Trực giác của phụ nữ giúp cô nhận thức được sự nguy hiểm đang lan trong không khí.
Sau khi mơ hồ đoán được hàm ý trong lời nói của Phí Nghi Châu, tim Ân Tô Tô đập thình thịch, nhiệt độ trên má cô không thể kiềm chế được mà nóng lên thêm, cô cảm thấy xấu hổ đến mức không nói nên lời.
Nhưng trước đây cô đã chịu thiệt nhiều lần rồi, sau khi trải qua nhiều lần như vậy cô đã trở nên khôn ngoan hơn rồi. Hơn nữa, cô đã chèo thuyền trong mương của anh vô số lần, cho nên làm gì mà dễ bị rơi vào bẫy của anh nữa.
Vì vậy, sau một phút bối rối ngắn ngủi, Ân Tô Tô quyết định tạm thời nhẫn nhịn không cãi lại anh đồng thời dẹp bỏ ý định muốn hỏi anh một câu: "Chẳng lẽ những suy nghĩ không lành mạnh trong đầu anh chính là sự đầu thai của kẻ biến thái à?", cô quyết định chọn chiến thuật giả vờ ngoan hiền.
Cô chớp mắt, cố tình trưng ra vẻ mặt "Em hiểu rồi" và chân thành nhìn về phía anh nói: "Dỗ anh vui lại à? Ấy da, sao anh không nói với em sớm hơn? Em giỏi nhất là dỗ dành người khác đó. Anh đừng nóng vội nha, em sẽ dỗ anh ngay lập tức.”
"Thật sao?" Phí Nghi Châu thản nhiên trả lời một câu. Ngón tay thon dài đang vuốt ve cổ của cô từ từ trượt xuống, rất nhanh đã tiếp cận đường viền cổ áo của chiếc đầm ngủ màu sáng của cô, anh nói bằng giọng khiêu gợi: "Vậy thì anh sẽ chờ xem cô Ân có những cách gì để dỗ anh."
Ân Tô Tô là đóa hoa hồng được cậu cả nhà họ Phí nuôi nấng, cưng chiều như mật. Mỗi cánh hoa đều được anh tô lên màu sắc yêu thích của mình. Những khoảnh khắc nồng nàn, từng lời nói, từng hành động, từng cái cau mày, từng nụ cười, thậm chí từng phản ứng tinh tế nhạy cảm và đáng yêu của cô đều được anh tận tình, cẩn thận dạy dỗ từng bước, bởi thế mà cô khiến anh yêu hết mức và không thể dứt ra được.
Phí Nghi Châu dám khẳng định vô cùng chắc nịch rằng mình không thể cưỡng lại trước Ân Tô Tô.
Cho dù lúc này tâm trạng của anh không tốt nhưng chỉ cần cô bước tới nũng nịu vài câu và rúc vào vòng tay anh như một con mèo con thì tâm trạng của anh cũng ngay lập tức trở nên tốt hơn.
Khi nghe được Ân Tô Tô hứa sẽ “dỗ anh thật tốt”, tuy vẻ mặt Phí Nghi Châu vẫn bình tĩnh nhưng màu mắt của anh lại đột nhiên chuyển màu đậm hơn, bên trong như có một dòng điện ngầm dâng trào, đến ngón tay đang lướt trên xương quai xanh của cô cũng bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy.
Đó là cơn ngứa ngáy phát ra từ tận xương tủy, đến mức có gãi cũng không gãi đến được.
Anh cụp mắt xuống nhìn Ân Tô Tô trong vòng tay mình, anh im lặng bình tĩnh chờ đợi hành động tiếp theo của cô.
Một lúc sau, cô gái phồng má lên tỏ vẻ đầy quyết tâm, hít một hơi thật sâu, thở ra, giơ hai bàn tay mảnh khảnh trắng như sứ của mình lên, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay anh đang sờ lên xương quai xanh của mình rồi từ từ giơ lên cao, đến bên đôi môi căng mọng, hồng hào và nhỏ nhắn của mình.
Đầu lưỡi hồng hồng của cô thè ra giữa hai vành môi như búp măng sau cơn mưa xuân vậy, có thể thấy rõ cô có chút lo lắng, bối rối và cũng có chút rụt rè. Sau đó bằng với tốc độ nhanh như chớp, cô nhanh chóng liếm vào đầu ngón trỏ của anh rồi lại bằng với tốc độ cực nhanh rút lưỡi lại.
Trông cô giống hệt như những con thú nhỏ có tính cảnh giác cao nhưng lại không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của những con mồi ngon được đặt trong bẫy của người thợ săn.
Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm vào đôi môi của Ân Tô Tô, anh khẽ nheo mắt lại.
