Khi chào tạm biệt cậu cả, khuôn mặt của ông ấy đầy vẻ áy náy và xấu hổ. Ông ấy nắm lấy tay Phí Nghi Châu liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi nhé Tiểu Phí. Con trẻ trong nhà cậu đã không biết cố gắng còn khiến cháu chê cười nữa. Xin lỗi cháu nhiều nhé."
Phí Nghi Châu lịch sự nói: "Cậu cả, cậu nặng lời quá rồi, sau này nếu có cần gì thì cậu cứ bảo Tô Tô nói cho cháu biết."
“Ừ, được.” Cậu cả gật đầu, nhìn sang cô cháu gái nhỏ bên cạnh. Ông ấy duỗi tay tới xoa đầu Ân Tô Tô, khẽ khàng nói với vẻ bất đắc dĩ: “Bé Đản, cậu xin lỗi, cậu và cả nhà họ Trương chúng ta đã làm cháu mất mặt rồi."
Ân Tô Tô lắc đầu, nắm tay cậu cả mình và chân thành nói: "Cậu cả ơi, cậu đừng nói vậy. Nhà nào cũng có những khó khăn riêng mà, chúng cháu đều hiểu cả."
Cậu cả chống gậy tiễn cả nhà Ân Tô Tô ra tận cổng lớn của nhà hầm.
Trở lại xe, Ân Tự Cường khởi động xe và chuẩn bị đưa cả gia đình đến địa điểm tiếp theo.
Sắc mặt Trương Tú Thanh không được tốt cho lắm. Sau khi lên xe, bà ấy im lặng một lúc mới quay đầu nhìn con rể tương lai đang ngồi ở ghế sau, ngập ngừng nói: “Đồng chí Tiểu Phí, thật ngại quá, tên cháu rể kia của cô là kẻ không có tiền đồ. Tuy trong nhà cũng có vài mẫu đất nhưng anh ta lười thu hoạch, làm ăn cũng không ra gì. Cứ thiếu tiền là lại chạy sang vòi tiền từ cậu cả của cháu, đòi nhiều đến nỗi quen luôn rồi."
Phí Nghi Châu bình tĩnh nói: "Nơi này điều kiện khí hậu tương đối khắc nghiệt, có thể thấy cuộc sống của mỗi hộ gia đình trong thôn cũng tương đối khó khăn. Cháu hiểu cả, cô không cần lo lắng vậy đâu."
Ở bên cạnh, Ân Tô Tô không thấy nhẹ nhõm chút nào khi nghe anh nói vậy mà trong lòng cô lại càng thấy nặng nề hơn.
Sau khi trúng tuyển vào đại học cô lập tức tới thủ đô, cô đã rời xa Lan Hạ quá lâu, thỉnh thoảng mới về quê được một lần và cũng hiếm khi đi xa tới vùng nông thôn. Ban đầu cô còn nghĩ rằng sau nhiều năm như vậy, có lẽ tình hình ở thôn Ân Oa sẽ được cải thiện tốt hơn trước nhiều. Nhưng không ngờ thời gian qua lâu như vậy rồi mà mọi chuyện vẫn cứ giậm chân tại chỗ.
Trong lòng Ân Tô Tô thầm than khổ, cô không nhịn được liếc mắt nhìn sang người chồng đang ngồi cạnh mình.
Cô không dám hỏi, cũng không dám nghĩ sâu xem bây giờ ấn tượng của anh với quê hương mình là gì, từ đó thì anh sẽ nhìn nhận cô như thế nào.
Cô chỉ có thể xác định được rằng trời xanh mây trắng và từng nhành cây ngọn cỏ ở đây, từ những con người hiền lành chất phác hay mặt dày vô liêm sỉ sống tại nơi này nhất định sẽ khiến cậu ấm cao quý kia nhớ mãi tới suốt đời, không thể nào quên được.
*
Bữa tối diễn ra tại nhà của ba cô, khi Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu trở về nhà của hai ông bà nhà họ Ân ở thành phố Lan Hạ thì đã gần 8 giờ rưỡi tối.
