Đôi mắt Ân Tô Tô mở to như chuông đồng, khó tin nhìn bố đường nhà mình. Nửa giây sau, cô lấy lại tinh thần, bàn tay dùng hết sức bình sinh bấm vào tay anh một cái, ánh mắt như chất vấn: Về quê bàn chuyện kết hôn cái gì, đầu óc anh bị lừa đá rồi à?
Thế nhưng dù cô nhìn trái nhìn phải như thế nào thì cậu cả vẫn tỉnh như sáo, lịch thiệp, hiền hòa nhìn mẹ cô, vờ như không nhìn thấy ánh mắt kháng nghị của Ân Tô Tô.
Bà Trương Tú Thanh nhìn Phí Nghi Châu, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên, cau mày lại, dường như bà ấy đang tự nghiền ngẫm tính khả thi của đề nghị này.
Trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ ràng tiếng của một cây kim rơi xuống đất.
Khi cô nhận ra tình thế sắp mất khống chế, chạy theo hướng khác như ngựa thoát cương, Ân Tô Tô đã tức đến nỗi hộc máu. Cô vừa kinh ngạc lại nôn nóng, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã nghĩ ra đủ tình huống, suy nghĩ cua trăm lối, trong não tưởng tượng một tương lai khi cô và Phí Nghi Châu ly hôn sẽ bị bạn bè họ hàng thân thích mỉa mai xỉa xói...
Quá đáng sợ.
Ân Tô Tô thót tim, vội vàng hắng giọng, ý đồ kéo cốt truyện đã đi lệch quay về quỹ đạo của nó: “Mẹ, thật ra con cảm thấy, con và đồng chí Phí đây còn trẻ, ai cũng cần phấn đấu vì sự nghiệp, chuyện kết hôn tạm thời...”
Cô chưa nói xong mà đã bị mẹ cô ngắt lời.
Trương Tú Thanh nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh con gái mình, nói: “Giữa tháng cô du lịch xong sẽ về Lan Hạ, được đấy. Đến lúc đó cháu theo Tô Tô cùng về.”
“Dạ được.” Phí Nghi Châu cong môi mỉm cười: “Vậy đến lúc đó chúng ta gặp lại nhau ở Lan Hạ nhé cô.”
Trương Tú Thanh vốn tưởng cậu chàng đẹp mã này là một cậu ấm chuyên đùa giỡn tình cảm của con gái, trong lòng vẫn luôn bực dọc không thôi. Đột nhiên nghe thấy anh đến nhà để cầu hôn, bà ấy ngớ người ra một lúc, ấn tượng đối với chàng trai này tốt hơn không ít, cuối cùng cũng nở nụ cười, gật đầu nói: “Ừ.”
Khói thuốc súng đạn lạc tiêu tan, bà Trương Tú Thanh và cậu cả nhà họ Phí đã hòa bình đạt được nhận thức chung, quyết định xong thời gian đến nhà cầu hôn.
“...” Ân Tô Tô ở bên cạnh hoàn toàn bị ngó lơ dùng một tay chống trán, khóe miệng không khỏi co giật.
Một già một trẻ nhìn nhau cười trong bầu không khí tốt đẹp, còn cô thì hoàn toàn tuyệt vọng, môi mấp máy muốn nói thêm gì thì thấy mẹ mình xua tay, đứng dậy từ ghế sô pha.
“Hai đứa vừa mới rời giường, chưa ăn cơm đúng không?” Trương Tú Thanh tiện thể hỏi hai đứa nhỏ.
Ai mà chẳng từng có thời trẻ gắn bó keo sơn, tình cảm thăng hoa chứ. Bà Trương Tú Thanh là người tính tình tỉ mỉ. Cho nên, bà ấy chỉ cần lơ đãng quét quanh nhà một vòng, nhìn thấy gối ôm trên ghế sô pha rơi tan tác trên sàn nhà, cùng cả mấy con thú nhồi bông trưng bày trên kệ đặt tivi lăn đầy ra đất thì cũng đã hiểu hết.
“Dạ, bọn con chưa ăn.” Ân Tô Tô ậm ừ trả lời. Thấy ánh mắt mẹ liếc qua ghế sô pha và kệ để tivi, hai gò má cô lập tức nóng bừng như bị thiêu đốt, vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ.
Cô đi dép lê loạng choạng chạy tới, nhặt hết “chứng cứ phạm tội” rơi đầy trên sàn lên, một lần nữa sắp xếp lại chỉnh tề về vị trí cũ.
Trương Tú Thanh hơi xấu hổ, bà ấy ngập ngừng tằng hắng rồi không nói gì nữa mà quay người đi vào trong phòng bếp.
