Buổi sáng, buổi chiều và buổi tối, Ân Tô Tô có tổng cộng 11 cảnh quay, khi kết thúc công việc đã hơn 9 giờ tối. Cô về phòng nghỉ, nhờ chuyên viên trang điểm dặm lại lớp make-up cho mình, vừa dặm xong thì nghe thấy Lương Tĩnh nhận điện thoại, nói rằng ê-kíp của chương trình thăm hỏi mà mình hẹn trước đã đến cổng trường quay, bảo họ phái một người ra ngoài đón ê-kíp vào.
Làm việc với Lương Tĩnh mấy tháng, giờ đây Hứa Tiểu Phù đã không còn là ma mới vừa bước chân vào xã hội cái gì cũng không biết. Nghe chị Lương gọi điện thoại, cô ấy rất tự giác báo cáo với Ân Tô Tô và Lương Tĩnh bằng khẩu hình miệng, sau đó chủ động ra ngoài đón người.
Lương Tĩnh cúp điện thoại, đặt di động lên bàn rồi ghé lại gần Ân Tô Tô, vừa vươn tay chải lại mái tóc dài cho cô, vừa căn dặn: “Cuộc phỏng vấn lần này chủ yếu là để tuyên truyền cho bộ phim [Sau lớp sương dày], hình thức phỏng vấn là sàng lọc một vài bình luận về bộ phim hoặc bản thân em của cộng đồng mạng để em trả lời ngay tại hiện trường. Chị đã thỏa thuận với bên kia rồi, đến lúc đó sẽ đặc biệt lựa chọn một vài bình luận nói rằng em rất xinh đẹp, rất khó có nam diễn viên nào xứng đôi với em, hỏi quan điểm của em về câu nói này, editor sẽ đồng thời ghép mấy tấm ảnh, trong đó sẽ có ảnh chụp chung của em và Khúc Nhạn Thời mà fan CP đẹp chấn động photoshop, đến lúc đó em cứ nói thẳng theo suy nghĩ của mình là được.”
Ân Tô Tô gật đầu: “Em biết rồi.”
Không lâu sau, các nhân viên của ê-kíp phỏng vấn đã đến đông đủ.
Sắp xếp bối cảnh, chiếu ánh sáng vừa đủ, sắp đặt ống kính camera xong xuôi, người chủ trì phỏng vấn bắt đầu đọc bình luận dựa theo kế hoạch đã đặt ra từ trước. Ân Tô Tô mỉm cười hiền hòa, trả lời từng câu hỏi một cách thong dong bình tĩnh.
Khi cuộc phỏng vấn đã tiến hành được hai phần ba thời gian, quả nhiên đúng như lời dặn của Lý Tiểu Như, người chủ trì cười tủm tỉm nói: “Bình luận của cư dân mạng kế tiếp là: ‘Cô quá xinh đẹp, chỉ có nam diễn viên cũng có gương mặt xuất sắc nhất thì mới có chemistry với cô’. Cô có ý kiến gì về điều này không?”
Ân Tô Tô im lặng hai giây, đoạn cười nói: “Đầu tiên, cảm ơn lời khen của bạn ấy. Cá nhân tôi cho rằng, sứ mệnh của diễn viên chúng tôi vẫn luôn là thể diện các nhân vật với đủ mọi tính cách hình dạng, không nên bị giới hạn bởi bất cứ danh hiệu hoặc khuôn mẫu nào. Ngoài ra, cái gọi là chemistry thực tế cũng là thứ rất chủ quan và hư ảo, không chân thật chút nào, tôi vẫn mong mọi người hãy chú ý nhiều đến chemistry của cặp đôi trong các tác phẩm mà tôi đã biểu hiện, ví dụ như CP trong [Sau lớp sương dày] là đội trưởng đội cảnh sát hình sự vừa chính nghĩa vừa tràn đầy hormone, tình yêu cân sức ngang tài, tôi tin rằng ‘CP Niềm Tin’ trong [Sau lớp sương dày] sẽ hay hơn nữa, cảm ơn.”
Cô vừa nói xong, Hứa Tiểu Phù và Lương Tĩnh ở cách đó không xa không hẹn mà cùng giơ ngón cái.
Nghệ thuật nói chuyện của nữ minh tinh, quá đỉnh.
