Mục lục
Tô Tô
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit+beta: LQNN203

Sau một đêm thử rượu với đại công tử Phí gia, Ân Tô Tô thực sự đau lưng, chuột rút, kiệt sức đến mức ước gì có thể ngủ đến tối hôm sau.

Nhưng nghĩ thì dễ làm thì khó, thực tế là cô sẽ ghi hình một chương trình thực tế nổi tiếng với tư cách khách mời phi hành đặc biệt vào lúc 10 giờ sáng ngày hôm sau, 8 giờ 30 sáng, chuông báo thức trên điện thoại của cô đúng giờ reo lên - reng reng reng, reng reng reng.

Chuông báo thức liên tục vang lên khiến giấc mơ của cô vô cùng xáo trộn, đánh thức thành công Ân Tô Tô vẫn đang ngái ngủ.

Quả bóng nhỏ trong chăn bất đắc dĩ lăn qua lăn lại, rồi một cánh tay trắng nõn thon dài từ bên trong thò ra, mò mẫm quanh gối, bắt lấy điện thoại, một nhấn rồi rút lại.

Chuông báo thức đã tắt, cả thế giới cuối cùng trở lại bình yên.

Hừm, tuyệt vời.

Ân Tô Tô cong môi hài lòng, lại nhắm mắt chuẩn bị tiếp tục giấc ngủ, hoàn toàn quên mất lịch trình làm việc dày đặc trong ngày.

Nhưng chỉ một giây trước khi cô gặp lại Chu Công, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, sát bên tai cô.

"..." Cô nhớ rõ tối qua đã để điện thoại ở chế độ im lặng, sao lại có nhạc chuông? Ai ngứa đòn tắt chế độ im lặng của cô vậy hả!

A a a!

Ân Tô Tô buồn ngủ đến mức gần như phát điên. Cô cau mày lưỡng lự trong ba giây. Cuối cùng vẫn kiềm chế được ý muốn nổi cơn thịnh nộ giết người, trượt mở nút trả lời mà không mở mắt, gầm lên dữ dội: "A lô!"

Một từ ngắn gọn, rõ ràng và chói tai, bộc lộ trọn vẹn cơn giận dữ của một nữ diễn viên hạng A nào đó.

Sau khi nghe tiếng "A lô", người bên kia im lặng khoảng ba giây, sau đó bình tĩnh mở miệng, nhắc nhở: "Mười giờ sáng em phải ghi hình chương trình, nên dậy rồi."

Giọng nói này trong trẻo mà dịu dàng, nhẹ nhàng mà ngọt ngào như một hợp âm, lập tức khiến Ân Tô Tô đang trong cơn thịnh nộ phải ngơ ngẩn. Sau một lúc lơ đãng, cơn tức giận trong nội tâm của Ân tiểu thư như bị đổ một thùng dầu, bùng cháy dữ dội, trong phút chốc biến thành ngọn lửa thảo nguyên, vũ trụ nhỏ hoàn toàn nổ tung.

Ân Tô Tô xấu hổ lại khó chịu hét lại: "Tối qua làm chuyện vô liêm sỉ như vậy, anh còn dám gọi cho em? Phí Nghi Chu, em thực sự đánh giá sai anh rồi, hóa ra anh không phải biến thái cũng không phải dã thú, anh rõ ràng là quỷ siêu háo sắc!"

Cùng lúc đó.

Ở đầu bên kia thành phố, trụ sở của tập đoàn Phí thị ở khu trung tâm CBD Bắc Kinh, khu văn phòng CEO trên tầng cao nhất.

Người cầm quyền Phí thị đang ngồi sau chiếc bàn đen, tây trang thẳng thớm lạnh tanh đẹp như tranh, đang tổ chức một cuộc họp cấp cao. Tranh thủ lúc nhóm lãnh đạo cấp cao đang họp nhóm thảo luận, anh liếc nhìn chiếc Patek Philippe trên cổ tay, nhớ ra tối qua cô nói có việc lúc 10 giờ sáng, sợ cô mệt quá không thể dậy được, anh liền tranh thủ gọi điện bảo vợ thân yêu của mình dậy.

Thành thật mà nói, khi bị vợ yêu dấu nâng niu trong lòng bàn tay bỗng trở nên hung dữ với mình, đại công tử cảm thấy có chút oan ức.

Phí Nghi Chu giơ điện thoại di động lên, trầm mặc một lát, sau đó bình tĩnh ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh, liếc nhìn xung quanh hội trường.

Những người phía dưới vẫn đang thảo luận nội dung kế hoạch một cách nghiêm túc, vẻ mặt ai cũng thận trọng.

