Đến giây thứ mười một, cuối cùng cô mới lên tiếng, nghiêm túc nói với anh chồng đại gia đang ở bên kia đại dương trong video: “Thưa quý ngài, hiện giờ tôi đang vô cùng nghiêm túc, mong ngài hãy chú ý lời ăn tiếng nói của mình.”
Rõ ràng cô sợ anh hiểu nhầm nên đang giải thích với anh một cách chân thành, rốt cuộc trong đầu cái tên biến thái này chỉ toàn là những thứ gì vậy?
Trong video, vẻ mặt của Phí Nghi Châu vẫn rất bình tĩnh, đối diện với cô: “Anh cũng rất nghiêm túc.”
Bị anh bật lại, Ân Tô Tô dở khóc dở cười: “Em chỉ trình bày lại sự thật mà thôi. Anh là người chồng có giấy chứng nhận hợp pháp của em, là ông xã của em, không phải là người đàn ông của em thì là gì? Em chỉ nói một câu ‘anh là người đàn ông của em’ mà cũng bị coi là tán tỉnh anh hả?”
Cô vừa dứt lời, cậu cả ở đầu dây bên kia lâm vào im lặng hiếm hoi. Nhìn gương mặt lọt thỏm trong màn hình, Phí Nghi Châu bỗng nhướng mày một cái rất nhẹ, hồi lâu sau vẫn không nói một lời.
Dáng vẻ của anh vẫn bình tĩnh lười nhác như mọi khi nhưng đôi mắt cứ nhìn thẳng vào cô xuyên qua màn hình điện thoại, sâu không thấy đáy, nặng nề như thể sẽ đè nặng lên người. Cho dù cách xa vạn dặm, Ân Tô Tô vẫn cảm thấy căng thẳng khi đối mặt với ánh mắt của anh, trong lòng bỗng dưng nảy sinh một chút kích động.
Cô khẽ hắng giọng, giả vờ lạnh nhạt hỏi: “Anh nhìn em kiểu đó làm gì?”
Phí Nghi Châu im lặng trong chốc lát, đoạn nói: “Dạo này thái độ của em đối với anh có vẻ thay đổi.”
Ân Tô Tô: “Thay đổi chỗ nào?”
Phí Nghi Châu: “Hồi trước, em sẽ không để bụng anh cho lắm, sẽ không quan tâm anh mấy, cũng sẽ không nói anh là người đàn ông của em.”
Nghe vậy, Ân Tô Tô không khỏi buồn cười, nói với anh: “Vậy ư? Nhưng em cảm thấy thái độ của em đối với anh vẫn tốt lắm mà.”
Phí Nghi Châu nói một câu đầy ẩn ý: “Đối xử tốt và quan tâm để bụng, là hai chuyện khác nhau.”
Mặc dù câu nói của anh không vạch rõ điều gì nhưng khi lọt vào tai Ân Tô Tô, vẫn sẽ khiến cô hơi kinh hãi.
Kể từ khi thấy rõ mình đã rung động với Phí Nghi Châu, thực ra trong lòng cô cũng từng đấu tranh tư tưởng một phen. Đúng như Lương Tĩnh từng nói, cuộc hôn nhân của họ chỉ là một bản hợp đồng, có quá nhiều nhân tố không thể đoán trước trong tương lai, bây giờ Phí Nghi Châu cưng chiều cô, tốt với cô, có lẽ chỉ vì ham sắc đẹp của cô, cảm thấy mới mẻ mà thôi.
Nhưng cô không muốn trốn tránh tình cảm của mình, vậy nên cô thẳng thắn đối diện với nội tâm của mình, tự nhủ với bản thân rằng thích là thích, thế là cô quyết định dồn hết toàn bộ tinh thần của mình để cùng anh yêu đương một lần, không quan tâm đến tiền đồ, cũng không bận tâm đến hậu quả.