Anh sinh ra với thân phận cao quý, chiếc mặt nạ chàng trai lịch thiệp anh đã đeo hơn ba mươi năm rồi, nó gần như đã hòa làm một với anh. Đó là ai? Ngay cả bản thân anh cũng không thể phân biệt được mặt nào là thật, mặt nào là hư cấu.
Cục cưng yêu dấu của anh là người duy nhất trên thế giới này đã thực sự từng cảm nhận, bước vào và chấp nhận thế giới nội tâm của anh.
Ân Tô Tô biết quá rõ về thói quen và sở thích của anh.
Làm thế nào để nắm bắt, làm thế nào để thả thính anh, làm thế nào để khiến anh hưng phấn đến mức đau đớn, tất cả đều nằm trong tầm tay cô và điều đó đối với cô dễ như trở bàn tay vậy.
Cơn ngứa ngáy ở ngón trỏ của anh trở nên dữ dội hơn, ngứa đến mức những giọt máu đang chảy trong các mạch máu dưới lớp da cũng bắt đầu sôi sục lên.
Cảnh tượng này đã tạo ra một tác động kép về thị giác và xúc giác trong tâm trí Phí Nghi Châu. Chiếc lưỡi xinh xắn, linh hoạt và tràn đầy sức sống như vậy đột nhiên khiến anh liên tưởng đến nhiều thứ trong đầu.
Anh nhớ lại hơi thở hỗn loạn và hương vị ngọt ngào trên đầu lưỡi khi anh hôn cô.
Anh nhớ lại lúc cô bị bắt nạt đến mức mặt đỏ bừng lên rồi khóc hu hu, làn da trên người cô đều phảng phất màu trắng hồng, đôi môi thì khẽ hé ra, chiếc lưỡi nhỏ nhắn ẩn nấp bên trong không ngừng run rẩy đầy đáng thương...
Trong lúc suy nghĩ của Phí Nghi Châu đang quay cuồng thì trong mắt anh như đã lan tỏa ra một lớp mực dày đặc, khiến đôi mắt anh trông rất sâu lắng, không thấy đáy.
Anh nhìn thẳng vào cô, dùng ngón trỏ và ngón cái giữ lấy cằm cô, giọng nói của anh phát ra từ đôi môi mỏng, nghe vào có chút nặng nề và có chút khàn nhẹ, ngập ngừng nói: “Ngón tay của anh có ngon không?”
"Em chỉ cảm thấy lạnh, chứ không nếm ra được vị gì khác nữa..." Hai má Ân Tô Tô đỏ bừng, hàng mi đen dày như cánh bướm đang đập cánh, cô nhìn anh với đôi mắt mơ hồ rồi lẩm bẩm: "Cũng lẽ khá là sạch sẽ đó."
Phí Nghi Châu cúi đầu, ghé sát vào cô hơn, nhẹ nhàng nói: “Em dỗ xong rồi à?”
Cô gái trẻ lắc đầu và trả lời anh: "Chưa mà."
Phí Nghi Châu dịu dàng ra lệnh: "Vậy tiếp tục đi."
"Cái đó..." Cô gái có vẻ do dự, cắn nhẹ môi dưới, đồng thời ngón tay thon dài cũng đang nắm chặt lấy vạt váy ngủ, cô tỏ vẻ bất an và ngượng ngùng: "Cách dỗ của em có hơi đặc biệt. Chúng ta có lẽ phải đổi chỗ mới tiếp tục được."
Phí Nghi Châu:?
Nghe cô nói vậy, Phí Nghi Châu hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc và cũng có chút thắc mắc, anh nghĩ thầm trong lòng rằng bình thường cô gái này da mặt mỏng như tờ bánh tráng vậy, mới nghe được một câu tán tỉnh bậy cũng đỏ mặt một hồi lâu, sao hôm nay cô lại bất thường thế nhỉ?
Lại còn chủ động đề nghị đổi chỗ khác với anh nữa?
Cậu cả ngoài ngạc nhiên ra còn cảm thấy vui mừng, anh không từ chối mà còn dễ chịu thảo luận với cô: “Em muốn đổi đi đâu?”
Ân Tô Tô chớp mắt với anh, mạnh dạn nghiêng người áp sát lại gần anh, cô thì thầm nhỏ vào tai anh: "Chúng ta vào bếp đi."
*
Vài phút sau, trên bầu trời trăng sao thưa thớt, nhà tổ họ Phí rộng lớn im phăng phắc như tờ, chỉ duy nhất ở phòng bếp tầng một thấp thoáng phát ra hai giọng nói đang trò chuyện của một đôi nam nữ, nội dung câu chuyện khiến người khác khi nghe thấy cũng liên tưởng lung tung.
"Anh đang làm gì vậy? Có thể dịu dàng hơn được không?" Đây là câu hỏi của Ân Tô Tô, giọng điệu cô có chút tức giận.
“Đây là lần đầu tiên anh làm việc này trong bếp, cảm giác không quen.” Đây là câu trả lời của Phí Nghi Châu, câu nói lạnh lùng và không có nhiều cảm xúc: “Nếu có điều gì khiến em cảm thấy không hài lòng thì anh xin lỗi.”
Anh vừa dứt lời, bụp!
Ân Tô Tô giơ tay đẩy khép lại cánh cửa của chiếc tủ lạnh ngoại cỡ trong nhà bếp rồi đi đến bàn nấu ăn tiếp tục hướng dẫn anh chồng đại gia của mình băm thịt. Cô phàn nàn: “Em đã bảo anh rồi, băm thịt làm nhân cho sủi cảo cần phải dùng lực cho khéo, dùng lực cho khéo! Anh băm mạnh tay như vậy, bộ định chẻ tấm thớt nhà mình ra làm đôi à?"
Cậu cả để mặc cô lải nhải bên cạnh, anh cụp mắt xuống, không nói gì. Đôi tay ngọc ngà, quý báu, quản lý hàng ngàn người của anh giờ đây đang đeo đôi găng tay cao su vung con dao trong nhà bếp, chăm chỉ băm thịt, mặc cho cô không ngừng than phiền, chỉ để góp phần vào sự nghiệp gói sủi cảo vì người vợ quý giá của mình. Trên khuôn mặt tuấn tú của anh hiện lên dòng chữ "không nói lên lời".
Dưới ánh trăng sáng như gương và sự chứng giám của ông trời, dù cậu cả nhà họ Phí có suy nghĩ thận trọng đến đâu anh cũng không bao giờ ngờ được những lời nói “dỗ anh thật tốt” đầy e thẹn và ngại ngùng của vợ mình là chỉ việc tự tay cô sẽ làm cho anh món sủi cảo.
Điều quá đáng nhất là bởi vì toàn bộ trái cây, rau và thịt mà nhà bếp nhà tổ Phí sử dụng hàng ngày đều có người chuyên phụ trách mang đến lúc năm giờ sáng trong ngày. Cho nên, đừng xem tủ lạnh nhà họ lớn như vậy nhưng bên trong lại chẳng thể tìm ra được một miếng thịt đông lạnh nào.
Nửa đêm nửa hôm, vợ anh kéo anh vào bếp rồi lục tung cả tủ lạnh lên, cuối cùng mới tìm được một chiếc đùi gà tây đông lạnh từ một góc kẹt nào đó dưới đáy hộp đông lạnh.
Phí Nghi Châu ghét nhất là ăn thịt gà tây.
Một đêm đẹp trời như vậy, một khoảnh khắc gợi tình như vậy, không được ôm người vợ thơm tho, mềm mại của mình đi ngủ đã đành mà giờ còn phải đeo tạp dề vào bếp chặt miếng thịt gà tây trông ghê gớm này làm cho tâm trạng của cậu cả cũng trở nên tệ đi.
Bên cạnh anh, cô gái trẻ đột nhiên muốn làm sủi cảo cho anh đó vẫn đang nhào bột bằng hai tay, lẩm bẩm: “Ở Lan Hạ quê em tương đối lạc hậu, có rất nhiều người già thuộc thế hệ cũ vẫn giữ tâm lý cổ hủ là đàn ông thì đáng quý, phụ nữ thì rẻ mạt. Cho nên hầu hết các cô gái đều phải học cách nấu ăn từ khi còn rất nhỏ tuổi, để sau này lớn lên có thể tìm được một nhà chồng tốt, làm một người vợ hiền, người mẹ tốt.”
“Nhưng mẹ em thì khác.” Nhắc đến mẹ, Ân Tô Tô cong môi mỉm cười ngay, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Bà ấy cảm thấy con gái cũng như con trai vậy đều có thế giới rộng lớn của riêng mình, nên bà ấy luôn dạy dỗ em là phải chăm chỉ học tập, chứ rất ít khi dạy việc bếp núc cho em. Món sủi cảo này lại còn là do em chủ động học từ bà ấy đấy.”
Đột nhiên, Ân Tô Tô quay đầu lại nhìn anh và hỏi một cách bí ẩn: "Anh có biết tại sao em lại muốn học cách làm món sủi cảo này từ mẹ không?"
Phí Nghi Châu lắc đầu.
“Bởi vì mỗi lần ba mẹ cãi nhau, ba lại làm món sủi cảo này cho mẹ, cơn giận của mẹ cũng theo đó mà nguôi đi ngay.” Ân Tô Tô khịt mũi: “Không ngờ ban đầu em học chiêu này vốn là để khiến mẹ vui, kết quả lần đầu tiên thực hiện thì lại dành cho anh."