Ừm, có vẻ như sẽ không nghe lén cuộc điện thoại của anh.

Nghĩ nghĩ, Phí Nghi Chu đang ngồi trên ghế văn phòng hơi nghiêng người, né tránh nhóm lãnh đạo cấp cao, vừa lười biếng tiếp tục nghịch bút đen vừa nói tiếp: "Nhưng, tối qua có người khóc lóc la hét nói hôm nay cô ấy có việc, cầu xin tên quỷ háo sắc là anh đánh thức cô ấy đúng 8 giờ 35."

Ân Tô Tô ở bên kia ống nghe: "."

Ân Tô Tô hơi 囧 khi nghĩ về điều này, nhưng sau khi suy nghĩ nửa giây, cô cảm thấy thừa nhận thì thật xấu hổ, vậy nên cô chọn cách giả ngốc, hừ lạnh một tiếng: "Vớ vẩn, em cầu xin anh chuyện này ư? Không thể nào, không phải em không có đồng hồ báo thức."

Phí Nghi Chu nói: "Lúc đó em nói em quá mệt, có thể không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức, bảo anh gọi cho em."

Ân Tô Tô: "Ồ. Không nhớ."

Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Hôm nay anh bận ở công ty cả ngày, lúc bảy giờ sáng ra ngoài thấy em ngủ say quá, muốn đánh thức em nhưng lại không nỡ, không gọi em dậy. Sợ em ngủ quên làm chậm trễ công việc, cho nên anh mới gọi điện thoại cho em."

Ân Tô Tô nghe xong lời đó, trong lòng cô cảm thấy ấm áp ngọt ngào, khóe miệng rõ ràng không tự chủ mà cong lên, nhưng lời nói cô nói ra vẫn rất hung hãn, quyết liệt, nhất quyết làm trái với anh: "Tóm lại em không nhớ là em đã bảo anh gọi cho em."

Phí Nghi Chu hơi nhướng mày, sau đó không mặn không nhạt cười nhẹ nhàng, lười biếng nói: "Vậy sao, nhưng Ân tiểu thư tối hôm qua cũng xin Phí mỗ rất nhiều chuyện, có cần anh giúp em nhớ lại chi tiết không?"

"..."

Nghe được lời nói của chồng kim chủ, Ân Tô Tô lại sửng sốt, ký ức người đàn ông phi ngựa vội vàng trong đầu cô bắt đầu chạy ra không ngừng nghỉ, diễn lại những cảnh tối qua như một bộ phim--

Vài chai rượu vang đỏ rỗng, rượu vang đỏ sẫm tràn ngập phòng tắm, hơi nóng bốc hơi và tiếng nước chảy róc rách.

Ký ức chỉ kéo dài vài giây, cả đầu Ân Tô Tô đỏ bừng như quả cà chua. Cô vô thức kéo chăn che đầu, xấu hổ kêu lên, ước gì có thể phóng mình ngay tại chỗ, rời khỏi cõi trần gian này.

Đêm qua, nhân danh việc thử rượu tao nhã, người đàn ông đáng ghét này đã đổ toàn bộ rượu vang đỏ đắt tiền do Phí Văn Phạn, con trai thứ tư của Phí gia tặng, lên người cô.

Toàn bộ không gian nồng nặc mùi rượu và tràn ngập sương mù nóng bức.

Anh chậm rãi hôn cô trong hương rượu nồng nặc, vơ vét cô, ăn cô, như thể anh đang chơi một trò chơi long trọng và cực kỳ thú vị, cho đến khi cơ thể cô yếu ớt đến mức mất hết sức lực, mắt đỏ hoe sưng tấy vì khóc, giọng khàn đi vì cầu xin, anh mới tỏ ra thương xót, bế cô trở lại bồn tắm, đổ đầy rượu rồi chiếm lấy cô thật sâu thật mạnh dưới làn nước nóng...

Ân Tô Tô sắp phát điên rồi.

Đêm qua cô mê mang và bối rối đến mức hình như đã cầu xin anh hơn một lần!

Ôi trời ơi!

Ân Tô Tô trên giường xấu hổ đến nỗi ôm chặt chiếc chăn lụa, bắt đầu nhai chăn bông, lăn qua lăn lại như một con tằm.

Phí đại công tử nhạy bén đến mức nhận thấy sự im lặng ở đầu bên kia của ống nghe, gần như ngay lập tức hiểu được ý nghĩa sâu xa đằng sau sự im lặng.