Có lẽ trước mặt người trong lòng, cho dù năng lực làm việc giỏi giang cỡ nào cũng không có đất dụng võ, dù cô diễn xuất giỏi đến mấy, am hiểu ngụy trang đến mấy thì vẫn không thể kiềm chế được tình yêu của mình.
Chỉ một câu ngắn gọn đã bị Phí Nghi Châu phát hiện manh mối.
Ân Tô Tô không khỏi hoảng hốt, hắng giọng rồi nói: “Chúng ta là vợ chồng, em quan tâm anh hay để bụng anh là chuyện hết sức bình thường, anh đừng kinh ngạc thế.” Nói đến đây, cô dừng lại trong chốc lát, mí mắt cụp xuống như thể đang ngại ngùng, chu môi nói thêm: “Bởi vì sau này, nói không chừng em sẽ biểu hiện rõ ràng hơn ấy chứ. Tốt nhất anh hãy thích nghi đi.”
Phí Nghi Châu bật cười vì câu nói của cô, không khỏi hứng thú: “Xin hỏi quý cô Ân, em đang ra lệnh cho tôi đấy à?”
Nghe vậy, Ân Tô Tô ngước mắt nhìn thẳng vào anh, uốn nắn lại lời nói của anh với thái độ nghiêm túc đến bất ngờ: “Phải gọi là ‘đề nghị một cách chân thành’ mới đúng.”
Phí Nghi Châu khẽ cười ra tiếng. Sự mệt mỏi sau mười mấy tiếng ngồi trên máy bay, sự chán chường uể oải vì cuộc họp, vào lúc này đã gần như tan biến không còn dấu vết, anh chỉ cảm nhận được sự ngọt ngào sung sướng dâng lên.
Cô gái trẻ trong màn hình tựa như một nàng tiên thần kỳ, không cần tốn nhiều công sức, chỉ nói hai ba câu bâng quơ đã dẹp sạch mọi cảm xúc tiêu cực trong lòng anh.
Sau đó, hai người ăn ý bỏ qua đề tài trò chuyện không quan trọng, vừa tán gẫu vừa làm công việc của mình.
Ân Tô Tô khát nước nên vừa cầm điện thoại vừa xuống bếp lấy ly nước, mở tủ lạnh tìm được một hộp nước trái cây không đường, định bụng rót một ít để uống. Cô không nỡ đặt điện thoại xuống để chừa tay ra nên cầm điện thoại bằng tay trái, tay phải đặt ly nước lên bàn, lại cầm hộp nước ép trái cây bằng tay phải đưa lên miệng, dùng miệng cắn mở nắp hộp rồi rót nước vào ly.
Tại Berlin, nhân viên phục vụ phòng khách sạn bưng cà phê xay tại chỗ và trái cây đồ ăn vặt vào phòng, Phí Nghi Châu bưng ly cà phê lên uống một ngụm, vừa đeo kính trả lời tài liệu trên máy tính thì nghe thấy tiếng rót nước, bèn quay sang nhìn về phía màn hình điện thoại được dựng đứng bên cạnh theo phản xạ, sau đó thấy hộp nước ép trái cây trong tay Ân Tô Tô.
Anh khẽ cau mày, nhắc nhở cô: “Đã lâu rồi em không về nhà, chắc đồ ăn thức uống trong tủ lạnh đều quá hạn sử dụng rồi, không nên dùng nữa.”
Động tác của Ân Tô Tô thoáng chốc dừng lại, sau khi hiểu rõ anh vừa nói gì, cô nhanh chóng nâng hộp nước ép trái cây lên nhìn phần đáy hộp, khẽ thở phào nhẹ nhõm: “May quá may quá, ngày mai mới hết hạn sử dụng. Em không kỹ tính đến mức đó đâu.”
Dứt lời, cô bưng ly lên uống hết nước.
Phí Nghi Châu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nói: “Coi chừng nửa đêm tỉnh dậy bị tiêu chảy.”
