xin nghỉ thế ạ?”
“Chị phải đi dự tiệc cùng người đó.” Ân Tô Tô rất tự nhiên mà trả lời: “Nghe nói là ở Ma Cao thì phải.”
“Ma Cao?” Đôi mắt cô gái sáng lên, đầy hưng phấn nói: “Em còn chưa được đi Ma Cao bao giờ đây này, chị đã tới đó bao giờ chưa? Có vui không ạ?”
Ân Tô Tô thấy Tiểu Phù có hứng thú với Ma Cao như vậy nên cũng sẵn lòng chia sẻ thêm, cô rất nhẹ nhàng và kiên nhẫn trả lời: “Hồi trước chị cũng đi mấy lần rồi. Ma Cao cũng không lớn lắm, nhưng ở đấy có nhiều toà nhà xây theo kiểu kiến trúc Bồ Đào Nha, vì thế nhịp sống với phong cách cũng hơi khác một tí, nhưng mà có nhiều view chụp ảnh đẹp lắm. Còn về chỗ chơi thì… Chắc là tại vì chị không phải dân bản địa nên cũng không rõ lắm, chỉ biết mấy sòng bạc với khách sạn ở đó khá xịn sò, ngành trụ cột ở đấy là du lịch mà, đến đó rồi đi đặt cược thử vài trăm tệ ở mấy sòng bạc cho biết cũng được.”
Lau xong đống huyết tương giả, Hứa Tiểu Phù lại lấy khăn lau sạch mặt thêm một lượt nữa cho Ân Tô Tô, vẫn tiếp tục tò mò hỏi: “Thế chị đã đặt vé máy bay đi Ma Cao chưa? Đi công tác với người đó chắc là lúc nào cũng chỉ ngồi ghế ở khoang hạng nhất nhỉ?”
Ân Tô Tô im lặng vài giây rồi nói: “Không phải.”
“Hả?” Hứa Tiểu Phù ngạc nhiên: “Chẳng lẽ vẫn ngồi ở hạng phổ thông á? Chắc không phải đâu ha?”
Ân Tô Tô: “Người đó mà đi công tác thì chỉ ngồi máy bay riêng thôi.”
Hứa Tiểu Phù: “À vâng…” Đúng là thế giới của người có tiền, hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của người bình thường.
Sau khi cùng Tiểu Phù nói chuyện phiếm một lúc, đúng một giờ chiều, Ân Tô Tô ngồi lên chiếc xe Maybach đi về hướng nhà tổ nhà họ Phí ở Nam Tân, bắt đầu suy nghĩ về tạo hình và phong cách trang điểm cho bữa tiệc tối nay.
Là một chiếc bình hoa di động đảm nhận vai trò giữ thể diện cho anh chồng đại gia, Ân Tô Tô vô cùng có ý thức tự giác, sau khi chạy vội về phòng ngủ chính thì lập tức đi thẳng đến khu đồ dự tiệc trong phòng thay đồ, bắt đầu lựa chọn từng bộ từng bộ một.
Hàng chục chiếc váy dạ hội tinh xảo được treo ở khu đồ dự tiệc, tất cả đều được Phí Nghi Châu thẳng tay mua trong thời gian cô chuyển đến đây. Có những bộ trang phục của nhiều thương hiệu quốc tế lớn, có những thương hiệu được thiết kế riêng, có những bộ đồ ở trên sàn thời trang cao cấp và cũng có cả những bộ sườn xám thủ công do các bậc thầy tạo ra.
Tìm kiếm một hồi, mắt cô bỗng sáng lên, cô với lấy một chiếc váy đuôi cá bó sát màu tím đậm rồi nhanh chóng mặc vào.
Thay đồ xong, cô bắt đầu ngồi vào bàn trang điểm, đang định bắt đầu trang điểm thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Ân Tô Tô thấy nghi ngờ nên bước tới mở cửa, cửa vừa mở ra thì đã nhìn thấy chú Thận, theo sau chú Thận là vài người cả nam lẫn nữ đều ăn vận rất thời thượng.
Ân Tô Tô: “Có chuyện gì vậy chú?”