Khu vực nhỏ bé này không có sương bụi mù mịt, chất lượng không khí rất tốt, bầu trời đêm trăng sao thưa thớt, có thể nghe thấy chim sơn ca ẩn mình trong ngọn cây đang hót líu lo.
Ba Ân lái xe thẳng một đường về khu chung cư nhà mình và đậu xe trong gara dưới hầm.
Ân Tô Tô sống ở phía tây thành phố Lan Hạ. Đó là một cái chung cư nhỏ cao tầng có thang máy, mỗi tầng sẽ có hai cầu thang và hai căn nhà, mỗi căn nhà còn có một vườn hoa nhỏ. Môi trường sống thế này ở Lan Hạ có thể tính là khá ưu việt, nhưng nếu xét ở những thành phố lớn thì đương nhiên chẳng có gì đáng nhắc tới.
Sau khi đậu xe vào bãi đậu xe riêng, Ân Tự Cường và Trương Tú Thanh muốn ra ngoài mua vài món cho bữa sáng mai nên nhờ Ân Tô Tô đưa Phí Nghi Châu lên lầu về nhà trước.
Khi đưa anh chồng đại gia vào thang máy, trong lòng Ân Tô Tô thực sự thấy hơi bồn chồn. Cô biết từ khi còn nhỏ, Phí Nghi Châu đã sống trong biệt thự nhà vườn ở khu vực giàu sang tấc đất tấc vàng. Cô sợ sau khi anh vào nhà mình thì sẽ nảy sinh tâm lý chênh lệch quá lớn nên cô hắng giọng nói: “Cái kia, để em kể cho anh nghe trước một chút. Nhà em rất nhỏ, diện tích trong nhà chỉ khoảng hơn 100m², tổng cộng có ba phòng chính, trang trí cũng rất bình thường."
Phí Nghi Châu nghe thấy thì nghiêng đầu nhìn cô, hình như có chút thắc mắc: "Em nói với anh cái này làm gì?"
"... Em sợ anh không quen, nên mới muốn để anh chuẩn bị tinh thần trước." Ân Tô Tô cúi đầu, hai tay vô thức vần vò vạt áo của mình, vẻ mặt vừa lúng túng vừa bất an. Vừa nói, cô dừng lại một chút, nội tâm giằng co một lúc nhưng sau đó vẫn hít sâu một hơi, thở ra rồi tiếp tục nói: "Còn nữa, về chuyện chồng của chị họ em hôm nay... Em thực sự xin lỗi, đã để anh phải chê cười rồi."
Trong thang máy không có người thứ ba, không gian yên tĩnh tịch mịch.
Phí Nghi Châu đưa tay tới nhẹ nhàng vân vê vành tai nhỏ nhắn, màu hồng phấn của cô, nói khẽ: "Chuyện của anh rể không liên quan đến em, em xin lỗi làm gì."
Ân Tô Tô ngập ngừng ngước mắt lên nhìn anh, chậm rãi nói: "Thực ra trong lòng em có chút khó chịu."
Phí Nghi Châu hơi giật mình, anh không nói gì, yên lặng chờ cô nói xong.
“Trước kia em vẫn luôn sống ở Lan Hạ, dù đã dần lớn lên thì em vẫn luôn cảm thấy Lan Hạ rất tốt. Nhưng phải tới khi đến thủ đô thì em mới nhận ra, hoá ra quê hương của em so với “nơi tốt đẹp” kia lại có khoảng cách lớn đến vậy.” Ân Tô Tô cong môi cười, ý cười có chút chua xót: "Thậm chí, em vẫn luôn thắc mắc, tại sao đều ở Trung Quốc, hai vùng đất đều ở phía bắc mà thủ đô lại có thể phát triển nhanh và giàu có như vậy mà Lan Hạ lại cứ nghèo mãi như thế."