Ân Tô Tô đặt ly xuống bàn thật mạnh, cãi lại: “Toàn bộ lời nguyền đều quật ngược lại!” Cô khẽ hừ mấy tiếng, lại vào phòng tủ tìm một bộ quần áo mặc ở nhà sạch sẽ trong tủ đồ.
“Bây giờ em định làm gì?” Giọng Phí Nghi Châu lại truyền ra từ ống nghe điện thoại, chỉ hỏi cô một câu tùy ý. Giọng nói của anh rất gợi cảm, vừa buốt giá vừa êm tai, vang lên trong phòng nhờ thiết bị khuếch đại âm thanh trong điện thoại, hòa lẫn với dòng điện có cảm giác trầm thấp khàn khàn như tiếng ma sát, vừa lười biếng vừa gợi cảm.
Màng nhĩ của Ân Tô Tô như được giọng nói dịu dàng của anh hôn lên, vành tai nóng bừng, chần chờ một lát mới trả lời: “Em mới lấy váy ngủ, đang định vào phòng tắm tắm rửa.”
Khi nhận được đáp án này, vẻ mặt của Phí Nghi Châu chợt khựng lại, bỗng một cảm giác khô nóng dâng lên trong cơ thể, nóng nực đến nỗi khiến ngón tay của anh hơi ngứa ngáy. Sự si mê và dục vọng vẫn bị anh áp chế dưới đáy lòng như bị khơi mào, ngo ngoe rục rịch, cơn ngứa dâng lên trong lòng và tận xương tủy, không gãi được, cũng không thể làm nó biến mất.
Anh nhớ lại cảnh tượng Ân Tô Tô nằm trên bàn vẽ của mình, không manh áo che thân, da trắng như tuyết, quả dâu đỏ mọng, xinh đẹp thánh khiết tựa như thiên thần rơi xuống trần gian. Thế mà gương mặt trắng trong thuần khiết ấy, khi được ngón tay và miệng lưỡi của anh yêu thương, gò má lại ửng hồng, con ngươi mê ly mông lung, cằm ngẩng thật cao, đôi môi khẽ hé mở, chiếc lưỡi màu hồng trong miệng cũng nhạy cảm run rẩy khe khẽ.
Dáng vẻ quyến rũ gợi cảm vừa sợ hãi vừa ngượng ngùng, lại vô cùng khát vọng bị anh chơi hư.
Phí Nghi Châu nhếch ngón trỏ, lặng lẽ giơ tay lên nới lỏng cà vạt trên cổ, thân thể cao lớn ngả vào lưng ghế dựa đằng sau một cách lười biếng, nhưng khi nói chuyện, giọng anh vẫn bình tĩnh thản nhiên như mọi khi: “Phải rồi, Tiểu Lục mới gọi điện cho anh.”
Ân Tô Tô bỏ điện thoại vào túi áo, vừa lục được một chiếc váy ngủ mùa thu trong hộp cất quần áo đặt trong tủ đồ cầm trên tay, nghe vậy thì trả lời một cách hết sức tự nhiên: “Ừ. Mạn Mạn gọi điện thoại cho anh có chuyện gì?”
“Dạo này nó mới mua mấy món đồ thủ công nhỏ nhưng bắt chước hướng dẫn mà không làm được, vậy nên nó muốn tham khảo với em, hẹn em cuối tuần sau gặp mặt.” Phí Nghi Châu thản nhiên nói: “Nếu em bận quá không có thời gian rảnh thì để anh từ chối nó.”
“Cuối tuần sau?” Ân Tô Tô nghiêm túc suy xét một lát rồi trả lời: “Cuối tuần chắc bộ phim chiếu mạng của em cũng đóng máy rồi, được nhé. Cơ mà sao Mạn Mạn tìm em lại thông qua anh? Em có kết bạn WeChat với con bé mà?”
Phí Nghi Châu lơ đễnh gõ ngón trỏ lên trán, nhìn chằm chằm vào một màu tối om trên màn hình điện thoại, ôn tồn nói: “Nó định nhập thêm một bầy ngựa mới nhưng tài chính eo hẹp, nó gọi điện cho anh là để nhân tiện nhờ anh tài trợ.”