…
Video phỏng vấn của Ân Tô Tô trong trường quay [Sau lớp sương mù] vừa được đăng tải, thoáng chốc khơi mào nhiệt độ trên mạng. Cộng đồng mạng nhao nhao thể hiện trình đọc hiểu, bắt đầu phân tích từng câu từng chữ quan điểm của cô về “CP đẹp chấn động”.
Cuối cùng, một cư dân mạng đại thần có nickname “Snoopy Biết Vẫy Đuôi” giao nộp bài thi điểm tối đa.
[Cá nhân tôi cho rằng, sứ mệnh của diễn viên chúng tôi vẫn luôn là thể diện các nhân vật với đủ mọi tính cách hình dạng, không nên bị giới hạn bởi bất cứ danh hiệu hoặc khuôn mẫu nào.] – Đẹp chấn động là quần què gì? Chị đây chẳng những đẹp xuất sắc mà diễn xuất còn đỉnh của chóp nhé, ngoại trừ nhân vật mỹ nhân tuyệt thế, con đường diễn xuất của chị rất rộng mở, đừng có đóng khung chị.
[Ngoài ra, cái gọi là chemistry thực tế cũng là thứ rất chủ quan và hư ảo, không chân thật chút nào.] – Đừng ship CP lung tung, tôi và bản thân Khúc Nhạn Thời chưa bao giờ giao thiệp với nhau, cũng không thân nhau tí nào, đừng có ship vớ ship vẩn, coi chừng tim vỡ tan tành bây giờ.
[Tôi vẫn mong mọi người hãy chú ý nhiều đến chemistry của cặp đôi trong các tác phẩm mà tôi đã biểu hiện, ví dụ như CP trong [Sau lớp sương dày] là đội trưởng đội cảnh sát hình sự vừa chính nghĩa vừa tràn đầy hormone, tình yêu cân sức ngang tài, tôi tin rằng ‘CP Niềm Tin’ trong [Sau lớp sương dày] sẽ sẽ hay hơn nữa.] – Nếu muốn ship CP thì đi mà ship CP trong phim của tôi ấy, làm phiền các anh chị em chú ý đến tác phẩm của tôi nhiều hơn, cảm ơn.
Trong lúc nhất thời, tiếng rên rỉ của fans CP vợ chồng đẹp chấn động vang vọng trời xanh, mọi người nhao nhao khóc ngất xỉu trong nhà vệ sinh. Bấm vào super topic, hầu như chưa được mấy giây sẽ xuất hiện bài viết mới.
Cư dân mạng 1: Hu hu hu hu, mị còn đang mơ mộng sẽ thấy CP người thật, không ngờ mới đó đã bị con gái* mình gõ một phát u đầu.
*Có một số bộ phận fan (gọi là fan mama, papa) coi và gọi idol mình là con, tình thương như người mẹ dành cho con.
Cư dân mạng 2: Hầy, biết nói sao đây nhỉ? Thật sự rất đẹp rất đẹp đôi…
Cư dân mạng 3: Hồi trước em chỉ ship CP cho vui thôi, bây giờ em thấy Tô Tô thật sự rất tuyệt, không ké fame không lợi dụng fans CP không lãng phí tình cảm của fans CP, bây giờ tìm đâu ra nữ diễn viên sạch cỡ này? Từ hôm nay trở đi, em sẽ là fan only của chị!!!
Cư dân mạng 4: Thần Khúc tốt lắm, con gái mình cũng tốt, nhưng hình như gái nhà mình không thích chúng ta ship CP cho cô ấy hu hu hu hu! Vậy thì mọi người chú ý bộ phim mới của gái nhà [Sau lớp sương dày] nhá!
Cư dân mạng 5: Hi hi hi mị nghĩ thoáng rồi, bây giờ hai người không có quan hệ gì nhưng không có nghĩa là sau này cũng không có quan hệ, biết đâu sau này Thần Khúc và Tô Tô sẽ vì đóng chim một bộ phim nào đó mà phim giả tình thật thì sao? Mị ứ chịu đâu, đừng đứa nào đánh thức mị!
Cư dân mạng 6: Trong đoạn video Paika Bulding, Thần Khúc thật sự vuốt má Tô Tô nhé, hu hu hu có phải anh ấy thật sự có thiện cảm với Tô Tô không nhỉ?