Thấy thế, Ân Tô Tô vội đi theo sau, ngờ vực hỏi: “Mẹ, mẹ muốn đun thêm nước ấm à? Để con làm cho.”
“Không phải hai đứa chưa ăn gì sao? Sắp chiều luôn rồi đấy, đừng để đói rồi sinh tật.”
Trương Tú Thanh nhìn đứa con gái bảo bối nhà mình một cái, giọng điệu mắng trách xen lẫn đau lòng: “Mẹ đã nói với con không biết bao nhiêu lần rồi, dù con bận đến đâu cũng phải ăn sáng đầy đủ, nếu không sau này dễ thành bệnh đau dạ dày. Con nghe xong cho tai này sang tai kia, xem như gió thoảng bên tai đấy à?”
Ân Tô Tô nhăn nhó đỏ mặt, một lần nữa chửi thầm trong lòng rằng Phí Nghi Châu không phải người.
Tối hôm qua, anh cứ mạnh mẽ ép buộc cô đại chiến ba trăm hiệp, khiến cô mệt chết đi được, tận khi mặt trời đứng bóng mới mê man ngủ thiếp đi, lấy đâu tinh thần và sức lực để mà ăn sáng.
Ân Tô Tô nghĩ ngợi miên man, cô duỗi tay nắm tay mẹ mình, nũng nịu dính vào người bà ấy, cứ như đứa bé làm nũng: “Xin lỗi mẹ, con biết sai rồi, mẹ đừng giận con nha.”
“Con là tim gan bảo bối của mẹ, mẹ thương yêu con còn không kịp, nào dám giận con.” Nghe giọng nói mềm mại như bông của con gái, một nửa trái tim Trương Tú Thanh hóa thành vũng nước, nửa còn lại không còn bốc lên chút lửa giận nào được.
Ân Tô Tô ngước mắt nhìn mẹ mình, ranh mãnh chớp mắt: “Con không ăn sáng mẹ cũng không giận nữa. Thế thì chuyện con giấu mẹ yêu đương, mẹ cũng đừng giận nha.”
“Có gì mà phải giận.” Trương Tú Thanh bất đắc dĩ cười nhạt, bà ấy giơ tay lên vỗ về gương mặt con gái dựa trên vai mình, tiếp đó khẽ thở dài, dịu dàng nói: “Đản Đản của mẹ đã là một cô gái lớn rồi, muốn yêu đương kết hôn là chuyện hết sức bình thường. Chỉ cần con thích, con vui vẻ, con hạnh phúc thì mẹ cũng mừng.”
Lời nói của mẹ chui vào tai Ân Tô Tô, cô cảm thấy trong ngực ấm áp còn sống mũi hơi cay cay.
Cô giơ tay ôm lấy bả vai Trương Tú Thanh, nhẹ nhàng nói: “Con yêu mẹ nhất, chỉ cần được ở cạnh mẹ thì con sẽ vui vẻ và hạnh phúc.”
“Thôi đi cô.” Trong lòng Trương Tú Thanh ấm áp nhưng ngoài miệng thì mắng một tiếng, bà ấy giơ tay véo mặt cô: “Cái đồ không có lương tâm này, cả ngày chỉ biết lời ngon tiếng ngọt, bắn viên đạn bọc đường. Nếu đã yêu mẹ như thế thì sao không giới thiệu bạn trai con cho mẹ biết hả?”
Ân Tô Tô dở khóc dở cười, túm tay mẹ lắc lư: “Mẹ xem xem, mới nói là sẽ không tức giận, bây giờ lại bắt đầu dỗi rồi đấy.”
“Được rồi, được rồi, mẹ không nói gì nữa là được chứ gì.” Trương Tú Thanh hạ tay xuống, kéo bàn tay của con gái ra, bắt đầu đuổi người: “Mau ra ngoài kia tiếp Tiểu Phí đi, đừng có mà ở đây cản trở mẹ làm việc nữa.”
Ân Tô Tô sửng sốt: “Mẹ làm gì cơ?”
“Tất nhiên là nấu cơm cho hai đứa rồi.” Trương Tú Thanh vừa nói vừa khom lưng lấy một túi mì udon trong kệ để đồ ra, lấy một nồi nước: “Mẹ thấy chỗ này của con cũng không có gì khác, nấu chút mì ăn tạm vậy.”
Vẻ mặt Ân Tô Tô toát ra sự mờ mịt: “Chẳng phải mẹ nói mẹ du lịch theo đoàn đến đây chơi à? Hướng dẫn viên du lịch hẹn mẹ mấy giờ quay lại khách sạn tập trung?”