Nghe vậy, Ân Tô Tô bật cười thành tiếng, chế nhạo: “Em thấy con bé tìm anh để tài trợ mới là chuyện chính, hẹn gặp em để tham khảo làm thủ công mới là nhân tiện.”
Cô vừa trò chuyện với anh vừa vào phòng tắm, đặt quần áo sạch lên kệ để đồ, sau đó lấy điện thoại ra khỏi túi áo, nhìn màn hình cười nói: “Em sẽ trò chuyện lại với Mạn Mạn để thỏa thuận thời gian gặp mặt con bé. Em chuẩn bị tắm rồi, anh làm việc xong thì cũng đi ngủ sớm một chút, tạm biệt.”
Dứt lời, Ân Tô Tô đang định cúp máy, không ngờ người ở đầu dây bên kia lại bất thình lình nói: “Chờ đã.”
Ân Tô Tô khó hiểu, ngón tay đang định bấm nút tắt cuộc gọi video thì dừng lại trên màn hình, thắc mắc nhướn mày: “Anh còn chuyện gì nữa?”
Người đàn ông trong màn hình mặt mày như tranh vẽ, chăm chú nhìn thẳng vào cô – người cách xa mình ngàn dặm, nói: “Cho anh xem một chút.”
Ân Tô Tô:?
Ân Tô Tô điếng người, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì, bèn hỏi lại theo phản xạ: “Xem cái gì?”
Phí Nghi Châu chỉ nói một chữ.
Trong nửa giây ngắn ngủi, Ân Tô Tô giống hệt bị châm ngòi lửa, đầu óc thoáng chốc nổ tung. Gương mặt của cô biến thành màu đỏ rực như gấc chín, đôi mắt tròn xoe trừng anh với vẻ đầy khó tin, gần như không thể tin vào tai mình.
“Anh vừa nói gì?” Cô thử xác nhận lại lần nữa.
Phí Nghi Châu lặp lại câu nói lúc nãy.
Lần này, Ân Tô Tô nghe rành mạch, rành mạch đến nỗi không thể rành mạch được hơn. Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, đến nỗi trong lúc nhất thời không tìm được câu nói nào để mắng gã lưu manh này. Gò má của cô đỏ bừng mấy giây rồi mới thốt ra một câu: “Anh đang đi công tác đấy, tập trung vào công việc được không? Cứ toàn suy nghĩ ba cái thứ vớ vẩn gì đâu.”
Phí Nghi Châu bình tĩnh nói: “Anh cũng muốn tập trung vào công việc lắm nhưng em gọi điện thoại video cho anh thế này thì bảo anh tập trung làm sao được?
Ân Tô Tô suýt nữa hộc máu: “Em gọi điện thoại video cho anh là để giải thích cái hot search kia với anh! Em sợ anh hiểu nhầm, chẳng nhẽ thế lại là sai lầm?”
Phí Nghi Châu càng bình tĩnh hơn: “Anh vốn có thể cố gắng kiềm chế. Nhưng vừa nghe giọng nói của em, thấy gương mặt của em, anh lại nhớ em đến điên cuồng. Em không sai lầm, chẳng nhẽ anh nhớ em lại là sai lầm?”
Ân Tô Tô: “…”
Anh không sai anh không sai, miệng anh ngọt giỏi nói lời âu yếm, cái gì anh cũng đúng hết.
Ân Tô Tô bị câu trả lời của cậu cả chặn họng đến nỗi không đốp lại được. Trong lúc cô im lặng, lại nghe giọng nói bình tĩnh của anh tiếp tục xúi giục: “Chỉ xem một chút thôi, xem xong anh cúp điện thoại liền.”
“… Xem cái đầu anh! Tắm rửa đi ngủ sớm đi!” Ân Tô Tô xấu hổ gần chết, không cho anh cơ hội để tiếp tục buông lời vô liêm sỉ, nhanh chóng cúp điện thoại.