“Từ ngày đầu tiên em được chị Lương tiến cử vào Hoa Nhất, em đã được dặn là phải che giấu quê quán thực sự của mình, không được để những người khác biết mình là người Lan Hạ.” Ánh sáng trong mắt cô có chút mờ mịt, dần chìm vào hồi ức: “Bởi vì trong mắt những lãnh đạo cấp cao của các thương hiệu xa xỉ, bao gồm hầu hết dân chúng ở nước ta thì Lan Hạ là một danh từ riêng đồng nghĩa với sự nghèo đói và lạc hậu. Chỉ cần có chút liên quan gì đến nơi này, sau này em sẽ thể nhận được bất kỳ hợp đồng quảng cáo xa xỉ hay cao cấp nào nữa."
“Dường như Lan Hạ luôn phải gắn theo mấy cái mác như quê mùa, lạc hậu, vùng cao nguyên Hoàng Thổ, chốn khỉ ho cò gáy vậy.”
"Em được công ty xây dựng và phát triển theo hình tượng người đẹp dịu dàng của vùng sông nước Giang Nam. Có vẻ như Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Tây, Vân Nam gì đó đều tốt hơn nhiều so với Lan Hạ, tới cả các thành phố ở Giang Nam đều "cao cấp" hơn rất nhiều so với Lan Hạ."
"Thậm chí, em còn chưa bao giờ có cơ hội, cũng không đủ can đảm để nói với công chúng một tiếng rằng em là người Lan Hạ và em là một đứa trẻ đến từ vùng cao nguyên Hoàng Thổ."
Giọng nữ mềm mại dịu dàng thốt lên, vang vọng rất lâu trong buồng thang máy trống trải.
Cũng đúng vào lúc này, thang máy kêu “đinh” một tiếng và dừng lại ở tầng mười hai, nơi có nhà của Ân Tô Tô.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Ân Tô Tô mới nhận ra mình lại nói quá nhiều, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ. Cô cười gượng với người đàn ông đứng cạnh mình và nói: “Hôm nay vừa mới về quê một lần mà đã nhiều cảm xúc tới vậy, thành ra em lại nói hơi nhiều. Ngại quá, tới rồi, mình đi thôi.”
Vừa nói, cô vừa đưa tay vuốt tóc như không có chuyện gì xảy ra rồi bước ra khỏi thang máy trước.
Phí Nghi Châu vẫn im lặng suốt từ nãy tới giờ, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm, bình thản nhìn cô rồi theo cô tiến về phía trước.
Đến trước cửa nhà, Ân Tô Tô lấy chìa khóa ra mở cửa mời anh vào.
Với một tiếng “tách”, cô bật công tắc đèn ở lối vào rồi quay đầu lại nhìn, thấy có một đôi dép lê kiểu nam mới toanh màu đen tuyền đang đặt dưới ghế ngồi đổi giày. Có lẽ là do mẹ đã chuẩn bị trước cho Phí Nghi Châu nên cô duỗi tay chỉ về phía đó, thuận miệng nói: "Anh đổi giày đi."
"Thế nên em mới để tâm tới xuất thân của mình như vậy, cả gia đình và quê hương của mình nữa."
Không có bất cứ dấu hiệu nào, sau lưng cô chợt truyền tới một câu vu vơ như vậy. Giọng nói ấy lạnh lùng và trầm thấp, nghe vào tai có vẻ đặc biệt êm tai trong màn đêm tĩnh mịch của Lan Hạ.
Cơ thể Ân Tô Tô cứng đờ, ngập ngừng quay đầu lại.
Ánh mắt chăm chú của Phí Nghi Châu xoáy sâu vào khuôn mặt của cô, đôi mắt tĩnh lặng như dòng suối cạn đang chìm sâu trong màn sương mù mờ ảo. Trầm mặc và tĩnh lặng như hai cái giếng cổ sâu thẳm nhìn mãi không thấy đáy.
Trong phòng yên tĩnh mất mấy giây.
Sau đó, Ân Tô Tô hơi cong môi nhìn về phía anh, vờ nói đùa với anh bằng ngữ điệu nhẹ nhàng, thoải mái: “Ở một nơi như thủ đô, nếu bị nhồi nhét quá nhiều tư tưởng thì trong lòng cũng khó tránh khỏi nảy sinh ra ác cảm. Có lẽ trước đây em cũng không quá bận tâm nhưng kể từ khi quen biết anh và nhìn thấy cuộc sống của bạn, em mới biết “không so sánh sẽ không thấy đau thương” có ý gì.”
Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm cô một lát, đột nhiên nói: "Đã có ai từng nói với em rằng khi em nói giọng Lan Hạ trông rất đáng yêu chưa?"
Ân Tô Tô ngạc nhiên: "Đáng yêu á?"
Lức trước, khi cô vừa mới vào đại học, giọng phổ thông của cô không chuẩn lắm nên cô thường xuyên bị các sinh viên nghệ thuật học cùng trường chế giễu và ghét bỏ. Cô chỉ nghe thấy người ta phàn nàn về giọng Lan Hạ là quê mùa chứ chưa từng nghe ai khen ngợi hay nói gì tốt đẹp về nó cả.
"Ừm, đáng yêu lắm." Phí Nghi Châu nói: "Anh rất thích nghe."
Ân Tô Tô đột nhiên đỏ mặt, cụp mắt xuống và nhẹ nhàng thì thầm: "Chắc chắn là anh đang nói lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành em, chắc chắn không phải là lời thật lòng."
“Anh đã nói rất nhiều lần rồi.” Phí Nghi Châu vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, rũ mi nhìn vào mắt cô nói: “Em rất tốt, quê hương của em cũng rất tuyệt vời, thế nên em không cần phải tự ti gì cả.”
"..." Đôi mắt của Ân Tô Tô sáng ngời.
Vì đã bị anh nói ra tiếng lòng, vì sự nuông chiều đầy bao dung dịu dàng này của anh.
“Anh vừa mới liên lạc với Hà Kiến Cần, để cậu ấy liên lạc với tỉnh Lan Hạ.” Không đợi cô mở miệng đáp lời thì Phí Nghi Châu lại lên tiếng bằng giọng điệu lười biếng thư thái, anh nói: “Chắc là sắp có tin tức rồi.”
Ân Tô Tô nghe đến ngây người và không biết tại sao đột nhiên anh lại nói ra những lời này.
Cô bối rối hỏi: "Anh bảo Hà Kiến Cần liên hệ với tỉnh làm gì thế?"
“Không phải đang thiếu tiền xây đường, thiếu nhà đầu tư để phát triển kinh tế sao?” Phí Nghi Châu nhướng mày: “Anh đây, chàng rể mới của Lan Hạ, cái khác thì không có chỉ là đúng lúc đang có tí tiền lẻ thôi.”
Ân Tô Tô: "..."
"Ý anh là, anh muốn giúp đầu tư ở chỗ này à?" Ân Tô Tô nghẹn họng nhìn trân trối: "Trời đất, chẳng lẽ anh không cần thảo luận qua với những người khác trong nhà họ Phí khi đột ngột đưa ra quyết định lớn như vậy à?"
Phí Nghi Châu im lặng, sau đó vươn tay ôm cô vào lòng, dùng mấy đốt ngón tay vuốt ve khuôn mặt cô và thản nhiên nói: "Vợ anh tự tổn thương chính mình, anh bỏ vốn ra giúp xây dựng quê hương của em cũng chỉ vì đây là nơi em sinh ra và lớn lên. Hơn nữa, tình cảm mà anh dành cho em đã nhiều đến nỗi không dừng lại được, không cần quan tâm tới ý kiến của ai khác.”
Anh vừa nói dứt lời, trong phòng lại im lặng thêm lần nữa.
Phải mất hồi lâu sau Tô Tô mới lấy lại tinh thần sau sự thật khiếp sợ này. Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng của Phí Nghi Châu, ngơ ngác nói: "A Ngưng, anh đối xử với em tốt như vậy, em thật sự không có gì để báo đáp."
“Muốn báo đáp anh cũng rất đơn giản.” Phí Nghi Châu cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên bờ môi hồng nhuận của cô, thấp giọng nói: “Buổi tối, anh muốn nhìn thấy em ở trên.”
Ân Tô Tô: "..."