“Cô Ân, đây là ekip trang điểm mà cậu cả sắp xếp cho cô, họ sẽ phụ trách cho tạo hình của cô trong bữa tiệc đêm nay.”
Chú Thận nở nụ cười thân thiện, nói xong trước khi đi ra ngoài còn nháy mắt một cái, các thành viên trong ekip trang điểm lập tức tiến vào phòng ngủ và đẩy Ân Tô Tô vẫn còn đang hoang mang trở lại bàn trang điểm, người thì làm tóc, người thì đánh nền, phân chia công việc rất rõ ràng.
Chiếc váy đuôi cá trên người Ân Tô Tô cũng được cởi ra, thay vào đó là một chiếc váy dạ hội sườn xám cách tân in hình hoa bạch ngọc lan, chiếc khăn choàng được trang trí bằng lông vũ màu trắng, mang lại cảm giác khí chất như thần tiên.
Hai tiếng sau, quá trình trang điểm hoàn tất, Ân Tô Tô đứng trước gương và vô cùng kinh ngạc trước nữ diễn viên tuyệt sắc giai nhân ở trong gương.
Sau khi cảm ơn các thành viên trong ekip trang điểm, cô cầm theo túi xách rồi bắt xe đi thẳng ra sân bay.
Sáng nay Phí Nghi Châu đã có mặt ở Ma Cao để bàn chuyện hợp tác làm ăn, máy bay riêng của anh cũng đã đáp ở Ma Cao vào sáng sớm rồi ngay lập tức quay trở lại Bắc Kinh để đón Ân Tô Tô.
Khoang máy bay khổng lồ gần như trống rỗng.
Đội ngũ tiếp viên trên chuyến bay cực kỳ chu đáo, phục vụ trà, đồ ăn nhẹ, trái cây rồi đến cả bữa ăn đặc biệt riêng. Một mình Ân Tô Tô tận hưởng những dịch vụ tuyệt vời này, cô cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Cả chặng đường chỉ có ăn với uống và xem phim, khi máy bay bắt đầu hạ cánh, Ân Tô Tô nhận được tin nhắn Wechat từ chủ nhân của chiếc máy bay riêng ấy.
Phí Nghi Châu: [Vừa bàn công chuyện xong, bây giờ tới sân bay đón em đây.]
Ân Tô Tô chớp mắt, ân cần trả lời tin nhắn: [Cả ngày hôm nay anh đã rất mệt rồi, không cần phải đến đón em đâu. Địa chỉ tổ chức bữa tiệc tối nay ở đâu vậy? Gửi cho em đi, em tự đến cũng được.]
Tin nhắn được gửi đi nhưng bên kia lại không trả lời.
Khoảng nửa tiếng sau, chiếc máy bay đã hạ cánh tới Ma Cao.
Lúc đi ra ngoài Ân Tô Tô cảm thấy đi giày cao gót hơi bất tiện nên chỉ xỏ một đôi giày thể thao, giày cao gót thì cất vào trong túi xách. Vì thế, khi cậu cả nhà họ Phí đứng trong tòa nhà của phòng chờ riêng ở sân bay để đón vợ thì đập vào mắt là cảnh tượng như thế này:
Cô gái trẻ mặc một bộ váy dự tiệc lộng lẫy theo kiểu truyền thống của Trung Quốc, mái tóc dài buộc nửa đầu, trang điểm tinh tế, dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời lặn, toàn thân cô như đang phát sáng, xinh đẹp, rực rỡ đến động lòng người. Thế nhưng có vẻ như là do gấu váy quá dài, ảnh hưởng đến việc đi lại nên cô đã cầm một góc váy trên tay, lộ ra một phần đôi chân trắng nõn nà, đôi giày thể thao màu trắng cũng đặc biệt bắt mắt, bước đi thì lại rất mạnh mẽ khí thế.
Phí Nghi Châu nhướng mày, vứt điếu thuốc trên tay vào gạt tàn, đứng dậy đưa tay đón cô.