Berlin bên kia đại dương, bởi vì chênh lệch múi giờ nên lúc này vẫn là ban ngày.
Phí Nghi Châu tựa lưng vào ghế làm việc, khẽ nhướng mày nhìn màn hình điện thoại đã bị kết thúc cuộc gọi, ngón trỏ lười biếng gõ nhẹ lên trán, dáng vẻ đăm chiêu.
Khoảnh khắc cuộc gọi video bị kết thúc, thật lòng mà nói, Phí Nghi Châu cũng hơi kinh ngạc.
Cậu cả nhà họ Phí đã sống trên thế giới này 30 năm, từng mở hàng trăm hàng ngàn cuộc họp trực tuyến từ lớn đến bé, đây là lần đầu tiên kể từ khi cha sinh mẹ đẻ đến nay, có người dám kết thúc cuộc gọi video với anh mà chưa nhận được sự đồng ý của anh, thậm chí không báo trước một tiếng.
Sau mấy phút im lặng, Phí Nghi Châu bỗng nhắm mắt bóp ấn đường, lặng lẽ bật cười.
Thôi.
Khoảng thời gian một tháng rưỡi nói ngắn thì không ngắn lắm, nói dài cũng không đến nỗi dài. Giờ đây cô và anh cách nhau nửa vòng trái đất, gọi điện thoại video với nhau cũng chỉ nhìn thấy chứ không ăn được, gãi ngứa không đúng chỗ, chẳng có ý nghĩa gì.
Anh đã là một người đàn ông trưởng thành, việc gì với so đo với một cô gái trẻ? Cùng lắm chỉ ghi nợ cho cô thôi.
Nếu tính toán kỹ càng thì cô đã nợ anh rất nhiều, cuối cùng rồi cô sẽ phải trả nợ anh từng chút từng chút một thôi.
…
Sau khi kết thúc cuộc gọi video, Ân Tô Tô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, sau đó khi cô đang đắp mặt nạ dưỡng da thì chị Lương gọi điện thoại đến đây.
“Tên của em lại bị treo trên bảng top tìm kiếm rồi kìa, em thấy chưa?” Giọng nói của Lương Tĩnh vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn có phần trêu ghẹo, có thể thấy được tình hình hiện tại vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát, không gây ra ảnh hưởng tiêu cực nào khác.
Nhắc đến chuyện này, Ân Tô Tô lại cạn lời, bĩu môi trả lời: “Đương nhiên là thấy rồi. Cộng đồng mạng ship CP cũng thật quá mức, em và Khúc Nhạn Thời chưa bao giờ hợp tác, thậm chí chưa bao giờ công khai xuất hiện trong cùng một chương trình, không có miếng liên quan nào luôn!”
“Khúc Nhạn Thời cực kỳ hot, rất nhiều sao nữ đều thích dính líu đến cậu ấy để ké fame, cộng đồng mạng người qua đường cũng thích ship CP cho cậu ấy. Ai bảo cả hai người các em đều là nghệ sĩ nổi tiếng có nhan sắc nổi bật, gương mặt đại diện cho nam nữ nghệ sĩ của giới giải trí trong nước. Trước kia không ai ghép hai người thành một đôi là vì em chưa hot.” Lương Tĩnh đổi sang giọng an ủi: “Suy nghĩ theo một góc độ khác thì bây giờ em được ghép đôi với Khúc Nhạn Thời, coi như thật sự hot rồi, đúng không?”
Ân Tô Tô bóp trán, phiền muộn nói: “Nghe ý của chị thì em nên vui mới đúng hả?”
Nghe giọng điệu của cô lúc này, Lương Tĩnh biết ngay cô đang rất bực mình, bèn nói: “Cộng đồng mạng tự ship cho vui mà thôi, lại không có ai tấn công em, hơn nữa lượt view xem video của blogger kia đã lên đến mấy triệu, số fans hâm mộ weibo của em cũng tăng thêm 200 ngàn người. Đối với em mà nói, nhóm fans CP này lợi lớn hơn hại.”
