Trên đường đi, Ân Tô Tô sầu não vì anh chồng đại gia tự dưng khơi ra chuyện “đến nhà cầu hôn”, biểu cảm trên mặt hơi bực bội. Đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ, cô giẫm phanh dừng lại, ngón tay buồn chán gõ vào vô lăng.
Đương lúc rầu rĩ không vui thì di động đột nhiên sáng lên, có tin nhắn mới gửi đến.
Ân Tô Tô ấn mở ra xem thử.
Anh đẹp giai nhiều tiền: [Không tìm thấy gạo, chỉ có mì udon.]
Anh đẹp giai nhiều tiền: [Nấu mì udon cho em ăn nhé?]
“...”
Trán Ân Tô Tô hiện lên ba vạch đen, cô liếc mắt nhìn bà mẹ ngồi ở ghế phụ, thấy mẹ đang bận xem di động không chú ý đến mình. Lúc này, cô mới gỡ điện thoại di động trên giá đỡ xuống, đưa đến bên môi, mở chức năng voice chat, nói: “Anh có thể bình thường chút không?”
Anh đẹp giai nhiều tiền: [Nấu cơm cho bà xã thì có chỗ nào không bình thường?]
Ân Tô Tô nghẹn họng, cô đang chuẩn bị nói tiếp thì bỗng nghe thấy giọng nói vui vẻ, phấn khích mang đậm âm địa phương của mẹ vang lên bên tai: “Mắt nhìn người của Đản Đản nhà chúng ta đúng là tinh tường. Các người không thấy đâu, thằng bé kia vừa cao ráo, trắng trẻo lại còn đẹp trai. Khí chất thì lịch sự lễ độ, quan trọng là rất đẹp trai.”
Ân Tô Tô rùng mình, cô run rẩy quay đầu nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ gửi voice chat cho ai thế?”
Trương Tú Thanh tươi cười rạng rỡ, vui vẻ đáp: “Chẳng phải con yêu đương, còn chuẩn bị kết hôn sao? Vừa nãy mẹ mới kể sơ cho ba con nghe, giờ nói cho dì cả, dì hai, dì ba, dì út bọn họ biết.”
Ân Tô Tô nghe xong chỉ cảm thấy có một tảng đá cực lớn rơi từ trên trời rơi xuống, nện xuống đầu cô, khiến cô hoa mắt chóng mặt, đầu óc ong lên.
Cô nhắm mắt day day ấn đường, lên tiếng đính chính, giọng nói như sắp khóc: “Mẹ, chuyện này chưa chắc chắn đâu, mẹ có thể tạm thời giữ bí mật được không, đừng nói khắp nơi...”
“Đồng chí Tiểu Phí người ta cũng đã hứa hẹn rồi, giữa tháng sẽ đến Lan Hạ cầu hôn, còn cái gì mà không chắc chắn?” Mẹ Ân Tô Tô nhíu mày, dường như bà ấy đã hiểu ra, không phải Phí Nghi Châu người ta không muốn cưới mà là cục cưng nhà mình cứ dông dài, ra sức từ chối.
Trương Tú Thanh nghiêm mặt, trầm giọng hỏi: “Con nói cho mẹ biết, có phải con không thật lòng thích thằng bé kia đúng không?”
“...” Mặt Ân Tô Tô hơi nóng lên, cô không lên tiếng, đành khó khăn gật đầu.
“Do nhân phẩm thằng bé không tốt hay có tật xấu gì, khiến con cảm thấy dù có thích thì cũng không thể giao cả đời cho thằng bé được?” Trương Tú Thanh hỏi lại.
“Không phải.” Ân Tô Tô đáp: “Anh ấy rất tốt, anh ấy thật sự rất tốt.”
Trương Tú Thanh: “Nếu vậy thì là do tình cảnh gia đình bên đó phức tạp, con không muốn cưới?”
“Người nhà anh ấy khá tốt.”
Bởi vì anh quá tốt, quá lóa mắt, quá xa xôi không thể với tới nên cô mới hiểu rõ ràng bản thân và anh cách nhau một dải ngân hà.
Ân Tô Tô lặng lẽ bổ sung câu sau trong lòng, cô khẽ thở dài một tiếng rồi tỏ vẻ thoải mái cười nói: “Mẹ, tình cảm của bọn con rất tốt đẹp. Thế nhưng cầu hôn rồi kết hôn gì đó để sau rồi nói tiếp, mẹ ra ngoài này chơi, đừng vì chuyện của con mà nhọc lòng.”
“Con bé ngốc. Thân làm mẹ, có phút giây nào mà không nhọc lòng lo lắng cho con cái.” Trương Tú Thanh cười khẽ, bà vươn tay vuốt ve gương mặt của cô: “Mẹ nhận thấy Phí Nghi Châu thích con, con cũng thích thằng bé. Còn chuyện con nói muốn tập trung vào sự nghiệp thì cũng dễ giải quyết thôi, giữa tháng hai đứa cứ về quê, ra mắt người lớn trong nhà, xin cưới. Chỉ cần định ra thời hạn, ngày cưới cụ thể, hai đứa để hai năm sau cưới cũng được.”
Ân Tô Tô không biết phải đáp lời thế nào, cô đành mím môi, nói: “Con sẽ bàn bạc kỹ lưỡng với anh ấy.”
*
Tiễn quý bà Trương Tú Thanh đi, chặng đường về nhà của Ân Tô Tô đầy mưa dông bão táp. Cô quay lại ngõ Chương Thụ, xuống xe đóng mạnh cửa xe, rút chìa khóa, hùng hổ oai vệ, khí thế hiên ngang vọt vào cửa khu chung cư.
Chưa thấy người đã thấy tiếng.
Một tiếng gọi trong trẻo đầy giận dữ “Phí A Ngưng” chui vào trong lỗ tai, cậu ấm bận bịu trong bếp khựng lại, thong thả, ung dung nhướng mi lên.
“Sáng nay mẹ em đột nhiên chạy đến mới bắt gặp anh qua đêm ở chỗ em, không còn cách nào khác, em mới nói với mẹ rằng chúng ta là người yêu, đó là kế sách tạm thời! Anh thì hay rồi, nói thẳng là phải về quê em, đến tận nhà cầu hôn? Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Thậm chí, Ân Tô Tô còn không kịp ngồi xuống thay giày, cô đứng ở tủ giày trước cửa đá văng giày, sau đó đi chân trần vọt vào trong bếp. Trên đường lái xe quay về đây, cô đã nghĩ sẵn những lời cần nói trong đầu, hiện tại cảm xúc đã tích tụ khiến tâm trạng bùng nổ, những lời nói quanh quẩn ở răng môi, đúng là thời cơ vàng để cãi cọ. Cô có niềm tin dồi dào rằng mình sẽ chiến thắng, ít nhất là ở phần khí thế.
Nhưng Ân Tô Tô không bao giờ ngờ được khi cô đằng đằng sát khí xông vào trong nhà bếp thì sẽ bắt gặp tình cảnh: Cậu cả nhà họ Phí đã cởi phăng áo khoác vest trên người, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh và khoác chiếc áo khoác màu tro. Anh đứng trước kệ bếp, lặng lẽ cụp mắt. Sau bốn giờ, ánh nắng nghịch ngợm nhảy vào trong cửa sổ, hôn trộm lên gương mặt anh, phủ một lớp ánh sáng vàng phác họa gương mặt góc cạnh kia.
Chỉ một ánh nhìn, Ân Tô Tô ngắm nhìn đến ngẩn ngơ, trong đầu đột nhiên nảy ra câu thơ: Ngọc thụ lâm phong.*
*Ngọc thụ lâm phong ý chỉ đến cốt cách oai phong, thanh cao và tao nhã của người đàn ông.
Mà càng kỳ lạ hơn là cậu ấm thanh cao ngạo nghễ kia, cứ như một loài cây quý đón gió, giờ phút này tay trái cầm một đôi đũa trúc, tay phải cầm một cái vá, trên người đeo tạp dề hình con gấu của cô.
Ân Tô Tô: “...”
Cảnh này đánh mạnh vào thị giác, bùng nổ khiến khóe miệng Ân Tô Tô giật giật, cô nghi ngờ bản thân mình đang nằm mơ.
Bầu không khí trở nên im lặng một cách kỳ quặc.
Tất cả khí thế mà cô ấp ủ mãi lặng lẽ rút quân, tiêu tán vào không khí.
Thấy Ân Tô Tô hóa đá tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào thì cậu cả mặc tạp dề nhẹ nhàng bâng quơ lên tiếng, anh hỏi: “Đưa cô đến khách sạn chưa?”
Bếp gas bật, ngọn lửa màu xanh lam, cái nồi trắng bóc đặt lên trên, bên trong nấu mì udon, nước sôi ùng ục.
Hỏi xong, Phí Nghi Châu tiếp tục việc dở dang, mắt nhìn thẳng, anh dùng đũa đảo mấy vòng, tránh cho mì dính nồi.
Nghe mấy chữ này, Ân Tô Tô mới dần dần tỉnh táo.
Cuối cùng, cô cũng tin tưởng lời ông nội Phí Dự Chân nói. Nhà họ Phí dạy dỗ cậu cả nắm quyền dòng họ rất khắc nghiệt, kĩ năng sống cũng khá thành thạo, đúng là “lên được phòng khách xuống được phòng bếp”.
Cậu cả mặc tạp dề nấu ăn, dáng vẻ ở nhà trông khá dịu dàng, khác hẳn với sự uy nghiêm lạnh lùng khi mặc áo vest phẳng phiu, thế nhưng những thứ như khí chất không dựa vào quần áo bên ngoài, sự cao quý toát chảy xuôi theo máu thịt của anh.
Bởi vậy, Ân Tô Tô theo phản xạ có điều kiện, ngoan ngoãn trả lời anh: “Ừm, đã đưa mẹ đến nơi rồi, may mà vừa kịp lúc, suýt chút nữa thì trễ mất.”
Ân Tô Tô trả lời xong mới chợt nhớ ra mình đang khó ở, sao phải tỏ thái độ tốt với anh?
Ân Tô Tô buồn chán cắn môi.
“Ừ.” Phí Nghi Châu lo nấu mì, anh nói: “Anh sắp nấu xong rồi, em chờ chút.”
“Sao anh lại nấu mì cho em?” Ân Tô Tô bất ngờ hỏi.
“Anh đã hứa với mẹ em sẽ ở nhà nấu cơm cho em, giám sát em ăn uống lành mạnh.” Phí Nghi Châu lười biếng đáp: “Nói lời không giữ lời không phải việc một quý ông nên làm.”
Người như anh mà lại đeo tạp dề, rửa tay nấu canh cho cô, đột nhiên trong lòng Ân Tô Tô thấy cảm động. Nhưng cô cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, giữ vững tinh thần, tằng hắng thật to, cố tình dùng giọng điệu hung dữ hỏi: “Em hỏi anh, hôm nay tại sao anh nói muốn đến Lan Hạ cầu hôn?”
Phí Nghi Châu không tiếp lời cô, anh nhìn thoáng qua, chẳng biết thấy gì mà động tác chợt khựng lại. Ngay lập tức, hàng mày đẹp đẽ của anh nhăn lại, anh đặt đũa vá sang một bên rồi hơi khom người, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, hơi dùng sức bế lên trên. Phí Nghi Châu không cần tốn nhiều sức đã bế bổng cô lên.
Ân Tô Tô sửng sốt, không biết anh muốn làm gì, trong khoảnh khắc cơ thể bay lên thì hốt hoảng, theo bản năng ôm lấy cổ anh, cô trừng mắt hô lên: “Anh làm gì thế?”
Phí Nghi Châu đặt cô lên trên kệ bếp, anh cụp mắt nhìn thoáng qua đôi chân nhỏ nhắn trắng trẻo, im lặng nửa giây rồi ngước lên nhìn mặt cô, bình tĩnh hỏi: “Sao em lại đi chân trần, không đi dép vào?”
“Vừa nãy vội vào nhà tìm anh, quên mất...”
Vì anh cách cô quá gần, trái tim cô đập thình thịch, trên mặt phiếm hồng, nhưng Ân Tô Tô không muốn để lộ tình cảm của mình trước mặt anh, cô cố ép bản thân bình tĩnh ngẩng mặt, ngạo mạn nói: “Dù sao em cũng mở máy sưởi rồi, đi trên sàn đất không lạnh, anh bớt quản em đi.”
Phí Nghi Châu nghe xong thì nâng nhẹ cằm cô lên, sau đó nhìn lướt xuống cần cổ, giọng điệu lười biếng lại nghiền ngẫm: “Thích trần trụi như vậy à?”
Ân Tô Tô giật mình, chưa ý thức được anh nói có nghĩa gì thì cô cảm nhận được ngón tay anh lướt xuống, chạm vào khóa váy của cô.
Có vẻ như anh phát hiện được món đồ chơi gì thú vị, hai tay vươn ra, lông mi cụp xuống, tầm mắt dừng ở khóa cổ áo cô. Sau đó, mười ngón tay cùng hành động, anh vân vê nơ ở móc khóa, thong thả và ung dung kéo sang hai bên.
Khóa bung ra, cổ áo không có gì níu giữ nên hơi mở ra, lộ làn da cổ trắng như gốm sứ.
Làn da trắng ngần như bông tuyết rơi xuống nhân gian, trắng như mặt tường chưa bị vẽ bẩn...
Không đúng…
Anh chú ý đến mấy vết dâu tây hồng nhạt trên đó, ánh mắt Phí Nghi Châu chợt sa sầm, đôi mắt hơi híp lại, đầu ngón trỏ nhẹ nhàng, vân vê đầy vẻ thương xót. Dopamine trong cơ thể sản sinh mạnh mẽ, sự mê đắm xưa nay chưa từng có xuất hiện.
Sao lại chưa từng bị vấy bẩn?
Anh nhớ rất rõ, đêm qua anh đã mạnh mẽ thương yêu cơ thể của cô như thế nào.
Phí Nghi Châu ngửi lọn tóc của Ân Tô Tô, hít hà gương mặt cô rồi cả bờ môi ấy. Anh đã hôn lên cái lưỡi ngọt ngào, hôn lên trái tim mềm mại căng đầy, hôn cả lên mười ngón chân mềm mịn, đáng yêu của cô.
Nếu anh không nhớ lầm...
Có lẽ là do nóng lòng muốn chứng thực, cũng có thể là do anh đã hết kiên nhẫn cởi nơ, gương mặt như ngọc của Phí Nghi Châu vẫn bình tĩnh nhưng mười ngón tay lại đột nhiên dùng sức, xé toạc hết cúc áo trên váy cô.
Cùng với tiếng kêu đầy kinh ngạc của Ân Tô Tô, cúc áo rơi tung tóe xuống sàn nhà.
Những âm thanh đó kích thích mọi giác quan của Phí Nghi Châu.
Giọng của cô rất êm tai, quyến rũ nhu nhược, tiếng cúc áo rơi trên sàn cũng rất dễ nghe, hay cả tiếng kêu thất thanh đêm qua cũng giống như những trận mưa rào đổ xuống vùng núi hoang dã.
Tất cả mọi thứ đều khiến Phí Nghi Châu không nhịn được muốn nghiền nát cô thành từng mảnh vụn.
“...” Cái lạnh bất ngờ ập đến, mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, cô rên lên một tiếng, ngẩng cao cổ, mái tóc dài, đen nhánh tùy ý xõa tung ở sau lưng.
Cảm giác “nụ hoa” bị gặm nhấm, cứ như rơi vào trong vũng thạch trái cây ấm áp.
Mì udon trên bếp bắt đầu sôi trào, nước súp sôi cuồn cuộn, tình huống nước sôi lửa bỏng.
