Màu mắt của Phí Nghi Châu u tối đầy nguy hiểm. Anh đưa một bàn tay lên giữ chặt eo cô lại, nói nhanh mấy câu thật ngắn gọn để kết thúc cuộc điện thoại với Phí Tông Tễ.
Tiếng âm báo “tút tút” vang lên trong điện thoại.
Ở bệnh viện tư nhân của Phí thị, Phí Tông Tễ vừa mới cởi áo blouse trắng ra, tay cầm điện thoại, ánh mắt lộ vẻ bối rối, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: Từ trước tới nay anh cả luôn xử sự chững chạc, chín chắn, không nóng vội, tại sao lần này lại cúp máy hấp tấp như vậy? Chẳng lẽ là vội đi làm chuyện gì ư?
Tất nhiên cậu năm nhà họ Phí không thể nào tưởng tượng được lúc này trong phòng làm việc của nhà họ Phí ở Nam Tân đang diễn ra cảnh tượng như thế nào.
Ân Tô Tô đang gặm cắn đầy hăng hái, giống một con thú nhỏ đang xả giận thì phần cằm chợt bị giữ chặt lại, nâng cao lên.
Phí Nghi Châu cúi xuống nhìn Ân Tô Tô. Khuôn mặt cô nhỏ xinh, đường cằm mảnh mai xinh đẹp, vừa khít với hổ khẩu của anh, nằm trọn trong bàn tay anh. Anh cúi thấp xuống, kề sát lại gần cô, cũng cắn nhẹ một cái lên chóp mũi của cô coi như là trừng phạt.
Tới khi nghe thấy tiếng Ân Tô Tô rên đau khe khẽ, Phí Nghi Châu mới khàn giọng hỏi: “Có phải em vẫn chưa rút ra được bài học, cứ nhất định phải thử thách khả năng kiềm chế của anh có phải không?”
Ân Tô Tô nghe ra dục vọng ẩn giấu trong giọng nói khàn khàn của Phí Nghi Châu, cô giật mình, lập tức ngoan ngoãn hẳn. Cô gối mặt lên lồng ngực của anh, không dám nhúc nhích mảy may, cả người ngoan như mèo.
Cánh môi của Phí Nghi Châu lướt nhẹ qua khóe mắt, đuôi mày của Ân Tô Tô, sau đó anh nâng cằm cô lên, hôn sâu đắm đuối tận mấy phút mới chịu buông ra.
“Em tắm chưa?” Ngón tay của Phí Nghi Châu vuốt ve khuôn mặt nóng bừng của Ân Tô Tô.
“Vẫn chưa…” Cánh môi đỏ của Ân Tô Tô sưng lên. Cô đưa tay dụi mắt, tựa đầu vào hõm cổ của anh, điều chỉnh lại nhịp thở, giọng nói cũng trở nên yếu ớt, nhỏ nhẹ: “Vừa xem xong kịch bản là em qua đây với anh luôn.”
Sau đó hai người họ quấn quýt với nhau tới tận bây giờ, cô lấy đâu ra thời gian để tắm rửa cơ chứ.
Phí Nghi Châu cuộn một lọn tóc mềm mại của Ân Tô Tô đưa lên chóp mũi hững hờ hít hà rồi hỏi đầy tùy ý: “Ngày mai em phải quay mấy cảnh? Khoảng mấy giờ thì xong?”
Ân Tô Tô nhớ lại lịch quay phim của mình rồi trả lời anh: “Bộ phim này chia ra hai tổ quay cùng một lúc, ngày mai em phải quay khoảng bốn cảnh, dự tính chừng tám giờ tối sẽ xong.”
Phí Nghi Châu: “Vậy tối mai anh qua đón em đi ăn tối rồi chở em đi chọn một chiếc đồng hồ.”
“Đồng hồ ư?” Ân Tô Tô ngạc nhiên: “Bình thường em xem giờ toàn dùng đồng hồ trên điện thoại, không có thói quen đeo đồng hồ. Sao bỗng nhiên anh lại nghĩ tới chuyện tặng đồng hồ cho em vậy?”