Ân Tô Tô: “Em là người đã có chồng, cộng đồng mạng không rõ chân tướng nên ship CP lung tung không phải là lỗi của họ, nhưng chính em biết rõ em đã có chồng rồi.”
Lương Tĩnh im lặng, sau đó khẽ hừ một tiếng, vô cùng khó chịu: “Nói tới nói lui, em chỉ sợ người kia khó chịu trong lòng rồi sẽ gây sự với em chứ gì?”
Ân Tô Tô nhếch môi đang định trả lời thì chị Lương lại lên tiếng trước một bước: “Hồi trước Phí Nghi Châu chọn em để kết hôn hợp đồng, vậy thì cậu ta nên biết rằng em là một nữ minh tinh, là người của công chúng, bất kể là tác phẩm hay đời tư cá nhân đều sẽ thu hút sự chú ý của công chúng. Bị ship CP thì đã sao? Em và Khúc Nhạn Thời có thật sự có quan hệ mập mờ nào đó đâu? Nếu ngay cả chuyện này mà cậu ta cũng không chấp nhận được thì cậu ta quá hẹp hòi.”
Nghe vậy, Ân Tô Tô nhíu mày, hắng giọng rồi trả lời: “Ôi chao chị yêu ơi, chị nói vậy thì ngang ngược quá rồi đấy. Sao em nghe giọng điệu của chị như thể căm thù Phí Nghi Châu thế nhỉ? Chẳng phải hồi trước chị cứ khen anh ấy cái gì cũng tốt, còn khuyên em kết hôn với anh ấy à?”
“Đó là hồi trước!” Lửa giận trong lòng Lương Tĩnh bùng lên, lớn tiếng mắng: “Hồi trước sao chị ngờ được con ngốc nhà em lại thật sự bị ma xui quỷ khiến mà thích phải cậu ta!”
“…” Ân Tô Tô rúng động vì tiếng quát của cô ấy, im lặng vuốt phẳng mặt nạ dưỡng da, không dám hó hé.
“Thôi, nhìn dáng vẻ không đâm đầu vào tường nam thì sẽ không quay đầu của em, xem ra nếu không chịu thiệt thòi thì em sẽ không biết điều, chị chẳng buồn quản em nữa.” Chị Lương tức anh ách nói một câu, sau đó quay về đề tài chính: “Chị gọi điện cho em chủ yếu là để xem thử thái độ của em. Nếu em thật sự để bụng chuyện bị ship CP thì kế tiếp chị sẽ nhận một buổi phỏng vấn cho em, em có thể nhắc nhở mọi người một cách uyển chuyển.”
Nghe vậy, đôi mắt của Ân Tô Tô thoáng chốc sáng ngời, vui vẻ nói: “Cảm ơn chị nhiều lắm!”
Lương Tĩnh trầm giọng: “Chị nói cho em biết, hiện giờ số liệu trên các nền tảng của em đều do đám fan CP kia cày cho em, họ hoạt động rất mạnh mẽ, cũng rất đoàn kết. Chỉ cần em công khai bày tỏ thái độ thì có lẽ sẽ không được hưởng thụ lợi ích này nữa. Em có chắc là muốn làm như thế không?”
Ân Tô Tô suy tư trong chốc lát rồi trả lời: “Em chắc chắn.”
Loại lợi ích bằng việc lừa gạt mọi người như thế này, cho dù thật sự được hưởng lợi thì cô cũng sẽ cắn rứt lương tâm.
Nghe vậy, Lương Tĩnh tôn trọng suy nghĩ của cô, nói: “Ừ, thế thì ngày mai chị sẽ hẹn ngày phỏng vấn giúp em.”
“Vâng.” Ân Tô Tô mỉm cười: “Cảm ơn chị.”