“Chịu đựng á?” Ân Tô Tô vừa ngạc nhiên vừa thắc mắc: “Em đã nói với anh rồi mà, sẽ không từ chối anh làm bất cứ việc gì cả, cũng có nghĩa là em có thể cùng anh thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Tại sao anh còn phải chịu đựng?”
“Anh hiểu ý em mà.”
Phí Nghi Châu nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Nhưng anh cũng đã nói, anh sẽ đợi đến khi nào em cam tâm tình nguyện, anh không muốn thất hứa bất kỳ lời hứa nào với em.”
Nghe đến đây, Ân Tô Tô không khỏi mềm lòng và cảm động. Cô tựa đầu vào hõm cổ anh, cong môi cười, dịu dàng nói: “Pháo hoa đêm nay thực sự rất đẹp. Anh cũng vậy.”
Phí Nghi Châu dùng ngón tay vuốt ve cánh tay thon dài của cô: “Pháo hoa đẹp như vậy, không xứng đáng được khen thưởng sao?”
Ân Tô Tô nghẹn ngào, đỏ mặt, mạnh dạn trả lời: “Vừa nãy anh tự giành lấy rồi còn gì.”
“Không đủ.” Anh vuốt ve cần cổ sau tai cô.
“Em tưởng sắp phải rời đi rồi? Quần áo của em đã nhăn nheo đến mức không thể mặc được nữa rồi đây này.” Không muốn vòng vo với anh thêm nữa, Ân Tô Tô chuyển chủ đề: “Phiền anh nghĩ cách tìm giúp em một bộ khác đi.”
Phí Nghi Châu đáp: “Anh đã chuẩn bị cho em hai bộ váy dự tiệc ngay từ đầu rồi, lát nữa anh sẽ gọi điện cho quầy tiếp tân nhờ họ mang tới.”
Ân Tô Tô bối rối: “Anh chuẩn bị trước hai bộ làm gì?”
“Chuẩn bị trước cũng đâu có thừa.” Anh quấn tóc cô quanh ngón trỏ, uể oải nói lời đầy ẩn ý: “Bây giờ không phải là lúc thích hợp để sử dụng sao?”
“…”
Ân Tô Tô hiểu ra, cô triệt để cạn lời, không nhịn được mà nói: “Trong đầu anh còn nghĩ ra được cái gì khác ngoài chuyện này không vậy?”
Phí Nghi Châu vẫn bình chân như vại trả lời: “Thì anh cũng đã nghĩ ra ý tưởng dùng pháo hoa để chúc mừng sinh nhật em đó thôi.”
Cậu cả mồm miệng lanh lợi, lúc nào cũng là cái vẻ mặt bình thản đó, dù trời có sập cũng không thay đổi biểu cảm, Ân Tô Tô không nói lại được anh, cũng không bì được với độ vô liêm sỉ của anh nên chỉ đành ngậm ngùi im lặng.
Nằm trên giường một lúc, chẳng bao lâu đã có người ở quầy tiếp tân của du thuyền mang đến một bộ váy dạ hội mới toanh.
Ân Tô Tô quấn chăn bông, mở cửa bằng đôi chân trần rồi đứng sau cánh cửa khẽ hắng giọng: “Cô để ở trước cửa là được rồi, xin cảm ơn.”
Cô gái mỉm cười ngọt ngào, đồng ý một tiếng rồi để đồ vào trong, không dám nhìn vào hẳn bên trong.
Cánh cửa lại đóng lại.
Dây thần kinh căng thẳng của Ân Tô Tô giãn ra, cô thở ra một hơi rồi mang chiếc váy vào phòng thay đồ. Vài phút sau cô mặc trang phục chỉnh tề bước ra, trên tay cầm chiếc lược uốn xoăn, chải mái tóc xoăn dày và rối bù.
Dường như mơ hồ cảm nhận được làn gió từ phía sau lưng, cô quay đầu lại.
Hoá ra là cánh cửa kính dẫn ra sân thượng đang mở một nửa, người đàn ông đang dựa vào lan can để hút thuốc. Bộ vest đã biến mất, cà vạt cũng không biết đã biến đi đâu, trên người chỉ còn lại mỗi chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, vài nút áo trên cổ cũng đã bị cởi ra.
Được bao bọc trong gió biển và màn đêm, anh kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, làn khói trắng nhạt bay ra từ miệng anh, anh nhìn cô, ánh mắt khó tả.
Bộ dạng vừa xộc xệch vừa gợi cảm này trái ngược hoàn toàn với hình ảnh thanh cao lạnh lùng thường ngày.
Giống như nam người mẫu hàng đầu của một thương hiệu cao cấp vậy.
Ân Tô Tô tự thấy sốc bởi từ ‘nam người mẫu’ vừa hiện lên trong đầu mình, cô mím môi nhịn cười, cố làm vẻ mặt bình tĩnh nói: “Em chuẩn bị xong rồi, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
“Ừm.” Phí Nghi Châu đáp lại, cúi đầu dập điếu thuốc, vứt tàn thuốc vào gạt tàn rồi từ trên sân thượng đi vào trong.
Thấy vậy cô cũng tự giác đi vào trong phòng ngủ nhìn xung quanh một lượt, nhặt bộ vest mà anh vứt lên tấm thảm ở cạnh giường lên, vỗ nhẹ vài cái rồi đi ra ngoài.
“Sao anh cứ tùy tiện vứt mấy bộ vest với đồ dự tiệc đắt tiền ở dưới đất vậy?” Cô có chút bất mãn lẩm bẩm trong miệng, nhưng người thì lại ngoan ngoãn tiến lên trước giúp anh mặc vest, hệt như những gì mà một người vợ thường làm cho chồng mình mỗi ngày: “Kể cả có nhiều tiền thì cũng không tiêu hoang phí như vậy được đâu.”
Phí Nghi Châu thuận theo động tác tay cô mà mặc lại bộ vest, cúi đầu chỉnh lại khuy măng sét, nghe cô nói vậy, khoé miệng tự nhiên lại cong lên, nói: “Đợi lúc nào em có kì nghỉ dài, anh sẽ đưa em đi học một khóa về tài chính.”
Ân Tô Tô ngạc nhiên, ngẩng đầu hỏi: “Em là một diễn viên, học tài chính làm gì? Em đâu có ý định đổi nghề đâu.”
“Đợi em học hành xong thì quay về tiền bạc trong nhà giao tất cho em quản lý.” Phí Nghi Châu thản nhiên đáp.
Ân Tô Tô đen mặt, rất ý thức được năng lực của bản thân tới đâu: “Thôi dẹp đi, anh có đội ngũ cố vấn tài chính chuyên nghiệp giúp anh quản lý tài sản hàng trăm tỷ của mình mà, cần gì phải tới tay em đâu.”
Anh đặt hai tay lên eo cô, cúi đầu nhìn cô: “Vợ anh giúp anh quản lý tiền bạc thì sẽ yên tâm hơn.”
Trái tim Ân Tô Tô đột nhiên thắt lại, cô lấy hết can đảm giơ tay nhéo mặt anh, khẽ nói: “Thôi được rồi anh đừng có nói luyên thuyên nữa. Bây giờ mà vẫn còn chưa xuất phát, ngày mai mà bị chậm tiến độ quay phim là em lại có thêm một tội nghỉ làm không lý do để ghi vào blacklist đấy.”
Phí Nghi Châu: “Từ Ma Cao về Bắc Kinh chỉ mất ba tiếng đồng hồ thôi, vẫn còn nhiều thời gian mà.”
Ân Tô Tô ủ rũ, buồn bã nói: “Đêm nay lại không được ngủ ngon rồi.”
“Em vẫn có thể ngủ trên máy bay mà.” Phí Nghi Châu nắm tay cô ra ngoài cửa phòng, bình tĩnh nói: “Lần trước bay từ Hồng Kông về anh chỉ có thể ngồi trên ghế, lần này cuối cùng cũng được ngủ chung trên một chiếc giường với em rồi.”
Ân Tô Tô nghe vậy, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại trả lời: “Hai chúng ta ngủ chung trên một chiếc giường, kiểu gì anh chẳng động tay động chân, em thật sự có thể ngủ được luôn hả?”
Phí Nghi Châu hơi giật mình, nhưng rồi lại bật cười trước câu hỏi thẳng thắn và dễ thương của cô, dịu dàng đáp lại: “Vậy anh sẽ cố gắng cư xử cho phải phép vậy.”
Ân Tô Tô cảm thấy mình đã hỏi điều gì đó không nên hỏi nên xấu hổ đưa tay lên che mặt và để anh dẫn cô đi.
Đúng như Ân Tô Tô dự đoán.
Sau khi lên máy bay riêng, mới bước vào phòng ngủ, cửa vừa đóng lại, tiếng bước chân của các tiếp viên rời đi, người nằm cạnh cô đã trở nên không đứng đắn, vòng cánh tay dài của mình qua eo cô rồi bế cô lên, bắt đầu thực hiện những hành vi không đứng đắn, chẳng khác nào đầu bếp của nhà hàng mới sáng sớm ngày ra đã bắt đầu nhào bột rồi.
Ân Tô Tô biết phòng ngủ trên máy bay cách âm không tốt nên cô cắn ngón tay để kìm nước mắt, không dám phát ra âm thanh.
Trong suốt hành trình bay, Legacy 750 gặp phải mấy luồng không khí không ổn định, thân máy bay chao đảo vài lần.