Phí Nghi Chu nhẹ nhàng cong khóe môi, dịu dàng mỉm cười, rất phong độ ôn hòa hỏi: "Nhớ ra rồi?"

"..." Thực sự nhớ ra rồi, thật muốn treo cổ ở cành đông nam.

Mặt Ân Tô Tô nóng bừng đến sắp bất tỉnh, cô ngượng đến mức không dám nói với anh thêm lời nào nữa, nhanh chóng nói: "Được rồi cảm ơn ngài đã đánh thức em, em dậy rồi." Rồi cô dứt khoát cúp máy, cạch!

Tút tút tút. Một âm thanh vô định phát ra từ ống nghe.

Phí Nghi Chu cười thầm, đặt điện thoại trở lại bàn làm việc, ngước mắt lên nhìn thấy căn phòng đầy rẫy những người ưu tú mặc vest và cà vạt đang thảo luận.

Thảo luận xong, đang cúi đầu chờ BOSS lên tiếng.

Thân hình cao lớn của Phí Nghi Chu uể oải dựa vào ghế, nhìn bốn phía, mỉm cười tao nhã mà ôn hòa nói: "Thảo luận xong thì phát biểu chứ. Ai nói trước?"

Mọi người:?

Các giám đốc điều hành cấp cao trong phòng anh nhìn tôi tôi nhìn anh, tất cả đều bối rối - chuyện gì xảy ra vậy.

Vừa rồi Phí tổng nói chuyện điện thoại với ai, nói về cái gì? Tại sao sau cuộc điện thoại, giây trước sếp lớn còn lạnh lùng như băng, giây sau lại đột nhiên chuyển sang mưa nhẹ gió hòa tâm trạng vui vẻ rồi?

Mọi người đều mờ mịt.

Sự hoang mang kéo dài đến cuối cuộc họp.

Họp xong, có người không kìm được sự tò mò, đuổi theo tổng trợ lý Hà Kiến Cần, bối rối thấp giọng hỏi: "Này, trợ lý Hà, hôm nay Phí tổng của chúng ta có chuyện gì tốt vậy, vui vẻ như vậy."

"Còn cần đoán à?" Hà Kiến Cần không ngước mắt lên nói.

Đối phương khó hiểu chờ anh ta nói tiếp.

Trợ lý Hà nhìn ông ta, thản nhiên cười nói: "Đương nhiên người duy nhất có thể khiến sếp của chúng ta vui vẻ như vậy chính là vợ của sếp chúng ta."

*

Ân Tô Tô là một nghệ sĩ giỏi, yêu nghề và tận tâm với công việc, dù kiệt sức đến đâu, dù lúc này đôi chân xanh đen của cô có đấu tranh thế nào, dù cô giống như học giả tội nghiệp trong "Truyện cổ Trung Hoa" bị vẻ đẹp của yêu tinh quyến rũ và bị hút cạn năng lượng, cô vẫn đến địa điểm ghi hình của chương trình tạp kỹ đúng giờ vào lúc mười giờ sáng.

Lương Tịnh muốn giao tiếp với tổ chương trình nên đến sớm nửa tiếng, sau khi nhận được cuộc gọi của Ân Tô Tô, cô ấy liền ra đón người. Vừa nhìn thấy Ân Tô Tô, cô ấy kinh ngạc trợn mắt, sau đó nói một cách nghiêm túc và chân thành, khuyên nhủ: "Đừng nghĩ bây giờ còn trẻ mà ỷ y không chăm sóc sức khỏe của mình, dù sao cũng nên tiết chế hơn, trạng thái này của em giống như vua Chu của nước Thương, ngày đêm đắm chìm trong sắc dục, ao rượu rừng thịt suốt một tháng."

Nghe đến bốn chữ "Ao rượu rừng thịt", Ân Tô Tô không khỏi nghĩ đến sự việc rượu vang đỏ đêm qua, mặt cô chợt hơi nóng, cô ho khan, nói vài câu qua loa với Lương Tịnh rồi bước vào studio.

Khi trở nên nổi tiếng, người bạn gặp đều là người tốt, mọi việc bạn làm cũng tự nhiên diễn ra suôn sẻ.

Chương trình tạp kỹ được tổ chức tại một công viên nước, toàn bộ chương trình được ghi hình, Ân Tô Tô vừa chơi trò chơi dưới nước với những người bạn khác vừa chiến đấu dưới nước với mọi người, chơi không thể vui hơn được nữa.