Một nụ cười rạng rỡ tự động xuất hiện trên gương mặt Ân Tô Tô, nhưng cô lại phớt lờ bàn tay đang đưa ra của anh, mỉm cười phóng khoáng: “Tổng giám đốc Phí.”
Phí Nghi Châu giơ tay lên giữa không trung, dừng lại một giây, sau đó bình tĩnh cúi đầu. Anh lướt nhìn qua người cô một lượt, bình thản nói: “Tạo hình trang phục và sự kết hợp của cô Ân hôm nay quả thực rất độc đáo.”
Ân Tô Tô nghẹn họng, cô biết thừa anh đang cà khịa cô vì mặc đồ dự tiệc thanh lịch sang trọng mà lại đi giày thể thao, cô bối rối: “Đôi giày cao gót mà ekip trang điểm phối cho em cao quá, bao giờ gần bắt đầu bữa tiệc thì em sẽ thay.”
Phí Nghi Châu nghe vậy thì khẽ chau mày: “Đeo vào không thoải mái à?”
Ân Tô Tô nhẹ nhàng trả lời: “Không có đế chống thấm* nên đi hơi mỏi chân.”
*Đế chống thấm: Là phần đế dưới bàn chân trước của giày cao gót được đệm lên, nâng đế lên một độ cao nhất định, nó có thể ngăn da giày bị ướt bởi nước, ngoài ra còn giúp giảm áp lực lên ngón chân, chân đỡ bị mỏi hơn.
Phí Nghi Châu không nói gì thêm, cánh tay dài gập lại, lịch thiệp đưa về phía trước, dùng ánh mắt ra hiệu. Cô sực tỉnh, ngoan ngoãn khoác lấy cánh tay anh, hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng chờ rồi trực tiếp rời đi qua lối đi riêng.
Bữa tiệc đêm nay do tập đoàn Phong Thái tổ chức để ăn mừng lễ khai trương khách sạn kiêm sòng bạc trên biển có quy mô lớn thứ ba mươi hai trên thế giới, họ đã đặc biệt tổ chức một bữa tiệc trên du thuyền, mời những nhân vật có tiếng của nhiều tầng lớp xã hội khác nhau đến tham giam và giao lưu.
Khoảng tám giờ tối, màn đêm đã buông xuống, nhưng màn đêm của Ma Cao bây giờ mới bắt đầu.
Một chiếc Bentley đen tuyền mang biển số Ma Cao dừng ở bến tàu.
Ân Tô Tô lấy ra một đôi giày cao gót màu bạc từ trong túi xách mà cô mang theo mình từ trước, chuẩn bị thay sang.
Phí Nghi Châu cụp mắt xuống nhìn, nói: “Em chờ một chút đã.”
Ân Tô Tô bối rối, ngước mắt lên nhìn đầy hoang mang: “Chờ cái gì vậy?”
Phí Nghi Châu không trả lời, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Mười lăm phút sau, một chiếc ô tô khác cũng mang biển số Ma Cao từ từ đi đến và đỗ bên cạnh chiếc Bentley.
Cửa xe mở ra, trợ lý Hà mặc vest, đi giày da bước xuống xe, trong tay xách một túi quà xinh xắn rồi đi thẳng đến chiếc Bentley.
Phí Nghi Châu hạ cửa sổ xuống.
Hà Kiến Cần mỉm cười: “Thưa sếp, tôi mua giày tới rồi đây.”
“Cảm ơn cậu.” Phí Nghi Châu nhận lấy túi quà, mở ra, lấy ra một hộp giày cứng cáp màu hồng nhạt.
Ân Tô Tô kinh ngạc nhìn anh, hỏi: “Em còn đang thắc mắc sao nãy giờ không nhìn thấy trợ lý Hà đâu, anh bảo cậu ấy đi mua một đôi giày khác giúp em à?”
“Ừm.” Phí Nghi Châu điềm tĩnh đáp lại, anh mở hộp giày ra, bên trong là một đôi giày bệt đế phẳng, màu xám bạc có đính ngọc trai.
Anh dùng tay trái lấy chiếc giày ra, cúi xuống, tay phải nhấc mắt cá chân thon gọn của cô, hơi nâng lên rồi xỏ chiếc giày qua ngón chân của cô.