Cư dân mạng 7: Chẳng lẽ là cốt truyện trăng sáng có tình, nước chảy vô tình? Ngược quá.
…
Nhiệt độ này vẫn kéo dài hơn một tuần, mãi đến khi bộ phim [Sau lớp sương dày] của Ân Tô Tô hoàn toàn đóng máy. Cô đến sân nuôi ngựa của Phí Văn Mạn để chơi, thế mà vẫn bị cô sáu nói đùa.
“Đám cư dân mạng này buồn cười ghê, tự dưng lại ghép đôi cậu với Khúc Nhạn Thời, không hiểu nổi.”
Mặt trời chiều ngả về tây, sân nuôi ngựa tư nhân của Phí thị rộng lớn mênh mông, mấy con ngựa thuần chủng chậm rãi đạp bước đi dạo trên thảm cỏ, thi thoảng lại ăn miếng cỏ xanh, thi thoảng vẫy đuôi, thoạt nhìn vô cùng nhàn nhã.
Dưới chiếc ô che nắng trong khu nghỉ ngơi, Phí Văn Mạn cụp mi mắt vuốt ve con búp bê bằng đất sét trên tay, tùy ý nói: “May mà cậu phản ứng nhanh chóng, lập tức tổ chức một buổi phỏng vấn để ngăn cản dư luận, không thì anh trai tôi nhất định sẽ ghen ghét chết mất.”
Nói đoạn, Phí Văn Mạn đưa cho Ân Tô Tô xem bán thành phẩm của mình, hỏi: “Cậu xem nè, tôi nặn dựa theo phương pháp mà cậu dạy tôi đấy, trông có được không?”
“Ừ.” Ân Tô Tô gật đầu, nhớ lại câu nói lúc nãy của Ân Tô Tô, không khỏi bật cười: “Chuyện này chỉ là do cư dân mạng tự tìm niềm vui thôi, anh trai cậu không đến nỗi ghen đâu, anh ấy không hẹp hòi đến thế.”
Phí Văn Mạn nhăn mặt như thể đau răng, nhướn mày nói: “Phải không? Nhưng hồi trước anh tư nói với tôi rằng, chỉ vì hồi cậu tham gia buổi ra mắt phim mà ngồi bên cạnh Khúc Nhạn Thời nên anh trai tôi sốt ruột đến nỗi xông thẳng đến buổi ra mắt phim, chỉ sợ cậu sẽ nhìn Khúc Nhạn Thời lâu hơn một chút, trò chuyện nhiều một câu. Cậu có chắc anh ấy sẽ không ghen ghét, có thể chấp nhận người khác ghép đôi cậu với một người đàn ông khác không?”
Ân Tô Tô im lặng, trong lòng thầm mắng Phí Văn Phạm là kẻ lắm mồm không đáng tin cậy, sau đó cong môi, tiếp tục cố gắng cứu vãn thể diện của anh chồng đại gia trước mặt em gái: “Thực ra anh trai của cậu ấy à, vẫn có lòng khoan dung.”
Phí Văn Mạn hiểu rõ: “Ừa ừa, tôi hiểu rồi, có lòng khoan dung, chẳng qua không đáng kể mà thôi.”
Ân Tô Tô được Tiểu Lục hoạt bát chọc cười, khẽ cười thành tiếng, nói: “Cậu nói xấu anh trai cậu sau lưng anh ấy, không sợ tôi sẽ mách lẻo hả?”
“Cậu sẽ không mách lẻo đâu.” Phí Văn Mạn thân mật ôm cánh tay Ân Tô Tô, cười hì hì: “Tôi và Phí Vân Lang đã quyết định sẽ kéo cậu về phe chúng tôi, cậu là người cùng phe với chúng tôi rồi nhé. Làm gì có ai lại bênh vực người khác chứ không bênh vực người nhà mình?”
Ân Tô Tô vừa ấm lòng vừa xúc động, cười đùa với Phí Văn Mạn một lát.
Một lát sau, một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục của nhân viên trại nuôi ngựa vững bước tiến đến, đi đến bên cạnh cô sáu Phí, cung kính nói: “Sếp Phí, hôm nay lại có thư gửi đến.”