Các đồng nghiệp giờ đây đã biết lai lịch và thân phận của Ân Tô Tô, thái độ của họ đối với cô đã hoàn toàn thay đổi, trước đây, những tên tuổi lớn thậm chí không thèm nhìn đến cô, giờ đây đều tỏ ra rất lịch sự với Ân Tô Tô tại địa điểm ghi hình, vừa chủ động bắt chuyện, đồng thời còn chủ động hỏi xin WeChat, khi chơi game còn xả hơi một cách công khai và bí mật để đảm bảo tỷ lệ thắng cho Ân Tô Tô.

Vào cuối ngày, Ân Tô Tô đã nhận được thông tin liên lạc WeChat của tất cả các khách mời và trở thành nhóm được yêu thích xứng đáng trong chương trình tạp kỹ này.

Tất nhiên, Ân Tô Tô cũng biết nguyên nhân dẫn đến sự thay đổi thái độ của đồng nghiệp đối với cô, nhưng cô cũng không quan tâm lắm, cô đi làm vui vẻ, rời chỗ làm cũng vui vẻ.

Tuy nhiên, có vẻ như một sự thật muôn thuở là niềm vui tột độ có thể dễ dàng dẫn đến nỗi buồn.

Tiểu thư Ân Tô Tô đã có cả ngày vui vẻ ở công viên nước bằng cách ghi hình một chương trình tạp kỹ, kết quả là cô bị sốt khi trở về Phí trạch vào đêm hôm đó. Lấy nhiệt kế đo tai thì nhiệt độ lên tới 38,8, sốt cao thật sự.

"Trong phổi không có tạp âm, có lẽ chỉ là cảm lạnh, không phải vấn đề lớn."

Trong phòng ngủ chính, thuốc hạ sốt còn chưa có tác dụng, Ân Tô Tô đang nằm trên giường, giống như một quả cà tím nhỏ bị sương giá đánh tan.

Tôn Tư Kỳ, bác sĩ gia đình khoác chiếc áo blouse trắng, thu ống nghe lại, quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ màu xanh đậm bên cạnh giường bệnh, nói: "Trước tiên uống thuốc ba ngày."

Phí Nghi Chu khẽ gật đầu, nói: "Vất vả cho anh rồi bác sĩ Tôn."

"Phí tổng khách sáo rồi."

Tôn Tư Kỳ chuẩn bị thuốc, giải thích cách dùng, sau đó cùng trợ lý bác sĩ rời đi, trong phòng ngủ chỉ còn lại Phí Nghi Chu và Ân Tô Tô.

Bên giường có một chậu nước ấm, Phí Nghi Chu mím đôi môi mỏng thành một đường, cúi người ngồi xuống, dùng khăn ướt nóng hổi lau gò má đỏ bừng cùng vầng trán cũng nóng bỏng của cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Đầu Ân Tô Tô nặng như chì, trong mắt ươn ướt, cô đáng thương nhìn anh, nhẹ nhàng nũng nịu nói: "Chồng, em khó chịu quá."

Trong lòng Phí Nghi Chu như có một quả cầu lửa, nghe được lời này vừa đau lòng lại vừa tức giận, cau mày nói: "Tổ tiết mục đó nghĩ thế nào, để em ngâm mình trong nước cả ngày."

"Không phải lỗi của tổ tiết mục..." Ân Tô Tô nhăn mặt thì thầm, "Chỉ là em khá nghịch ngợm, nghĩ ở trong nước chơi rất vui không muốn đứng dậy. Chị Lương đã nhắc nhở em nhiều lần, nhưng em không nghe, cảm thấy sức khỏe của mình rất tốt, ai biết sẽ bị cảm lạnh đâu."

Phí Nghi Chu nghe vậy, thực sự vừa tức giận vừa buồn cười, hỏi: "Em là con nít ba tuổi sao, con gái con đứa lớn như vậy rồi còn thích nghịch nước?"

Ân Tô Tô khịt mũi vặn lại: "Tất nhiên anh không hiểu. Lan Hạ tụi em thiếu nước, trẻ em tụi em ở đó khi còn nhỏ rất hiếm khi đến công viên nước, tất nhiên em muốn chơi vui vẻ."

Phí Nghi Chu trầm mặc một lát, không lên tiếng nữa, không biết anh đang nghĩ gì. Một lúc sau, anh đặt chiếc khăn sang một bên và bắt đầu cởi cúc cổ áo cô, mày nhíu lại, vẻ mặt tập trung.

Động thái này thực sự gây sốc cho Ân Tô Tô.

Cô nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của anh, khuôn mặt đỏ bừng càng nóng bừng, giận dữ mắng: "Em đã ốm rồi, tên quỷ háo sắc anh còn muốn làm gì nữa!"