“Để… Để em tự đi cũng được…” Hành động của anh khiến Ân Tô Tô hơi bối rối, cô vô thức muốn rụt chân lại.
Vị sếp lớn với một thân phận cao quý như anh, đôi tay dùng để kiểm soát đại cục, sao lại có thể dùng để xỏ giày cho cô chứ?
Nhưng sự phản kháng của cô là không mấy đáng kể.
Phí Nghi Châu thậm chí còn không hề ngước mắt lên, chỉ nói đơn giản đúng một câu ‘Ngồi yên nào’, đã thành công phá vỡ sự phản kháng yếu ớt của cô.
Tầm mắt anh rơi trên mắt cá chân nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, chỉ thấy rằng bộ xương mảnh khảnh yếu ớt như thế kia đặt giữa lòng bàn tay anh, cảm giác chỉ cần một lực rất nhỏ cũng đã có thể bẻ gãy. Vì thế nên động tác của anh rất nhẹ, cũng rất dịu dàng, ngón tay chỉ hơi dùng lực để xỏ nốt chân trái của cô vào chiếc giày bệt kia.
Thình thịch, thình thịch.
Nhịp tim của Ân Tô Tô bắt đầu loạn lên, cô khẽ cắn môi, ngơ ngác nhìn gương mặt của Phí Nghi Châu trước mặt.
Anh và cô lần lượt ngồi ở vị trí bên trái và bên phải chiếc xe, khoảng cách giữa họ không xa, để giúp cô xỏ giày dễ dàng hơn, anh khom lưng, cúi đầu xuống, đầu gối bên trái của anh gần như khuỵu hẳn xuống sàn xe, trở thành tấm thảm mềm mại để cô giẫm lên và dựa vào.
Góc độ này khiến cô như có cảm giác cao cao tại thượng, nhìn xuống anh.
Vầng trán anh cao và rộng, hốc mắt sâu, lông mày đậm, chân mày thẳng tắp, sống mũi cao, nhìn tổng thể các đường nét sắc sảo như tạc tượng. Chóp mũi nhìn từ trên cao như một hình tam giác xinh đẹp, hoàn hảo đến mức không thể tìm ra một khuyết điểm nào.
Thật sự là…
Càng nhìn càng thấy vừa mắt ghê.
Tâm trí của Ân Tô Tô cứ bay bổng như vậy, chẳng mấy chốc, Phí Nghi Châu đã giúp cô mang giày xong.
Anh cúi đầu nhìn thêm vài lần, đặt chân phải của cô trên đầu gối anh xuống sàn xe, nhẹ nhàng nói: “Thử giẫm giẫm vài cái xem chân có bị mỏi không.”
Mặt Ân Tô Tô ửng đỏ, tai cũng đỏ bừng, nghe anh nói vậy cũng không biết phải nói gì thêm, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời, đổi chân rồi dùng lực giẫm thử lên chiếc đệm ở sàn xe.
Giẫm một lần, lại giẫm thêm lần nữa.
Cô phát hiện ra rằng đôi giày này không chỉ có kích thước phù hợp mà còn có đế mềm nên mang vào rất thoải mái.
“Rất mềm, không thấy mỏi chân tí nào cả.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt vừa vui mừng vừa tò mò: “Sao anh biết size giày của em vậy?”
Phí Nghi Châu nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, đột nhiên bật cười, nói: “Em là vợ anh mà, ngày nào chúng ta cũng chung chăn chung gối ngủ trên một chiếc giường, nếu như đến cả size giày của em là bao nhiêu mà anh cũng không biết thì có phải là quá tắc trách rồi không?”
Nghe xong lời giải thích này, Ân Tô Tô im lặng, trong lòng tự dưng cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu.
Chính vì ngày nào cũng ngủ chung trên một chiếc giường nên anh biết được size giày của cô, còn cô thì cho đến tận ngày hôm nay, không những không biết anh đi giày cỡ bao nhiêu mà áo sơ mi và áo vest mà anh mặc số đo thế nào cũng không biết, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Im lặng vài giây, cô cuối cùng cũng chỉ có thể thì thầm mấy chữ: “Cảm ơn anh.”