Phí Nghi Châu dịu dàng vuốt những sợi tóc ở thái dương của cô, đầu ngón tay sờ thấy một chút mồ hôi ẩm ướt. Anh nói: “Hôm nay trên đường từ công ty về nhà, anh nhìn thấy một tấm biển quảng cáo, kiểu dáng của chiếc đồng hồ trên tấm biển đó cũng khá đẹp. Cổ tay của em vừa trắng vừa nhỏ, nếu đeo nó chắc hẳn sẽ rất đẹp.”
Ân Tô Tô mỉm cười, ôm cổ Phí Nghi Châu, nhìn anh, mắt sáng lấp lánh lộ vẻ ngạc nhiên: “Anh nhìn thấy một chiếc đồng hồ đẹp trên quảng cáo nên muốn tặng nó cho em à?” Nói đoạn, cô chợt dừng lại, không khỏi tò mò: “Chiếc đồng hồ đó trông như thế nào?”
Phí Nghi Châu không trả lời ngay mà cúi xuống bấm bấm gì đó trên điện thoại một chút, tìm ra bức ảnh quảng cáo mà anh đã nhìn thấy hiện đang được đăng tải trên website, sau đó đưa điện thoại cho cô: “Nó đây.”
Ân Tô Tô nhận lấy điện thoại, nhấp vào bức ảnh, xem thật tỉ mỉ.
Bức ảnh quảng cáo này chụp hình một chiếc đồng hồ cơ thuộc dòng đồng hồ nữ mới nhất của Rolex, mặt đồng hồ có màu xanh như đuôi chim công điểm xuyết những viên kim cương nhỏ, dây đồng hồ được phối những mảng màu khác nhau.
Cô vừa ngắm nhìn chiếc đồng hồ này vừa túy ý dịch chuyển ngón tay lên xuống, sau đó mắt bỗng chớp chớp.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của ngôi sao nữ đeo chiếc đồng hồ, Ân Tô Tô không khỏi nháy mắt, vỗ gáy hoàn hồn, buột miệng thốt lên: “Ôi chao, may mà nhìn thấy hình của cô ấy nên em mới nhớ ra, suýt nữa thì em đã quên khuấy mất chuyện này rồi!”
Phí Nghi Châu thấy vậy không hiểu là có chuyện gì: “Em đang nói gì vậy?”
“À, chuyện là thế này.” Ân Tô Tô trả điện thoại lại cho Phí Nghi Châu, nhẹ nhàng nói: “Ở công ty của bọn em có một đàn chị, đàn chị này mời em tới tham dự buổi chiếu thử phim điện ảnh vào tối mai, em đã đồng ý rồi, tan làm xong là em phải tới chỗ tổ chức buổi chiếu thử đấy luôn. Cho nên xin lỗi anh nhé, ngày mai em không thể đi mua đồ với anh được, cũng không kịp ăn tối với anh đâu.”
Phí Nghi Châu nghe vậy khẽ chau mày: “Buổi chiếu thử phim điện ảnh ư?”
“Đúng vậy.” Ân Tô Tô đáp, cầm lấy cổ tay của Phí Nghi Châu, kéo tay anh giơ cao màn hình điện thoại lên, mỉm cười nói: “Chính là người mẫu quảng cáo cho chiếc đồng hồ này, cô ấy tên là Hướng Vũ Lâm.”
Phí Nghi Châu câm nín hai giây, tiện tay khóa màn hình lại, ném điện thoại xuống mặt bàn, một tay nắm chặt hai tay của cô, nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng hỏi: “Cô gái này là bạn của em ở trong giới à?”
“... Cũng coi như là vậy.” Ân Tô Tô cân nhắc cách dùng từ, cô không muốn nói quá kĩ với Phí Nghi Châu nên không đề cập tới chuyện trước đây nghệ sĩ lớn này không hề để ý gì tới mình, giờ lại quay ra chủ động làm thân mà chỉ nói: “Dù sao mọi người đều làm chung một công ty. Khi phim mới của cô ấy ra mắt, em tới ủng hộ thì sau này khi em có tác phẩm mới, cô ấy cũng sẽ quảng cáo giúp em, có qua có lại thôi.”