Nghe vậy, Phí Văn Mạn tiện tay nhận lấy lá thư trên tay người đàn ông, cười nói: “Vất vả cho anh rồi, cảm ơn anh.”
Người đàn ông rời đi.
Ân Tô Tô thò đầu nhìn chung quanh, thuận miệng hỏi: “Có người gửi thư cho cậu à?”
“Không phải gửi cho tôi, mà là gửi cho anh trai tôi.” Phí Văn Mạn giơ lá thư lên cho Ân Tô Tô thấy: “Đúng lúc cậu đang ở đâu, nào, cái này cho cậu. Chờ anh trai trở về từ châu Âu, cậu cứ đưa cho anh ấy là được.”
“À ừ.” Ân Tô Tô nhận lá thư, quan sát phong thư bằng giấy dai một lát, cuối cùng cô vẫn không giấu nổi sự tò mò, bèn thử hỏi: “Chẳng lẽ… Thường xuyên có người gửi thư cho anh trai của cậu hả?”
“Ừ.” Phí Văn Mạn bưng ly cà phê lên uống, ngại nóng nên lại phồng má thổi cho nguội: “Anh trai tôi vẫn làm từ thiện mà, đã thành lập rất nhiều ngân sách để xây dựng trường tiểu học hy vọng ở rất nhiều vùng núi, nâng đỡ rất nhiều học sinh và gia đình thuộc khu vực lạc hậu. Cho nên thi thoảng anh ấy sẽ nhận được thư của những người được giúp đỡ.”
Nghe vậy, ánh mắt Ân Tô Tô khẽ giật mình, kinh ngạc hỏi lại: “… Phí Nghi Châu vẫn luôn làm từ thiện ư?”
“Đúng rồi.” Dứt lời, Phí Văn Mạn nhún vai một cái rồi nói tiếp: “Sở thích của anh cả vẫn khác biệt rất nhiều so với chúng tôi. Tôi thích các con thú nhỏ, ngựa con mèo con cá nhám voi cá heo, Phí Vân Lang thích thám hiểm thích du lịch, Phí Văn Phạm thích quay phim thích hẹn hò với gái đẹp, còn anh cả của tôi có sở thích đặc biệt hơn, thích tranh trừu tượng, thích tự chơi cờ với chính mình, còn thích làm từ thiện. Có lẽ là vì bị ảnh hưởng từ ông nội, suốt nửa cuộc đời, ông nội vẫn bôn ba vì sự nghiệp công ích, ông ấy vẫn dạy chúng tôi rằng năng lực càng mạnh thì trách nhiệm càng lớn.”
Nghe xong, Ân Tô Tô tràn đầy cảm xúc, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, song vẫn cảm thấy thắc mắc về một chi tiết. Cô không nhịn được đặt câu hỏi tiếp theo: “Vì sao thư cho anh cả của cậu lại được gửi đến chỗ cậu?”
Phí Văn Mạn trả lời: “À, là vì ngày thường ông nội và anh cả của tôi đều rất bận, rất nhiều thủ tục rót vốn đều do ông nội hoặc anh cả ủy thác cấp dưới làm, cho nên địa chỉ lưu lại đều không giống nhau. Chỗ này của tôi vốn là địa điểm làm việc của chi nhánh công ty Phí thị từ nhiều năm về trước, có lẽ hồi ấy điền địa chỉ là nơi này, về sau cũng không sửa lại, cho nên thi thoảng tôi sẽ nhận được mấy lá thư. Ngoài tôi, vẫn còn rất nhiều chi nhánh công ty nhận được thư, bao nhiêu năm rồi mọi người cũng thành thói quen.”
“Thế à…” Nghe xong, Ân Tô Tô thong thả gật đầu. Bỗng dưng, một phỏng đoán hiện lên trong đầu cô, song phỏng đoán này chỉ tồn tại mấy giấy thì đã bị cô phủ quyết vì cảm thấy thật vớ vẩn. Suy cho cùng thì trên đời này không có khả năng trùng hợp đến mức đó, cũng không có khả năng có duyên phận sâu xa đến nhường này.
…
Nghệ sĩ đang trong giai đoạn phát triển đa phần đều làm việc cả năm không nghỉ, Ân Tô Tô cũng không ngoại lệ. Sau khi [Sau lớp sương dày] đóng máy, Lương Tĩnh vốn định cho Ân Tô Tô nghỉ ngơi hai ba ngày nhưng lại bị Ân Tô Tô từ chối với lý do mình không cảm thấy mệt.