Phí Nghi Châu không nói gì thêm, chỉ cầm lấy tay cô, đỡ cô xuống xe.
Những tòa nhà cao tầng ở bến cảng tràn ngập ánh đèn neon, mặt biển cũng phản chiếu vô số ánh đèn với những màu sắc lung linh. Một du thuyền dài khoảng 300 mét, rộng khoảng 34 mét đang đậu ở bến. Ánh đèn trên cabin cũng được thắp sáng rực rỡ, bãi đỗ xe ngoài trời của bến cảng chật kín những loại siêu xe sang trọng, gió biển lồng lộng, xe sang tụ tập, người nổi tiếng tề tựu, áo quần bảnh bao, trang sức lấp lánh.
Họ đều là những doanh nhân giàu có và quyền quý, cùng nhau tập trung ở bến cảng, gặp mặt, chào hỏi nhau, có quen biết thì hàn huyên vài câu, không quen biết thì gật đầu mỉm cười, rồi lần lượt lên du thuyền dưới sự hướng dẫn của những người phục vụ.
Một khung cảnh sôi nổi, tràn ngập tiếng cười nói.
Ân Tô Tô theo chân Phí Nghi Châu vào phòng tiệc, ngay khi hai người vừa bước chân vào, họ đã trở thành tâm điểm chú ý của cả khán phòng.
Có những thương nhân nổi tiếng lâu năm thì đều đã biết đến Phí Nghi Châu, thế nhưng họ lại không biết Ân Tô Tô. Nhìn thấy hai người xuất hiện cùng nhau, toàn bộ sự chú ý của họ đổ dồn về hai người. Một là vì thân phận con trai cả của nhà họ Phí, hai là vì người đẹp tuyệt sắc giai nhân đi bên cạnh cậu cả.
Còn mấy cô tiểu thư và phu nhân trẻ tuổi, hay cả những người là nhà giàu mới nổi cũng đều mở to mắt kinh ngạc.
Phí thị từ trước đến nay đều rất kín tiếng, hiếm khi tham gia các hoạt động xã giao của tầng lớp thượng lưu. Mấy người trẻ tuổi không biết đến anh, nhưng lại nhận ra nữ minh tinh đi bên cạnh anh - người gần đây đang trở nên rất nổi tiếng.
“Đây không phải là Ân Tô Tô sao?” Một tiểu thư nhà giàu mặc một mẫu váy dự tiệc mới nhất của Chloe nhỏ giọng hỏi, vô cùng ngạc nhiên: “Cô ta cũng được mời sao?”
“Sao lại mời cô ta được chứ? Không thấy cô ta đang cặp kè với ai à, rõ ràng đây chỉ là một bình hoa di động đi cùng thôi.” Đáp lời là một phu nhân trẻ tuổi cầm theo chiếc túi hiệu Alexander.
Giọng nói của cô tiểu thư Chloe kia càng nhỏ hơn: “Hồi trước trên mạng có truyền nhau một tin đồn, nói rằng Ân Tô Tô có người đứng sau chống lưng, chẳng lẽ là người bên cạnh cô ta à?”
Phu nhân trẻ mang Alexander liếc nhìn người bên cạnh, đáp lời đầy ẩn ý: “Cô có biết người kia là ai không vậy? Đừng có nói lung tung ở đây.”
“Là ai thế?” Cô thiên kim tiểu thư tò mò.
“Là con trai cả nhà họ Phí.” Phu nhân trẻ vừa nói, vừa hơi vênh mặt kiêu ngạo vì mình biết điều và quan hệ rộng hơn người ta, tiếp tục nói: “Cậu cả này kín tiếng lắm, trước nay chưa từng dính dáng tới nữ minh tinh nào cả, càng không có chuyện bưng bê nữ minh tinh nào cả.”
“Hả?” Cô tiểu thư càng thêm kinh ngạc: “Thế tại sao hai người họ lại xuất hiện cùng nhau?”