Phí Nghi Châu không nói gì, khuôn mặt bình thản dường như đang suy ngẫm điều gì đó.
Ân Tô Tô thấy anh như vậy còn tưởng là anh thấy Hướng Vũ Lâm quen mắt nên đang cố nhớ lại xem cô ta là ai. Cô bèn xích lại gần thêm một chút, hỏi thử: “Sao vậy? Anh quen đàn chị này của em à?”
Phí Nghi Châu lắc đầu: “Không.”
Ân Tô Tô: “Ừ. Chắc có lẽ chỉ có Phí Văn Phạm là quen cô ấy thôi.”
Phí Nghi Châu: “Ồ.”
Phản ứng của Phí Nghi Châu khiến Ân Tô Tô vô cùng thất vọng. Cô nhíu mày, lẩm bẩm: “Nói chuyện với anh đúng là chán chết đi được, sao anh không hỏi em vì sao Phí Văn Phạm lại quen biết Hướng Vũ Lâm? Anh không tò mò chút nào à?”
Phí Nghi Châu cảm thấy Ân Tô Tô vừa đáng yêu lại vừa buồn cười. Anh nhướng mày, kiên nhẫn chiều theo ý cô, hỏi: “Vậy cho anh hỏi là tại sao vậy?”
Trước nay Phí Nghi Châu không hỏi han mà cũng chẳng quan tâm tới đời sống cá nhân của Phí Văn Phạm nhưng Ân Tô Tô đã tỏ ý muốn kể rồi thì anh cũng chiều lòng cô, đây là sự nâng niu và dịu dàng đặc biệt anh dành riêng cho cô.
“Chuyện này em cũng chỉ nghe nói thôi, không chắc chắn là thật.” Ân Tô Tô hài lòng, cười híp mắt một cái rồi ghé vào tai anh, nhỏ giọng thì thầm buôn chuyện: “Nghe nói trước đây đàn chị Hướng Vũ Lâm từng theo đuổi cậu tư, hai người từng đi đánh golf với nhau, còn bị người ta chụp được ảnh, đăng lên báo.”
Phí Nghi Châu gật đầu, ra vẻ như thể bản thân vừa giật mình hiểu ra: “Thì ra là vậy.”
“Tiếc là, nữ thần hữu tình, Tương Vương vô ý*. Sau này có vẻ như hai người họ không nên duyên với nhau.” Ân Tô Tô hơi bùi ngùi. Kể xong, dường như cô lại nhớ tới chuyện gì đó nên hỏi: “Nếu anh không quen Hướng Vũ Lâm thì vừa rồi anh đang nghĩ gì vậy?”
*Câu gốc là “Tương Vương hữu ý, thần nữ vô tình” nói về sự tích Tương Vương nước Sở đem lòng yêu mến nữ thần và hết lòng theo đuổi nhưng nữ thần lại không chịu gặp ông. Câu này được dùng để chỉ những mối tình đơn phương. Ở đây, tác giả đảo ngược lại để phù hợp với hoàn cảnh cọc đi tìm trâu.
Phí Nghi Châu nắn bóp, chơi đùa bàn tay cô. Mười ngón tay của cô nhỏ nhắn, lòng bàn tay hồng hào khỏe mạnh, dày thịt, mịn màng như mỡ đông, khiến người ta không nỡ buông ra dù chỉ một giây.
Phí Nghi Châu lạnh nhạt đáp: “Anh đang tự hỏi xem có nên đi cùng với em hay không.”
“Đương nhiên là không rồi.” Ân Tô Tô tròn mắt ngạc nhiên: “Sao chúng ta có thể đi chung với nhau được chứ?”
Phí Nghi Châu thở dài, chấp nhận nhượng bộ, yêu cầu này không được thì thử yêu cầu khác thấp hơn, anh cầm lấy tay cô, dịu dàng hỏi: “Vậy em cứ đi dự buổi chiếu thử đi, anh chờ em ở ngoài, như vậy có được không?”
“... Chuyện này chắc là cũng không cần đâu.” Mặt Ân Tô Tô bỗng nóng bừng, cô trả lời quanh co: “Buổi chiếu thử sẽ chiếu đầy đủ cả bộ phim, sau đó đoàn làm phim còn phải giao lưu với khán giả nữa, tổng cộng sẽ mất khoảng hai tiếng rưỡi tới ba tiếng. Nếu anh chờ em thì sẽ phải chờ lâu lắm.”
Phí Nghi Châu nói: “Không sao đâu, tối mai anh sẽ chờ ở bên ngoài địa điểm tổ chức buổi chiếu thử, chờ em dự xong, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà.”
Ân Tô Tô vừa thấy bất đắc dĩ lại vừa không thể hiểu nổi: “Về nhà rồi gặp nhau sau cũng vậy thôi mà, tội gì anh phải đứng chờ ở bên ngoài chứ?”
Đôi mắt sâu thăm thẳm của Phí Nghi Châu nhìn cô chăm chú, giọng nói hết sức bình tĩnh: “Cùng đi chung xe về nhà sẽ được ngồi chung với em thêm mấy chục phút.”
Ân Tô Tô nghe vậy ngạc nhiên, ngọn núi lửa ngủ say trong lòng bắt đầu phun ra nham thạch nóng chảy, nóng tới mức khiến trái tim cô không khỏi run rẩy. Ngón tay cô đặt trong lòng bàn tay anh siết lại, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh. Cô bật cười hỏi: “Hiện giờ chúng ta có thể gặp mặt nhau thường xuyên mà, gặp thêm mấy chục phút cũng có ý nghĩa gì đâu?”
“Có lẽ tháng sau anh sẽ lại đi châu Âu công tác mất khoảng nửa tháng.” Phí Nghi Châu cúi người hôn lên môi cô, giọng nói khàn khàn mà êm ái, nụ cười đong đầy dịu dàng: “Chỉ trách anh keo kiệt, tới gần lúc phải đi thì không chịu lãng phí một giây nào, đương nhiên là anh phải tranh thủ tận dụng mấy chục phút này rồi.”
Sao lại không có ý nghĩa gì chứ?
Đối với anh, có cô ở bên cạnh chính là điều có ý nghĩa nhất.
...
Sáng hôm sau, Ân Tô Tô nằm ngủ mơ màng trong phòng ngủ chính. Trong cơn mông lung, cô cảm nhận được một nụ hôn in lên trán mình.
Bình thường, chất lượng giấc ngủ của Ân Tô Tô cực kỳ cao, một khi đã ngủ là sẽ khó giật mình tỉnh giấc. Thế nhưng dù sao nhà họ Phí cũng là một nơi xa lạ với cô. Cho nên mấy ngày nay cơ thể cô vẫn còn đang trong giai đoạn thích nghi, giấc ngủ không đủ sâu. Nụ hôn này vừa in xuống là một giây sau, cô lập tức hé mở mắt.
“Anh làm em thức giấc à?” Phí Nghi Châu ngồi ở mép giường, mặc Âu phục, đi giày da, tư thế ngồi thoải mái, cúi đầu bình thản nhìn cô.
“Không phải...” Ân Tô Tô ngáp một cái, rúc vào trong chăn như một chú sâu róm lười biếng, chỉ nhô mỗi chiếc đầu ra nhìn anh: “Đồng hồ báo thức của em cũng sắp kêu rồi.”
Phí Nghi Châu mỉm cười: “Vậy thì dậy đi, bữa sáng nay anh đã dặn đầu bếp làm món gà luộc tối qua rồi.”
Ân Tô Tô “xùy” một tiếng, có phần dở khóc dở cười: “Mới sáng ra đã ăn thịt gà?”
Ánh mắt Phí Nghi Châu lộ vẻ bất đắc dĩ, anh nhéo dái tai của cô một cái, nói: “Các ngôi sao nữ luôn phải kiểm soát vóc dáng mà phải không? Ăn thịt gà vào buổi sáng, lượng vận động cả ngày sẽ tiêu hao hết. Như vậy tốt hơn nhiều so với việc buổi tối em nhìn thèm nhỏ dãi mà lại không dám ăn đấy.”
Nghe Phí Nghi Châu giải thích như vậy, Ân Tô Tô ngẩn người, trong lòng chợt dâng lên cảm giác ngọt ngào, ấm áp. Cô im lặng một lúc lâu rồi mới khẽ nói: “Anh suy nghĩ thật chu đáo.”
“Buổi chiều nhớ nhắn địa chỉ địa điểm tổ chức buổi chiếu thử cho anh.” Phí Nghi Châu mỉm cười: “Anh qua công ty đây, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Chào tạm biệt xong, Phí Nghi Châu đứng dậy đi khỏi đây, bước đi thong thả và nhàn nhã, chẳng mấy chốc bóng anh đã biến mất khỏi phòng ngủ chính.
Ân Tô Tô quấn chăn nằm lì trên giường thêm một lúc nữa, cho tới khi đồng hồ báo thức vang lên, cô mới lười biếng rời giường, đi vào phòng tắm để rửa mặt rồi xuống dưới nhà ăn sáng.
Quả nhiên nằm chính giữa bàn ăn hôm nay là món gà luộc Ân Tô Tô thích, đúng như anh chồng đại gia của cô đã nói. Đĩa gà được bày biện đẹp mắt, lượng thức ăn không nhiều không ít, vừa đủ cho một mình cô.
Ân Tô Tô không khỏi mỉm cười, đánh chén đĩa gà luộc ngon lành, ăn xong dùng khăn lau khử khuẩn lau miệng sạch sẽ rồi đi ra ngoài.
Cô ngồi vào chiếc Maybach. Như thường lệ, đồng chí Trần Chí Sinh đã ngồi chờ sẵn ở ghế lái.
Ân Tô Tô nhìn thấy anh ta, nhớ tới chuyện hôm qua anh ta đưa đồng đội đi bệnh viện bèn chu đáo hỏi thăm: “A Sinh, người nhà của bạn anh vẫn ổn cả chứ? Đã gặp được Phí Tông Tễ chưa? Cậu ấy nói thế nào?”
“Bà cụ đã nhập viện rồi.” Trần Chí Sinh tóm tắt ngắn gọn tình hình ở bệnh viện rồi mỉm cười khách khí nói: “Cô không cần phải lo lắng đâu.”
Nghe vậy, Ân Tô Tô thong thả gật đầu, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
Trần Chí Sinh thuận miệng nói: “Tuy Vân Nam là thành phố lớn nhưng đội trưởng của tôi đưa bà cụ đi khám khắp mấy bệnh viện ở đó mà không một nơi nào dám mổ, lần này tìm tới bác sĩ Phí Tông Tễ thực sự là lần đánh cược cuối cùng. Rốt cuộc cũng đã nhìn thấy hi vọng rồi.”
“Phí Tông Tễ có tiếng là “ngôi sao thiên tài ngoại khoa trẻ tuổi”, rất nổi tiếng cả ở trong nước lẫn quốc tế.” Biểu cảm của Ân Tô Tô đầy nghiêm túc: “Anh yên tâm, chỉ cần cậu ấy chịu nhận điều trị thì có nghĩa là chân của bà cụ vẫn còn hi vọng.”
Hai người cứ thế nói chuyện phiếm ở trên xe trong lúc xe chạy thẳng tới phim trường.
Tới nơi, Ân Tô Tô vừa xuống xe, ngẩng đầu lên đã thấy ngay Hứa Tiểu Phù ôm đồ hóa trang của cô hôm nay chạy ra đón.
“Ồ, hôm nay cô nhóc này tới sớm vậy sao.” Ân Tô Tô mỉm cười, vừa nói vừa nhận lấy một nửa số áo khoác chần bông dáng dài trong ngực Hứa Tiểu Phù để mình tự cầm: “Em ăn sáng chưa?”
“Em ăn rồi ạ.” Khuôn mặt nhỏ tròn trịa của Hứa Tiểu Phù nở nụ cười ngọt ngào. Cô ấy vừa trả lời Ân Tô Tô vừa lén liếc trộm nhìn ra sau lưng cô.
Ân Tô Tô phát hiện ra, nghi ngờ nhìn ra sau lưng mình, thắc mắc hỏi: “Em nhìn gì vậy?”
“Không, không có gì đâu ạ.” Hứa Tiểu Phù chột dạ rất rõ ràng, hai áng mây đỏ sà lên đôi má trắng trẻo của cô ấy. Cô ấy vội thôi không nhìn nữa, hắng giọng gọi: “Đi thôi chị Tô Tô, chuyên gia trang điểm đang chờ chị rồi.”
Hai cô gái nói xong định đi về phía phòng hóa trang.
Không ngờ họ chưa đi được mấy bước thì một bóng người cao dong dỏng chẳng biết đã đuổi kịp họ từ lúc nào, chẳng nói chẳng rằng cứ thế duỗi cánh tay dài ra, trực tiếp cầm lấy núi quần áo từ tay hai người họ.
Trần Chí Sinh cầm lấy đồ từ tay hai cô gái, không nói tiếng nào, cứ thế sải đôi chân dài đi về phía trước, khuôn mặt tuấn tú đầy lạnh nhạt.
Ân Tô Tô đi đằng sau nhướng mày, gật gù khen ngợi: “Có trợ lý nam đúng là tốt thật, nhìn vóc dáng này, sức khỏe này, làm việc rõ là nhanh nhẹn.”
Hứa Tiểu Phù đỏ mặt, cũng lí nhí nói hùa theo: “Dù sao anh ấy cũng cao lớn như vậy, mỗi bữa ăn ba bát cơm vẫn không đủ no, nếu vậy mà làm việc còn không nhanh nhẹn nữa thì thật vô lý.”
Ân Tô Tô nghi ngờ liếc nhìn Hứa Tiểu Phù: “Sao em biết mỗi bữa Trần Chí Sinh ăn ba bát cơm vẫn chưa no?”
Hứa Tiểu Phù thầm than “tiêu rồi”, biết mình đã lỡ miệng, cô ấy luống cuống nói bừa: “Em đoán ạ.”
Ân Tô Tô không tin, cô nheo mắt lại, xích lại gần cô ấy: “Em có chuyện gì giấu chị phải không? Nói đi, chuyện là thế nào?”
Hứa Tiểu Phù chần chừ mấy giây, cuối cùng không chống đỡ nổi ánh mắt ép hỏi của bà chủ, đành giương cờ đầu hàng. Cô ấy ngượng ngùng cúi đầu xuống, lúng túng nói: “Chuyện là tối qua bọn em đi ăn tối với nhau, chỉ vậy thôi ạ.”
“?” Ân Tô Tô ngạc nhiên: “Từ khi nào mà hai người đã thân nhau tới mức có thể rủ nhau đi ăn rồi vậy? Bọn em giấu chị đẩy nhanh thanh tiến độ đấy à?”
Hứa Tiểu Phù lại càng lúng túng hơn, mặt nhăn mày nhó nhưng vẫn khai thật: “Không phải hôm qua chị nói anh ấy đi bệnh viện hay sao? Em tưởng là anh ấy ốm, nghĩ bụng mọi người là đồng nghiệp với nhau nên em mới qua đó xem thử…”
Hứa Tiểu Phù nói xong, xung quanh lập tức yên tĩnh.
Ân Tô Tô quan sát Hứa Tiểu Phù, ánh mắt dần dần trở nên mập mờ mà nham hiểm, cô nhẹ nhàng bước lại gần: “Em à, em tiêu rồi.”
Hứa Tiểu Phù ngơ ngác: “Em làm sao cơ?”
Ân Tô Tô vỗ vai cô ấy, nghiêm túc đáp: “Em chớm nở tình đầu rồi.”
Hứa Tiểu Phù: “...”
Một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu trượt dài trên trán của Hứa Tiểu Phù, cô ấy hoảng hốt nhưng lại vẫn cố tỏ ra hờ hững, cãi lại: “Chị đủ rồi đó, toàn nói linh tinh thôi, chị mau đi trang điểm đi!”