Thấy cô tràn đầy sức sống như mới được uống thuốc tăng lực, Lương Tĩnh cũng chiều ý cô.
Những ngày kế tiếp, Ân Tô Tô bắt đầu bay khắp nơi trên toàn quốc để chạy show.
Trong lúc cô đang bận rộn đến nỗi đầu tắp mặt tối, hai tuần nhanh chóng trôi qua, chỉ thoáng chốc đã đến ngày lễ Quốc khánh.
Ngày mùng 7 tháng 10, đúng vào ngày kết thúc kỳ nghỉ Quốc khánh, sân bay ở khắp mọi nơi trên cả nước đều đông nghìn nghịt toàn người là người.
Ân Tô Tô tham gia một sự kiện khai trương tại Quảng Tây, lại bay về Bắc Kinh ngay trong đêm. Khi máy bay hạ cánh đã là đúng 10 giờ tối, dù vậy, trong sân bay vẫn có không ít fans hâm mộ giơ biểu ngữ bảng đèn led để đón máy bay. Tất cả đều là những cô gái trẻ tầm 20 tuổi, thấy Ân Tô Tô thì vô cùng kích động, liên tục gào lên “con gái”.
Ân Tô Tô làm nghệ sĩ vô danh bao lâu nay, bỗng nhiên được hưởng thụ đãi ngộ đón máy bay nên không khỏi vừa mừng vừa sợ. Các fan muốn chụp ảnh chung, cô sẽ lại gần má kề má bên nhau, mỉm cười nhìn camera điện thoại của fan, các fan xin chữ ký, cô cũng không hề xấu hổ vung bút ký soàn soạt, lúc sắp đi còn liên tục dặn dò các cô gái đón máy bay là trời đã khuya rồi, trên đường về nhà nhớ kết nhóm với nhau, chú ý an toàn.
Các fan vô cùng cảm động, liên tục vẫy tay chào cô ngoài cửa sổ xe.
Bởi vì máy bay hạ cánh hơi trễ, Trần Chí Sinh lo lắng ba cô gái về nhà một mình sẽ gặp nguy hiểm nên đặc biệt hộ tống từng người một.
Khi Ân Tô Tô đến cổng lớn của chung cư của ngõ Chương Thụ đã gần rạng sáng.
Sau khi chào tạm biệt Trần Chí Sinh, cô xách túi hành lý vào khu chung cư, quẹt thẻ vào cổng, đang định tiến vào bên trong thì nghe thấy bảo vệ cổng nhắc nhở một cách tri kỷ: “Cô gì ơi, đêm nay trạm phát điện bảo dưỡng, kể từ mười một giờ rưỡi mấy tòa nhà bên này sẽ cúp điện, cô tranh thủ thời gian lên lầu đi, còn mấy phút nữa, đi nhanh lên.”
“Vâng, cảm ơn!” Ân Tô Tô nói cảm ơn rồi vội vàng bước đi nhanh hơn.
Không biết là vì anh bảo vệ thông báo hơi trễ hay là vì thời gian cúp điện sớm hơn dự kiến, Ân Tô Tô vừa đi được mấy bước thì đèn đường của khu chung cư đã tắt ngóm, cả thế giới đều lâm vào bóng tối. Không biết con chó nhà ai bị hoảng sợ vì bóng tối bất thình lình mà sủa ầm ĩ điếc cả tai, nghe vô cùng thê lương, khiến bầu không khí trở nên đáng sợ hơn hẳn.
“…” Ân Tô Tô nuốt nước miếng, không dám nhìn đông ngó tây mà nhanh chóng bước đi.
Khi gần đến tòa nhà của mình, cô cứ cảm thấy trong lòng ớn lạnh, lập tức ngoảnh đầu nhìn đằng sau.
Sau lưng chỉ có bóng tối lặng lẽ nuốt chửng bóng đêm đen đặc, đừng nói là con người, ngay cả con ma cũng không thấy.
Ân Tô Tô nhíu mày, lạ nhỉ, sao cô cứ có cảm giác như có một đôi mắt đang nhòm ngó mình trong bóng tối?