Tay của Phí Nghi Châu bỗng dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô gái bên cạnh.
Cô chắc chắn đã dùng tay nhào bột sờ lên mặt nên trên chiếc mũi nhỏ nhắn của cô mới bị dính một ít bột mì, trông cô có chút buồn cười nhưng cũng có nét trẻ con, đáng yêu.
Anh bình tĩnh hỏi: “Đây là lần đầu tiên em gói sủi cảo à?”
"Cũng có thể coi là vậy." Ân Tô Tô nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Trước đây tết có giúp mẹ gói qua nhưng chỉ là trợ giúp bà ấy thôi còn tự tay làm hết như vậy thì đây là lần đầu tiên."
Phí Nghi Châu trầm mặc một lát, sau đó chợt mỉm cười, tiếp tục băm thịt, nét lạnh lùng trong ánh mắt của anh đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt ấm áp cùng một nụ cười dịu dàng.
Chỉ trong vòng vài phút, miếng thịt gà tây trước mặt anh dường như đã trở nên ưa nhìn hơn.
Ân Tô Tô phát hiện nụ cười dịu dàng trên môi Phí Nghi Châu, cô hơi bối rối và thắc mắc hỏi: "Băm thịt có gì mà khiến anh vui vậy?"
"Anh vui cũng chỉ vì em mà thôi." Phí Nghi Châu nói.
Ân Tô Tô ngẩn người ra một lúc, đôi mắt sáng của cô mở to: "Em? Bởi vì em định gói sủi cảo cho anh à?" Cô cười khúc khích, sau đó vui vẻ xua tay nói: "Anh không cần cảm động như vậy đâu, trước đây chẳng phải anh cũng đã từng nấu mì cho em trong căn hộ nhỏ của em à? Vợ chồng với nhau vốn đều là việc cho đi cho lại mà, anh đối xử tốt với em đương nhiên em cũng sẽ đối xử tốt với anh, ban đầu cũng là để dỗ cho anh vui mà."
“Ừm, em nói đúng.” Phí Nghi Châu băm nhỏ thịt gà tây để làm nhân sủi cảo xong thì dùng cán dao xới thịt vào trong chén, cởi găng tay và tạp dề ra. Sau đó anh đi vòng ra phía sau cô, duỗi tay ra, ôm lấy vòng eo thon của cô từ phía sau, tựa chiếc cằm góc cạnh của mình vào hõm vai cô, âu yếm rúc vào cô: “Vợ anh là cục cưng thân yêu, là niềm vui của anh, là người biết cách khiến anh vui nhất.”
Mặt Ân Tô Tô hơi nóng, cô rụt cổ lại tránh sang một bên, ngượng ngùng nũng nịu nói: “Râu ria của anh làm em nhột quá, anh như vậy thì sao em cán bột được nữa? Bỏ ra nào.”
"Nhưng giờ phải làm sao đây?" Cậu cả uể oải nói: "Giờ anh không muốn ăn sủi cảo cho lắm."
Ân Tô Tô đỏ mặt: "... Vậy anh muốn ăn gì?"
Phí Nghi Châu: "Anh muốn ăn em."
"..." Tai của Ân Tô Tô ngay lập tức nóng bừng lên, cô không nói nên lời, đẩy vai lên đụng anh một cái nói: "Anh bớt đi, em không có hứng thú play với anh trong nhà bếp đâu. Anh mau bỏ ra để em cán bột cho xong. Ăn sủi cảo xong rồi thì phải nghe lời em, bắt buộc phải gửi hình cưới cho em, em còn phải làm thiệp mời điện tử nữa."
Phí Nghi Châu nghiêng người nhìn lướt qua cô một cái, nói nhỏ: "Không cần đâu."
Ân Tô Tô sửng sốt: "Cái gì mà không cần?"
“Em không cần làm thiệp mời điện tử nữa.” Cậu cả uể oải trả lời: “Bởi vì anh đã làm xong từ lâu rồi, chứ không đợi đến lúc em nhớ tới thì hoa hiên vàng cũng nguội lạnh rồi.”
Ân Tô Tô sững sờ, lập tức cảm thấy vô cùng cảm động. Cô sụt sịt, giả vờ cảm động đến mức sắp khóc, nịnh nọt nói: "Chồng ơi, anh thật chu đáo. Kiếp này có anh, em còn đòi hỏi gì nữa?"
“Vợ yêu anh nhiều như vậy.” Phí Nghi Châu nhướng mày, sau đó khẽ hé đôi môi mỏng, nhẹ nhàng mút lấy dái tai cô: “Ngày khác chi bằng hôm nay, chúng ta sắp xếp play ở nhà bếp nhé?”
Ân Tô Tô: "@#¥%..."