"Dù sao anh cũng là quỷ háo sắc." Đại thiếu gia bình tĩnh, lông mày cũng không nhúc nhích, chỉ trong vài giây đã cởi bỏ quần áo của cô, "Quỷ háo sắc đương nhiên sẽ làm những gì quỷ háo sắc nên làm."

Đầu Ân Tô Tô sắp nổ tung, cô lập tức nhặt chiếc gối trong tay chuẩn bị lao vào anh chết chùm.

Không ngờ, ngay sau đó, một chiếc khăn ướt ấm áp nhẹ nhàng quấn lên cổ cô, cẩn thận nhẹ nhàng lau đi, hơi nước bốc hơi, lập tức nhiệt độ bề mặt cơ thể cô giảm xuống một chút.

Ân Tô Tô sửng sốt, chớp mắt hai lần, nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng phía trên đầu mình, một lúc sau mới định thần lại, kinh ngạc nói: "Anh đang giúp em hạ nhiệt cơ thể à?"

"Không thì." Phí Nghi Chu liếc cô một cái, "Nhân lúc em bệnh muốn em, lột trần em cùng em làm mười lần đến khi trời đất tối mịt?"

Ân Tô Tô: "..."

Ân Tô Tô xấu hổ, nói với một nụ cười khô khan, "Xin lỗi, em hiểu lầm anh rồi."

Đại thiếu gia cũng lười để ý đến cô, dùng khăn ướt lau toàn thân cô gái, lấy chăn ôm cô vào lòng rồi đưa thuốc cảm cho cô.

Ân Tô Tô ngoan ngoãn mở miệng nuốt hai viên thuốc, khi cô nhìn thấy Phí Nghi Chu cầm cốc nước bên cạnh giường bằng tay trái, vô thức đưa tay ra nhận lấy. Không ngờ anh lại không đưa cốc ra mà lại cúi đầu, khẽ hé đôi môi mỏng rồi tự mình nhấp một ngụm.

Cô nghi hoặc đang định nói gì đó thì cằm bỗng nhiên cứng lại, bị hai ngón tay thon dài trắng nõn nắm nhẹ rồi nâng lên.

Môi của người đàn ông ấn xuống, nhẹ nhàng bao bọc lấy môi cô, nhiệt độ nước thấp hơn nhiệt độ cơ thể cô, từ miệng anh truyền qua. Mát mẻ, rất thoải mái.

Người bị sốt cao miệng lưỡi khô, khi chạm vào nước, Ân Tô Tô lập tức hôn lại một cách tham lam, từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, giống như chú mèo con nhặt được quả bóng lông yêu quý của mình.

Nuốt nước hòa với thuốc, môi lưỡi còn vương vấn.

Một lúc sau, Phí Nghi Chu mới buông cô ra, chiếc cằm góc cạnh tựa lên đỉnh đầu cô, kiềm chế nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại cảm giác bồn chồn hỗn loạn trong cơ thể.

Đột nhiên, vật nhỏ nóng bỏng trong tay anh khẽ vặn vẹo, đầu tóc mềm mại chui vào hõm cổ anh, cọ xát vào đó.

Phí Nghi Chu khẽ cau mày, ngón tay vỗ nhẹ trán cô, nhẹ giọng mắng: "Bị bệnh thì thành thật chút, không được lộn xộn."

Lúc này anh thật khó có thể chịu đựng được cảm giác ấm áp và thân mật của cô.

Cô gái bị sốt có chút mơ hồ, cười ngốc nghếch ở hõm cổ anh, nói: "A Ngưng, em đột nhiên cảm thấy bị bệnh cũng không tệ."

Phí Nghi Chu khó hiểu: "Tại sao?"

"Anh chăm sóc em khi em ốm, rất dịu dàng." Cô nhẹ giọng nói tiếp, "Em thích được anh chăm sóc dịu dàng."

Phí Nghi Chu cúi đầu hôn lên khóe miệng cô, nói: "Bình thường anh không dịu dàng với em sao?"

Ân Tô Tô xấu hổ, lẩm bẩm trả lời: "Anh hầu như rất dịu dàng, nhưng khi làm chuyện kia, lại không hề dịu dàng chút nào. Rất... điên rồ."

Nghe vậy, Phí Nghi Chu cẩn thận suy nghĩ, nói: "Anh hiểu rồi."

"?"

"Lần sau anh sẽ cố gắng phát điên vì em một cách dịu dàng nhất có thể."

"..." Tên cẩu nam nhân này có năng lực lý giải gì vậy, đây là ý của cô sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK