Tối mùa hè, những làn gió mát nhẹ nhàng thổi qua, cành cây xanh tươi khẽ đung đưa trong gió, thỉnh thoảng lại có vài cánh hoa tung bay trong không khí, mùi hương thanh nhã tràn ngập trong không khí.
Phí Nghi Châu nắm tay Ân Tô Tô đi trên con đường mòn, khi anh vừa dứt lời, cô bình tĩnh quay sang nhìn anh, cảm giác vẫn chưa thoát ra khỏi cơn choáng váng.
Đợi một lát vẫn không thấy cô đáp lại, cậu cả Phí khẽ cong môi, giơ tay lên nhéo vành tai cô: "Đang nói chuyện với em đấy, ngẩn người ra đó làm gì? Nhìn người đàn ông của em mà mê mẩn luôn rồi à?"
"..." Nghe vậy, Ân Tô Tô chợt bừng tỉnh từ giấc mộng, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, hạ giọng quở trách: "Ở nhà tổ mà vẫn không đứng đắn, anh không sợ em tố cáo anh với ba mẹ và ông nội để bọn họ dạy dỗ anh à?"
Phí Nghi Châu biết lắng nghe: "Em định tố cáo anh thế nào?"
Ân Tô Tô khựng lại, nhất thời không biết đối đáp thế nào.
Phí Nghi Châu vẫn thản nhiên nói: "Tố cáo anh quá yêu thích, quá mê luyến em, thích đến mức khăng khăng phải tổ chức một đám cưới hoành tráng nhất thế giới cho em. Hay là tố cáo anh đêm nào cũng không cho em nghỉ ngơi, cứ phải kéo em mây mưa làm loạn?"
Ân Tô Tô: "...""
Hai gò má đỏ ửng của Ân Tô Tô đã biến thành màu đỏ mọng như quả cà chua, sắc đỏ nhanh chóng lan xuống cổ, cô vội vàng nhìn xung quanh, sợ có người nghe thấy mấy lời nói táo bạo này. Sau khi chắc chắn bốn bề xung quanh hoàn toàn vắng lặng, cô mới quay lại nhìn anh, đôi mắt trừng thật lớn, bức bội nói: "Phí Nghi Châu, đủ rồi! Sáng nay em chỉ tùy tiện nói anh một câu mà anh cứ phải chế giễu em mãi thế à?"
Con ngươi màu đồng của cậu cả nhìn thẳng vào mắt cô, khí chất toàn thân đoan chính như ngọc, lười biếng trả lời: "Em đừng hiểu lầm, anh không có ý chế giễu em, chẳng qua chỉ cảm thấy câu đó của em rất trừu tượng thôi."
Ân Tô Tô sửng sốt, không hiểu ra sao: "Là sao?"
Phí Nghi Châu khẽ nhướng mày, vô cùng lịch sự nói: "Cô Ân có kiến thức văn học không tầm thường, "mây mưa làm loạn", một từ miêu tả cộng với một động từ, chỉ bốn chữ ngắn ngủi đã có thể khái quát được chính xác chuyện sinh hoạt vợ chồng của chúng ta. Nói thật, anh vô cùng bội phục."
Nghe anh nói xong, Ân Tô Tô bất lực đỡ trán, không biết nên nói cái gì.
Cô không phải kẻ ngốc, tất nhiên không xem đây là một lời khen ngợi. Người đàn ông này rất hư, lúc rảnh rỗi không có chuyện gì toàn thích trêu chọc cô, cứ như thể nhìn thấy cô bị cứng họng đến mức đỏ mặt tới mang tai chính là một sở thích của anh.
Nghĩ đến đây, tâm lý phản nghịch của Ân Tô Tô lại nổi lên, không khỏi tức giận đáp trả lại: "Dù sao em cũng cảnh cáo anh, sau này đừng có nhắc lại bốn từ đó nữa, dùng một lần còn tình cảm chứ dùng nhiều lần là vô sỉ đấy! Nếu chọc giận em thì đừng trách em đánh anh đấy!"
Phí Nghi Châu lại nhướng mày cao hơn, đáy mắt tràn đầy hứng thú như thể nghe được một chuyện rất thú vị: "Vợ đang uy hiếp anh à?"
"Chính xác." Ân Tô Tô nâng cằm, đáp lại: "Anh có ý kiến gì?"
Mặc dù lòng dạ cậu cả Phí sâu như biển nhưng một năm này ở cạnh anh cũng không hề uổng phí. Sau hơn sáu trăm ngày đêm cẩn thận quan sát và nghiên cứu, Ân Tô Tô đã tìm hiểu kỹ càng tính cách của ông chồng nhà mình.
Anh là một quý ông kiêu ngạo, xa cách và lạnh lùng, nhưng những tính cách này chỉ xuất hiện khi đối xử với người ngoài. Còn lúc ở trước mặt cô, anh chính là một tên vô lại đẹp trai, cố chấp, có lòng chiếm hữu cực mạnh, yêu cô đến tận xương tủy, chiều cô như bản năng. Dù cô nói cái gì, làm bất cứ chuyện gì, tùy hứng đến đâu thì anh vẫn vĩnh viễn cưng chiều, dung túng, không nỡ trách mắng cô một chút xíu.
Thế nên, khi đứng trước mặt ông chủ lớn này, Ân Tô Tô đã to gan hơn nhiều, không chỉ dám thoải mái thừa nhận mình đang uy hiếp anh mà còn dám chất vấn anh có ý kiến gì.
Người đàn ông đứng bên cạnh nhìn cô gái nhỏ để lộ ra dáng vẻ kiêu căng, ngạo mạn như chú chó con hung dữ, Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm cô một lát rồi cụp mắt, bật cười.
Ân Tô Tô: "Anh cười gì thế?""
Phí Nghi Châu bật cười mấy giây rồi lại nhướng mày nhìn cô, ẩn ý nói: "Mới kết hôn một năm rưỡi đã dám to tiếng với anh, Ân Tô Tô, em tiến bộ nhiều lắm."
"Quá khen." Ân Tô Tô ranh mãnh chớp mắt nhìn anh, những ngón tay thon dài, trắng trẻo siết chặt bàn tay dài của anh: "Sự tiến bộ của em đều nhờ sự dạy dỗ tốt của ngài Phí đây."
Hai người nhìn nhau một lúc, im lặng không nói gì.
Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp linh động của cô, trong mắt mang theo nụ cười ôn hòa, một lúc lâu sau, anh khẽ gọi tên cô: "Tô Tô.""
"Hử?" Ân Tô Tô đáp.
"Anh đã từng nói với em chưa?" Phí Nghi Châu dịu dàng nói: "Khi em cười đẹp đến nhường nào chưa?"
Nhìn đôi mắt sâu thẳm và trầm lắng của người đàn ông, nhịp tim của Ân Tô Tô đột nhiên loạn nhịp, ngượng ngùng nói nhỏ: "Không nhớ lắm, những ngày ở bên nhau, ngày nào anh chẳng khen em tám trăm lần, mấy lời ngọt ngào không bao giờ thiếu, ai biết anh từng nói mấy lời dỗ dành dối trá nào chứ?"
Phí Nghi Châu nói: "Thế bây giờ anh lại chân thành khen em một lần, khi em cười lên trông rất đẹp, diễm lệ như mận đào, đẹp hơn bất kỳ bảo bối hiếm có nào trên thế giới."
Một dòng nước ấm áp và ngọt ngào dâng lên trong lòng Ân Tô Tô, giống như dòng suối chảy đi khắp toàn thân, xông vào mỗi một dây thần kinh bé nhỏ trong người cô.
Niềm vui sướng không kìm nén được khiến cô không khỏi nhếch môi cười, niềm hạnh phúc và xúc động như thể sắp rơi lệ đến nơi.
Cô giả vờ bị gió đêm làm cay mắt, cô giơ tay lên dụi mắt, nghẹn ngào trả lời: "Phí Nghi Châu, vậy em đã từng nói với anh chưa?"
Phí Nghi Châu tỏ ra nghi hoặc, nghiêm túc lắng nghe cô nói: "Cái gì?"
Ân Tô Tô chân thành nói: "Em thật sự, thật sự rất yêu anh."
Phí Nghi Châu: "Em đã nói rất nhiều lần rồi."
"... Được rồi." Ân Tô Tô lúng túng hắng giọng một tiếng, đầu hơi rũ xuống, thầm nghĩ xem ra sau này cô phải bổ sung vào vốn từ vựng nhiều hơn rồi, nếu không đến lúc muốn nói mấy lời yêu thương lại chỉ nói đi nói lại một câu em yêu anh mà chẳng có từ nào mới mẻ.
"Nhưng mà..."
"Hả?" Cô ngơ ngác ngước mắt lên.
Nhưng mà sao?
Người đàn ông khẽ cười, nói tiếp: "Dù em đã nói yêu anh rất nhiều lần nhưng mỗi lần nghe thấy anh đều vô cùng vui vẻ."
*
Biết cháu trai cả và cháu dâu cả muốn về nhà tổ, ông cụ Phí Dự Chân vui vẻ ngồi chờ ở phòng khách từ sớm, vừa uống trà, ngắm tranh vừa chờ hai đứa trẻ đến, thỉnh thoảng lại ngước mắt, rướn cổ nhìn ra cửa.
Khi màn đêm buông xuống, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói mừng rỡ mà cung kính của ông Thân truyền đến từ ngoài cửa: "Cậu cả, mợ cả, cuối cùng hai người cũng đến rồi, từ xế chiều ông chủ đã vui vẻ ngồi trong phòng khách chờ hai người rồi."
Sau đó là giọng nói ôn hòa, thong dong mang theo vài phần áy náy của đứa cháu trai yêu quý: "Dạo này công ty khá nhiều việc nên tầm một tháng nay không đến thăm ông nội được, cháu rất xấu hổ."
Theo giọng nói càng lúc càng rõ ràng, tiếng bước chân cũng dần đến gần hơn.
Ông cụ ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy cháu trai cả cao lớn, chững chạc của mình đang nắm tay cháu dâu trưởng đoan trang, xinh đẹp chậm rãi đi vào.
Phí Nghi Châu cung kính rũ mắt, chào hỏi: "Ông nội."
"Ông nội!"
Bây giờ Ân Tô Tô không còn lo lắng, câu nệ khi gặp ông cụ Phí Dự Chân như mới đầu nữa, đôi mắt to tròn của cô sáng lên, vui vẻ chào hỏi ông nội, thân mật nắm bàn tay gầy gò, già nua của ông cụ, ngọt ngào nói: "Cháu xin lỗi ông, dạo này cháu và Phí Nghi Châu đều bận quá, không thể thường xuyên về thăm ông được, ông đừng giận chúng cháu nha!"
Phí Dự Chân tươi cười không ngậm được miệng, vỗ vỗ mu bàn tay cháu dâu, nhã nhặn nói: "Ông hiểu mà, hai đứa đều là người bận rộn nhiều việc. Chỉ cần trong lòng các cháu có ông, thỉnh thoảng bớt thời gian về thăm ông già này một lúc là được rồi."
Ba ông cháu tươi cười nói chuyện một lúc thì Phí Thiện Thanh và Thân Thái Lệ đi từ trên lầu xuống. Mọi người hàn huyên chốc lát rồi cả nhà ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách rồi bàn chuyện đám cưới của hai thanh niên.
Người giúp việc nhanh chóng bưng trà lên.
Phí Dự Chân ngồi ngay ngắn trên ghế chủ nhà, bưng chén trà Long Tỉnh lên nhấp một ngụm, sau đó nhìn về phía Phí Nghi Châu và Ân Tô Tô, cười tủm tỉm nói: "Mẹ các cháu đã nhờ người xem ngày lành để tổ chức đám cưới rồi, ngay cuối tháng sau thôi, rất phù hợp với ngày sinh tháng đẻ của hai đứa. Tô Tô, A Ngưng, chắc hai cháu không có ý kiến gì chứ?"
Phí Nghi Châu thản nhiên chấp lễ, rũ mắt đáp: "Không ạ."
"Cháu cũng không ạ." Ân Tô Tô cười ngoan, lại quay sang nhìn mẹ Phí Thân Thái Lệ, nói: "Mẹ ơi, cảm ơn mẹ đã lo lắng cho chúng con."
Thân Thái Lệ nhẹ nhàng vuốt ve thái dương Ân Tô Tô, bà mỉm cười dịu dàng, nói: "Con bé ngốc này, A Ngưng là con trai mẹ, còn con là con gái mẹ, người làm mẹ này không quan tâm, lo lắng cho hai đứa thì quan tâm cho ai?"
Ân Tô Tô vô cùng cảm động: "Con cảm ơn mẹ."
Thân Thái Lệ lại nói: "Mẹ đã tìm được người tổ chức đám cưới rồi, đó là một ekip ở Luân Đôn. Nghe nói kinh nghiệm của bọn họ rất phong phú, đám cưới thành công nhất mà bọn họ từng tổ chức là một đám cưới thế kỷ cho Hoàng gia Anh quốc. Hai con tranh thủ bớt chút thời gian gặp người phụ trách ekip tổ chức đám cưới xem có phù hợp không, nếu không thích thì lại bảo mẹ thu xếp lại."
Phí Nghi Châu mỉm cười nói: "Mẹ, mẹ không cần lo chuyện đám cưới đâu."
Thân Thái Lệ không hiểu: "Tại sao?"
Phí Nghi Châu đáp: "Con muốn tự chuẩn bị đám cưới cho Tô Tô."
Hơn bảy giờ tối, tiệc sinh nhật của Phí Văn Mạn chính thức bắt đầu, ánh đèn sáng rực khắp các ngóc ngách của nhà họ Phí. Những người lớn thì túm năm tụm ba bàn chuyện gia đình, những người trẻ tuổi thì có nhiều trò giải trí hơn, người thì khiêu vũ, người lại chơi bài.
Phí Nghi Châu nhận được điện thoại của Hà Kiến Cần nên tạm thời vào thư phòng họp video.
Suốt buổi tiệc, Phí Vân Lang và Phí Văn Phạm quậy tung trời đất.
Tiểu Lục, nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật bận bịu nhận quà mỏi cả tay, trong bữa tiệc, Ân Tô Tô chỉ kịp nói câu chúc mừng sinh nhật với cô Sáu rồi sau đó không nhìn thấy Phí Văn Mạn đâu nữa.
Ân Tô Tô không quen những người trẻ tuổi khác nên chỉ cầm ly Champagne đi dạo một vòng trong sân, vì quá nhàm chán nên quyết định đi thang máy lên thư phòng tìm người chồng đang họp.
Thật trùng hợp, cô vừa bước vào cửa phòng thì Phí Nghi Châu cũng kết thúc cuộc họp.
Anh đang ngồi sau bàn làm việc rộng lớn, sau khi tắt video thì tiện tay đóng laptop lại, thản nhiên nói: "Đột nhiên lại chạy lên tìm anh, dưới lầu không vui à?"
Cô gái không đáp, chỉ bước lên mấy bước, lách qua bàn làm việc rồi ngoan ngoãn nhào vào lòng người đàn ông, ngồi lên đùi, hai tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng áp má vào lồng ngực rắn chắc.
Bàn tay Phí Nghi Châu nhẹ nhàng vuốt ve vành tai non nớt, mềm mại của cô gái, trầm giọng hỏi: "Không vui à?"
"Không phải." Ân Tô Tô lắc đầu, mím môi hôn lên má anh, nói: "Chỉ cảm thấy chồng em quá vất vả nên muốn ôm khích lệ anh một cái thôi."
Phí Nghi Châu buồn cười: "Tiện thể hôn cổ vũ một cái không?"
Ân Tô Tô nhìn thẳng vào mắt anh, chân thành nói: "Hôn là nụ hôn tình yêu, yêu anh nhất!"
Phí Nghi Châu nhíu mày, một tay siết chặt vòng eo thon của cô gái, một tay khác chậm rãi vuốt ve bờ môi cô, khẽ nói: "Đột nhiên lại nói ngọt khác thường, lại gây chuyện gì à?"
Ân Tô Tô: "..."
Ân Tô Tô nghẹn họng, khẽ đánh vào người anh, nói: "Không phải nhá, em chỉ cảm động vì nghe anh nói muốn tự chuẩn bị đám cưới thôi."
Phí Nghi Châu: "Em cảm động sao?"
Ân Tô Tô: "Vâng."
Phí Nghi Châu: "Nếu anh nói với em, từ một năm trước anh đã lên kế hoạch chuẩn bị cho đám cưới của chúng ta, đích thân thiết kế đồ họa, còn tự tay vẽ bản thiết kế áo cưới cho em thì em sẽ thế nào?"
"..." Ân Tô Tô hoàn toàn choáng váng, ngẩn ngơ, nghẹn họng, chết lặng.
Ngay sau đó, anh mỉm cười, nâng cằm cô rồi hôn lên đôi môi mềm mại, ngón tay chậm rãi luồn vào vạt váy, uể oải nói: "Nếu cảm động như thế, hay là anh nghĩ cho em một cách bày tỏ tấm lòng nhé?"
Mặt Ân Tô Tô nóng bừng, hơi thở gấp gáp, trong mắt đầy sương mù: "Cái gì?"
Đôi môi mỏng của anh kề sát vào tai cô, khàn giọng thì thầm: "Nếu anh nhớ không nhầm thì từ rất lâu trước đây, em còn nợ anh một cái thư phòng play."
"...?"