“Hai rưỡi.” Dứt lời, Trương Tú Thanh giơ cánh tay lên xem đồng hồ, bà khẽ hô một tiếng, buồn rầu lẩm bẩm: “Ôi trời, đã hai giờ rồi à, hình như không kịp...”
“Thôi thôi, để con đưa mẹ quay lại đó, đừng làm trễ lịch trình đi chơi buổi chiều của mẹ.” Ân Tô Tô cướp gói mì udon trong tay mẹ mình, ném “bụp” một tiếng lên bàn bếp, đúng là không biết nên khóc hay nên cười: “Con từng này tuổi đầu rồi mà còn chờ mẹ lặn lội từ quê ra nấu cơm cho con, mẹ xem con là em bé to xác đấy à?”
Trương Tú Thanh vẫn rất cố chấp, bị con gái nắm tay kéo từ trong bếp ra, bà ấy không tình nguyện nhíu mày: “Vậy bữa trưa con ăn gì?”
“Chắc là ăn tạm bên ngoài, dưới lầu có nhiều quán ăn lắm, chẳng lẽ con còn để bản thân bị đói sao?” Ân Tô Tô thuận miệng đáp lời mẹ mình, hai người quay lại phòng khách, cô nói với người đàn ông mặc vest phẳng phiu, thẳng thớm: “Hai rưỡi mẹ em phải quay về đoàn du lịch, em đưa mẹ đi.”
Dứt lời, cô chạy vào phòng ngủ nhanh như chớp, mở tủ quần áo lấy đồ ra thay.
Mẹ Ân Tô Tô vẫn nhọc lòng về bữa trưa của con gái, bà ấy theo đến cửa phòng, lải nhải dặn dò: “Ngày thường công việc của con bận rộn, vốn đã ăn uống không theo bữa, không có quy luật rồi, hơn nữa cơm hộp ở đoàn làm phim cũng không dinh dưỡng. Mẹ tới thì cũng tới rồi, mẹ nấu cho con bữa cơm nhà, ăn cũng tốt cho sức khỏe hơn.”
Ân Tô Tô quen với việc mẹ mình dài dòng, cô đáp “không cần” rồi tiếp tục thay quần áo.
Trương Tú Thanh thấy dáng vẻ không thèm để ý chút nào của cô, khuôn mặt bà ấy lộ vẻ lo âu, khóe môi giật giật, định nói gì đó thì bên tai vang lên một giọng nói khác trầm thấp bình thản, nho nhã lễ độ, cứ như một cơn gió mát lành thổi qua từ khe núi trên cao.
“Cô à, bên phía đoàn du lịch khó mà hoãn lại được, cô cứ về khách sạn trước đi.” Phí Nghi Châu bình tĩnh nói: “Lần tới cháu sẽ nấu cơm cho Tô Tô ăn.”
Trương Tú Thanh: “...”
Trương Tú Thanh ngơ ra, biểu cảm thoáng chốc trở nên phức tạp, bà ấy chần chờ hỏi lại: “Cháu nấu cơm á?”
Phí Nghi Châu gật đầu một cách nho nhã: “Vâng.”
Cậu ấm đây có phong thái hơn người, vừa nhìn đã biết là loại người mười ngón tay chưa từng dính nước xuân thế mà lại nói ra câu “tự tay nấu cơm”. Trương Tú Thanh xem như anh muốn thể hiện bản thân trước mặt mẹ vợ, bà ấy cũng chẳng xem là thật, chỉ cười cho qua chuyện, đáp: “Vậy được.”
Hai người vừa dứt lời thì tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phòng ngủ vang đến.
Ân Tô Tô thay quần áo xong, cô mặc một bộ váy dài màu nhạt phối với áo lông dệt kim hở cổ, mái tóc đen nhánh buộc thành đuôi ngựa phía sau đầu phối cùng túi đeo chéo hình con gấu trúc. Gương mặt mộc mạc xinh đẹp, đôi mắt phân rõ hai lòng trắng đen, phía dưới lộ ra đôi chân trắng nõn như tuyết.
Cách trang điểm phối đồ cho cảm giác sức sống căng tràn, nhìn thoáng qua cứ như một cô sinh viên năm hai đại học.
Hai người trong phòng khách thấy Ân Tô Tô ra ngoài, ánh mắt không hẹn mà cùng dời đến cẳng chân trắng nõn như tuyết dưới làn váy.
Trương Tú Thanh hơi nhíu mày. Bắc Kinh cũng giống như Lan Hạ, đều nằm ở phương Bắc, sau khi vào thu thì nhiệt độ không khí giảm dần. Tuy cách trang điểm của con gái rất đáng yêu xinh đẹp không chỗ nào chê nhưng thân là một người mẹ, bà ấy không quan tâm con gái có đẹp hay không đẹp, có trang điểm hay không mà quan tâm đến việc cô đói hay lạnh.
Bà ấy định nhắc nhở mấy câu nhưng chưa kịp lên tiếng thì chàng trai lịch lãm bên cạnh mở miệng trước, nói với con gái bà ấy: “Hôm nay nhiệt độ ngoài trời chỉ có mười bảy độ, em mặc váy đi chân trần sẽ bị lạnh.”
Trương Tú Thanh thầm kinh ngạc, ánh mắt lộ ra sự khiếp sợ, bà ấy lặng lẽ quan sát chàng trai này.
Chân mày của chàng trai lịch lãm kia nhíu lại, ánh mắt nhìn con gái bà ấy đầy quan tâm, giọng nói cũng nhẹ nhàng, giọng điệu không lộ chút không vui hay giống ra mệnh lệnh mà chỉ có lo lắng và đề nghị: “Em ngoan nào, không thì mặc thêm quần tất dài, hoặc là thay quần áo mùa thu?”
“Không cần.” Con gái bà ấy tùy ý xua tay, mỉm cười, hai mắt cong cong nói: “Em sẽ đi giày, bên trong giày lót lông dê, rất ấm.”
Chàng trai tuấn tú kia bất đắc dĩ cam chịu, mặt mày lộ ra sự chiều chuộng, anh giơ tay tự nhiên và thân mật cuốn một lọn tóc của con gái bà ấy, vén ra sau tai: “Nếu bị lạnh cứng thì không được khóc nhè với anh đấy.”
Hai mắt và gò má con gái bà ấy ửng hồng, mở to mắt trừng anh, cô hạ giọng uy hiếp: “Anh đấy, đừng có mà nói linh tinh trước mặt mẹ em, làm như em thường xuyên khóc nhè với anh lắm đấy.”
Chàng trai ấy cong môi mỉm cười, không chút để bụng cười với con gái bà ấy.
Xem cảnh tượng trước mặt, bà Trương Tú Thanh không khỏi nở nụ cười hiền từ xen lẫn mừng rỡ, trong lòng thầm cảm khái.
Bản thân bà ấy và chồng mình đã che chở bảo bọc con gái cưng từ nhỏ, hiện giờ tìm được người chăm sóc quan tâm cô, hai người thương yêu quan tâm lẫn nhau, bà ấy không nhịn được mừng thầm. Có một số chi tiết nhỏ, chỉ cần nhìn thoáng qua, Trương Tú Thanh đã có thể cảm nhận được vị ngọt ngào.
Giờ phút này, mẹ Ân Tô Tô đã ý thức được cô con gái nhỏ bé mà bà ấy thương yêu hơn cả tính mạng mình đã khôn lớn thật rồi.
*
Vốn dĩ cậu cả nhà họ Phí định cùng vợ đưa mẹ vợ về khách sạn nhưng vừa đi đến cửa, đang định thay giày thì đã bị cô gái ngăn lại.
Ân Tô Tô ngờ vực hỏi: “Chẳng phải anh là người địa phương à, ra ngoài làm gì?”
Phí Nghi Châu ngước mắt nhìn cô, giọng điệu thản nhiên: “Anh đưa cô đi cùng em.”
“... Không, không, không.” Ân Tô Tô vội nhảy dựng lên khoát tay, đầu lắc như trống bỏi, mỗi sợi tóc đều tỏ vẻ kháng cự: “Tự em đưa mẹ đi là được, anh cứ đợi ở nhà đi.”
Phí Nghi Châu đoán cô sợ đám paparazzi nên bình thản nói: “Hôm qua anh lặng lẽ đến đây, không đả động đến chú Trương, cũng không lái Rolls-Royce. Em không cần lo thế đâu.”
Ân Tô Tô nghe anh nói “lặng lẽ” thì thử hỏi: “Hôm qua anh lái xe gì đến đây?”
Phí Nghi Châu đáp: “Maybach.”
Ân Tô Tô bị sặc nước miếng, ngại quá, nghĩ đến chiếc siêu xe với giá bán gần bốn con số, lặng lẽ cái đầu anh ấy. Không hiểu sao anh lại đề cập sẽ về quê cầu hôn cô với mẹ cô, cô còn chưa tính sổ với anh đấy, còn định nhảy nhót cái gì.
Ân Tô Tô suy nghĩ một lúc rồi nghiêng đầu liếc nhìn về phía mẹ mình, cô tiện tay túm tay Phí Nghi Châu kéo anh sang bên cạnh, mặc kệ lời hay ý đẹp gì, hạ thấp giọng nói: “Nghe này, vừa rồi trước khi em nói chuyện với mẹ, em bảo anh đi nhưng anh chọn ở lại, thế nên anh đã bỏ lỡ cơ hội bước ra khỏi căn chung cư này. Cứ cùng với con xe Maybach tám triệu của anh ngoan ngoãn ngồi chờ, mẹ em cần kiệm chất phác cả một đời, chưa từng làm chuyện gì xấu, mong anh đừng dọa trái tim nhỏ bé của bà ấy, ok?”
Phí Nghi Châu: “...”
Cậu cả nhà họ Phí cụp mắt, mặt không chút biểu cảm tự hỏi hai giây, cuối cùng gật đầu: “Được rồi.”
Ân Tô Tô thấy vậy thì thở phào, đang chuẩn bị khen anh một câu trẻ nhỏ dễ dạy thì không ngờ ông trùm này tỉnh bơ phun ra một câu: “Vậy anh ở đây nấu cơm cho em, khi em quay về vừa hay có cơm ăn.”
Ân Tô Tô: … Anh hiền huệ quá nhỉ!
Ấn đường Ân Tô Tô không khỏi giật giật, không còn gì để nói, chỉ có thể nở nụ cười gượng cứng đờ, đáp: “Sao cũng được, tùy anh.”
Hai người ghé tai nhau nói đông nói tây một phen, cuối cùng cũng hình thành ý kiến thống nhất.
Sau đó, anh Phí Nghi Châu đành phải ráng mà làm, đầy tiếc nuối tiễn mẹ vợ - Trương Tú Thanh ra cửa.
“Cô ơi, ngại quá, Tô Tô bảo cháu ở nhà nấu cơm cho cô ấy.” Anh nói với giọng điệu xin lỗi, thái độ nhã nhặn lễ phép, cực kỳ tiếc nuối: “Cháu không thể ra ngoài tiễn cô, chúc cô có chuyến du lịch thủ đô vui vẻ, lên đường bình an, nếu có tình huống gì xảy ra bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với bọn cháu.”
Thấy tình cảnh này, Ân Tô Tô không khỏi sinh lòng kính nể và khâm phục với bản lĩnh thao túng lòng người và kỹ năng diễn xuất tinh vi của cậu cả nhà họ Phí.
Thử nghiền ngẫm lời nói khách sáo và giọng điệu này đi.
Hình tượng một người chồng nội trợ cần mẫn, không hề thở than, việc bị vợ đàn áp, hành hạ đã được phản ánh sống động trong từng con chữ.
Giả dối đến cực điểm.
Quả nhiên sau khi nghe xong, biểu cảm Trương Tú Thanh lập tức thay đổi. Bà ấy quay đầu nhìn về phía Ân Tô Tô rồi kề sát vào tai cô, dùng âm lượng chỉ hai mẹ con nghe được, nghiêm túc răn dạy: “Con nhóc này, sao có thể quát mắng bắt nạt người ta như thế? Đúng là Tiểu Phí đối tốt với con, chiều chuộng con dung túng con, nhưng con cũng cần phải biết điều chút, hiểu không?”
Bảo sao vừa nãy thằng bé lại chủ động nói phải nấu cơm gì đó!
Hóa ra là bị sai quen rồi!
Thế là mẹ Ân Tô Tô nhận định ngày thường con gái mình đã ức hiếp đồng chí Tiểu Phí rất nhiều lần. Vì vậy, bà ấy lại sinh lòng trắc ẩn với Phí Nghi Châu, càng nhìn càng thấy hài lòng.
Ân Tô Tô im lặng mắng thầm Phí Nghi Châu lần thứ tám trăm, cô lười cãi cọ, sau khi thay đôi giày lông dê thì đi ra thang máy ấn nút.
Ở phía cửa nhà.
Trương Tú Thanh cười tủm tỉm nhìn Phí Nghi Châu, dịu dàng nói: “Đồng chí Tiểu Phí à, cô chờ cháu ở Lan Hạ.”
“Vâng.” Phí Nghi Châu gật đầu, nho nhac đáp: “Cô đi thong thả, chúng ta gặp lại ở Lan Hạ.”
Trương Tú Thanh quay người bước ra cửa chính, bà ấy quay đầu lại vẫy tay với anh: “Hẹn gặp lại ở Lan Hạ.”