Tiếp viên trưởng với tinh thần trách nhiệm cực cao đã dùng giọng nói để nhắc nhở anh Phí và chị Phí ở trong phòng ngủ nhớ thắt dây an toàn và bám vào tay vịn xung quanh giường.
Cô ấy nào có thể tưởng tượng được lúc này chị Phí đang lặng lẽ khóc trong vòng tay của anh Phí, hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài.
Nhưng Phí Nghi Châu thì nghe thấy, sợ luồng không khí hỗn loạn ấy sẽ làm cô va vào đâu đó nên đã kéo dây an toàn trên giường và thắt chặt cho cô.
Ân Tô Tô thậm chí còn cảm thấy tuyệt vọng hơn.
Vốn dĩ đã bị anh khóa chặt đến mức không thể cử động được, giờ đây cô còn bị dây an toàn kẹp chặt hơn nữa.
Cuối cùng, cũng không biết là sau bao lâu anh mới chịu dừng lại và để cô yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Khi đáp xuống Bắc Kinh thì trời đã tờ mờ sáng.
Nghĩ đến việc Ân Tô Tô sẽ phải gấp rút trở lại phim trường lúc tám giờ sáng, Phí Nghi Châu đã chuẩn bị sẵn đồ vệ sinh cá nhân và đồ chăm sóc da cho cô trên máy bay, cũng như một bộ quần áo thường ngày để cô mặc.
Vì thế Ân Tô Tô vô cùng cảm động trước sự chu đáo này của anh chồng đại gia, đến cả sự oán hận của cô với anh vì đã không cho cô ngủ ngon cũng đã vơi đi rất nhiều.
Sau khi thu dọn đồ đạc trên máy bay, cô đã sẵn sàng đến thẳng trường quay.
Sân bay Bắc Kinh quanh năm có số lượng hành khách khổng lồ, từ lúc rất sớm, trời còn chưa kịp sáng, rất nhiều hành khách đã tập trung ở sảnh chờ. Cũng may là máy bay riêng thì có phòng chờ riêng, Ân Tô Tô đi bên cạnh Phí Nghi Châu, trước mặt không hề có một ai khác.
Bước vào bãi đỗ xe cũng vắng vẻ không kém, hai chiếc xe hơi sang trọng quen thuộc ngay lập tức lọt vào tầm mắt của Ân Tô Tô.
Một chiếc là Rolls-Royce Thanh Ảnh độc nhất vô nhị, chiếc còn lại là Maybach màu đen mang thương hiệu Bắc Kinh.
Ân Tô Tô mơ mơ hồ hồ đi thẳng tới chiếc Maybach, đưa tay mở cửa chuẩn bị lên xe. Thế nhưng đúng lúc ấy, sau lưng cô lại vang lên một giọng nói hút hồn, là tiếng Phí Nghi Châu gọi cô: “Tô Tô.”
Ân Tô Tô dừng động tác tay lại.
Trong trí nhớ của cô, hầu như anh đều gọi cô là cô Ân, thỉnh thoảng thì cố tình gọi cô là vợ một cách thân mật, lúc tình cảm riêng tư thì gọi cô là cục cưng, thế nhưng rất ít khi gọi cô bằng tên.
Cô quay đầu lại nhìn.
Phí Nghi Châu vẫn đứng tại chỗ, cơn gió buổi sáng khẽ thổi qua, thổi bay một lọn tóc trước trán anh, cách hai chiếc ô tô, anh nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, mơ hồ và lưu luyến.
Ân Tô Tô bối rối, cong môi cười: “Anh còn chuyện gì nữa hả?”
Phí Nghi Châu chậm rãi đi về phía cô, giọng điệu vẫn vô cùng bình tĩnh: “Hôm trước anh bảo là sẽ đi công tác ở châu Âu trong vòng một tháng rưỡi, không biết em có nhớ không?”
Ân Tô Tô nhớ lại vài giây và gật đầu.
“Chuyến đi này vốn dự kiến là vào giữa tháng, nhưng bây giờ vì một số lý do đặc biệt nên phải đẩy lên sớm." Phí Nghi Châu nói.
Tô Tô hơi giật mình, theo phản xạ mà hỏi: “Đẩy lên sớm bao nhiêu ngày?”
Phí Nghi Châu đứng trước mặt cô, trả lời: “Đêm nay.”
“…” Ân Tô Tô tưởng rằng cùng lắm thì cũng chỉ sớm khoảng một tuần, nào ngờ câu trả lời này hơi nằm ngoài dự đoán của cô.
Đêm nay đã phải đi rồi sao, sao mà đột ngột quá vậy?
Sắc mặt cô hơi thay đổi, nhưng trong chốc lát đã bình thường trở lại, mỉm cười gật đầu với anh: “Em biết rồi, vậy thì chúc anh lên đường bình an, mọi chuyện thuận lợi.”
Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, cẩn thận quan sát gương mặt xinh đẹp của cô, sau đó đột nhiên nhướng mày, hỏi: “Chỉ vậy thôi à?”
Ân Tô Tô khẽ mím môi, biểu cảm trở nên hơi căng thẳng, không thể nào rặn ra được một nụ cười chân thật nên chỉ đành thể hiện khả năng diễn xuất của mình, cô mỉm cười thoải mái, nhún vai thờ ơ: “Nếu không thì sao?”
“Sau khi chúng ta chia tay nhau ở đây là phải ít nhất một tháng rưỡi nữa không được gặp nhau đấy.”
“…”
“Em thật sự không nỡ xa anh chút nào à?” Anh bình tĩnh hỏi.
“…”
Có không nhỉ? Hình như cũng có một chút…
Có nỡ không? Hình như đúng là có chút không nỡ…
Loại cảm giác thất vọng, có như không có ấy, cảm giác như thiếu đi một góc cạnh nào đó bên trong trái tim, cảm giác kỳ lạ như vậy chắc là có thể định nghĩa bằng hai chữ ‘không nỡ’ nhỉ?
Thậm chí còn muốn buột miệng nói với anh rằng ‘Đêm nay nhất định phải đi luôn sao, có thể dời lại vài ngày không, một ngày thôi cũng được?’, ‘Hôm nay là sinh nhật em mà’,…
Tay cô vô thức vò gấu áo khoác, Ân Tô Tô im lặng, những lời trong đầu cô gần như muốn bật ra khỏi miệng, sẵn sàng lao ra khỏi cửa bất cứ lúc nào.
Thế nhưng… Thế nhưng…
Cuối cùng, cô cong môi cười một cách nghiêm túc, lựa chọn một câu trả lời mơ hồ nhưng rất phải phép: “Công việc quan trọng hơn mà.”
Vừa dứt lời, cơn gió buổi sáng xung quanh dường như cũng ngừng lại trong giây lát.
Phí Nghi Châu lặng lẽ nhìn cô một lúc, nói: “Anh còn đang mong chờ em nói một câu không nỡ xa anh, bảo anh ở lại cùng em thêm một ngày đi, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật em mà.”
Ân Tô Tô vốn dĩ đã điều chỉnh lại được tâm trạng của mình rồi, nào ngờ nghe anh nói vậy, trái tim cô chợt trở nên thật chua chát.
Mũi cô se lại, khoé mắt cũng hơi khó chịu, cảm thấy hơi tủi thân. Nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy mình thật ngang ngược, thầm nghĩ rõ ràng là người ta bận đi công tác, có khi là đi đàm phán hợp đồng khổng lồ trị giá hàng chục tỉ, cô ở đây tủi thân đau lòng thì được cái gì.
Sau một hồi rối rắm, cuối cùng cô vẫn không khỏi cụp mi xuống, nhỏ giọng hỏi: “Nếu như em thật sự nói như vậy thì anh có ở lại cùng em thêm một ngày không?”
“Hôm nay là sinh nhật của em, là sinh nhật đầu tiên anh đón cùng em.” Phí Nghi Châu hơi bất lực: “Chẳng lẽ em thật sự nghĩ là anh sẽ bỏ em lại rồi bay đến châu Âu một mình à?”
Ân Tô Tô: “…”
Ân Tô Tô ngạc nhiên, gương mặt lộ ra vẻ bối rối: “Ý anh là sao?”
Phí Nghi Châu: “Anh đã hoãn thời gian khởi hành đến sáng ngày mai rồi.”
“…”
Cảm giác thất vọng trước đó lập tức biến mất. Ân Tô Tô thậm chí còn không thấy tức giận vì bị anh trêu chọc với ý đồ xấu, cô chỉ cảm thấy hạnh phúc và may mắn mà thôi.
Trong lúc hưng phấn, cô quên mất trợ lý Hà vẫn còn đang ở bên cạnh, trực tiếp nắm lấy cánh tay anh, đôi mắt đen láy sáng lên, mừng rỡ nói: “Hôm nay anh không đi nữa hả?”
“Ừm.”
Phí Nghi Châu mỉm cười, ánh mắt chìm đắm, vòng tay qua eo cô, uể oải hỏi: “Vừa nãy anh nói là phải đi, em lại chẳng nói là không nỡ để anh đi. Thế bây giờ anh nói muốn ở lại đón xong sinh nhật của em thì mới đi, em có thấy vui không?”
“…” Ân Tô Tô hơi đỏ mặt, do dự vài giây rồi khẽ gật đầu, ngượng ngùng trả lời: “Vui chứ.”
“Vui như thế nào?”
“Rất vui, cực kỳ vui!”
Anh cười, cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, khen ngợi: “Ngoan lắm.”