Có lẽ là vì dạo này mệt quá nên thần hồn nát thần tính, Ân Tô Tô thở dài trong lòng, lắc đầu không suy nghĩ nhiều, bước vào tòa nhà chung cư.
Cúp điện nên không thể đi thang máy, Ân Tô Tô đành phải bật đèn pin điện thoại, xách túi đi bộ lên lầu.
Cô thở hổn hển trèo cầu thang, khi đến trước cửa nhà mình, trên trán đã đổ mồ hôi.
Ân Tô Tô lấy chìa khóa ra mở cửa, chờ đến khi đôi mắt đã thích nghi với bóng đêm, cô tắt đèn pin điện thoại, tiện tay đặt túi đồ lên tủ đựng giày, cởi áo khoác măng-tô trên người, chuẩn bị đóng cửa lại.
Nhưng, tay vừa chạm vào tay nắm cửa, thân thể của cô chợt cứng đờ.
Cô ngửi thấy mùi thuốc lá thấp thoáng trong không khí, vừa buốt giá vừa độc đáo, vô cùng quen thuộc.
Sau mấy giây kinh ngạc ngắn ngủi, Ân Tô Tô mới chợt nhận ra điều gì đó, bèn thò đầu ra từ khe cửa, nhìn về phía hành lang thang máy.
Cô thấy một bóng người vừa cao lớn vừa gầy gò.
Người đàn ông đứng im lặng trong bóng tối, tùy ý lười biếng tựa lưng vào tường, tay cầm một điếu thuốc, đầu ngón tay thấp thoáng trong ánh lửa đỏ rực của đầu thuốc lá đang cháy, biến thành nguồn sáng và màu sắc duy nhất trong bóng tối mịt mù này.
Ân Tô Tô không thấy được gương mặt của người đàn ông nọ, không thấy biểu cảm cũng không thấy thần thái của anh, song cô biết rằng, anh đang nhìn mình.
Bởi vì cô cảm nhận được tầm mắt tràn đầy xâm lược ấy đang vừa thờ ơ vừa càn rỡ càn quét thân thể của mình.
Ân Tô Tô ngây người, tự nhéo mình một cái để xác định mình không nằm mơ, sau đó mới ngơ ngác hỏi: “Anh… Chẳng phải anh bảo là sẽ đi một tháng rưỡi à? Lẽ ra còn một tuần nữa anh mới về nhà chứ.”
“Công việc bên kia hoàn thành sớm.” Giọng nói của Phí Nghi Châu lười biếng, dụi tắt tàn thuốc rồi ném vào thùng rác, sau đó bước về phía cô.
Trong bóng đêm, hơi thở của hai người dần dần đến gần nhau.
Ân Tô Tô chỉ thấy một bóng người màu đen cao lớn đang đến gần mình, tim chợt đập dồn dập như trống trận. Đôi môi của cô nhúc nhích, đang định nói gì đó, bỗng nhiên bị anh nắm cằm, nâng lên rất nhẹ.
“Nhớ anh không?” Anh hỏi một cách thản nhiên, khoảng cách không xa cũng không gần, vừa đủ để cô ngửi được mùi thơm buốt giá của loại thuốc lá được chế tạo riêng trên môi anh.
“… Tàm… Tàm tạm.” Tim cô đập càng ngày càng nhanh, gò má đỏ ửng, trả lời ngập ngừng, đầu óc vẫn chưa thể tỉnh táo, chưa lấy lại tinh thần.
Vừa dứt lời, tiếng cười khe khẽ truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Cánh tay của anh vòng qua chiếc eo mảnh khảnh của cô, ôm cô thật chặt, ngón cái cũng nhẹ nhàng đè lên môi cô, chạm vào đôi môi run rẩy của cô đúng như dự đoán.
“Sao em mạnh miệng vậy?” Anh hài lòng nhếch môi, cúi đầu ghé lại gần cô, giọng nói vừa nhẹ vừa trầm, tựa như đang dệt một giấc mơ: “Anh nhớ, lúc hôn lên nó rất mềm mại mà.”
Ngón tay của anh ma sát trên môi khiến cả người Ân Tô Tô nóng lên, muốn cãi lại anh nhưng ngay sau đó, anh đã cúi đầu xuống, cắn thật mạnh lên môi cô.