Phí Nghi Châu ôm chặt cô gái trong ngực, sắc mặt cô đỏ bừng, đôi mắt ngắn lệ, dấu hôn đan xen trải rộng khắp người mang đến cảm giác mị hoặc và diễm lệ cứ như bị hành hạ. Cảnh đẹp như thế là kiệt tác do chính anh tạo ra và là thành quả mà anh hài lòng nhất.
“A Ngưng...” Trong lúc ý thức chìm nổi, có thanh âm vang lên.
Vừa khẽ khàng vừa mềm mại.
Phí Nghi Châu như rơi vào trong tâm lý thỏa mãn cực độ, hoàn toàn không muốn tỉnh lại.
Anh muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn cắn nuốt cô, thậm chí muốn kết hợp với cô để cùng chìm vào trong dung nham núi lửa, trở thành hóa thạch, cùng hủy diệt với thế gian này, sống bên nhau trọn đời...
“A Ngưng!”
Sau khi tiếng gọi đó vang lên, cơn đau nhức nhối đột ngột đánh thức ý thức Phí Nghi Châu đang dần chìm sâu.
“...” Mặt anh vẫn bình tĩnh như thế, chậm rãi mở hai mắt. Sau đó, anh kề sát tai trái vào vị trí lồng ngực cô, lặng lẽ nghe tiếng tim đập rộn ràng không theo nhịp của Ân Tô Tô.
Ân Tô Tô bị anh đè chặt, tay chân không động đậy được, hoàn toàn chẳng thể tránh thoát nổi, cô vừa thẹn vừa bực lẩm bẩm: “Đang yên đang lành anh phát rồ gì thế? Tự nhiên phá hư bộ váy của em.”
“Chăm sóc em.” Phí Nghi Châu khẽ nói.
Ân Tô Tô: “?”
Ân Tô Tô không nghe rõ: “Anh nói gì?”
“Tối qua em rất vất vả, vốn dĩ hôm nay tỉnh giấc còn định chăm sóc em đoàng hoàng.” Khóe miệng anh khẽ cong lên, sau đó hôn lên môi cô, nói: “Vì mẹ em đột nhiên đến, hiện tại nên bổ sung việc cần làm sau khi tỉnh ngủ.”
Nghe lí do thoái thác của anh xong, Ân Tô Tô sửng sốt, vừa có chút ngọt ngào ấm áp vừa có phần cạn lời.
Mặt cô nóng lên cứ như mất đi cảm giác, ngón tay nhéo mặt anh, bất mãn nói: “Chẳng phải chăm sóc là nên tâm sự, nói với nhau những lời âu yếm sao? Đâu có như anh đang làm.”
Anh không hề nói lời nào mà lại đứng trong bếp xé quần xé áo, còn há miệng gặm.
“Đau à?”
“... Một chút.”
“Ngại quá.” Anh hôn lên môi và má cô, lịch thiệp ung dung nói: “Nhưng mong em hiểu cho anh. Mới tặng cho em đêm đầu tiên nên anh vẫn trong trạng thái tương đối hưng phấn.”
Ân Tô Tô: “...”
Ân Tô Tô xấu hổ chết đi được, cô dứt khoát duỗi tay bóp cổ anh, uy hiếp: “Anh đứng đắn chút thì phạm tội à?”
“Chẳng phải em nói rồi đó thôi.” Cậu cả lười biếng ngước mắt lên đối diện với cô, ngoan ngoãn nghe lời: “Lúc “chăm sóc” thì nên nói mấy lời âu yếm bùi tai.”
Ân Tô Tô im lặng, thầm nghĩ lời anh nói mà tính là âu yếm à? Rõ ràng anh đang cợt nhả thì có!
Nhưng cô cũng không rảnh quấn quýt với ông trùm lưu manh. Hai má cô đỏ bừng, cô kéo áo lông dệt kim che cổ lại, quấn kín thân mình, thế mà không quên lý luận với anh nữa.
Cô nói: “Đủ rồi, anh nghiêm túc chút đi! Em hỏi anh, vì sao anh nói với mẹ em sẽ về quê ra mắt người lớn trong nhà, còn muốn đến nhà em cầu hôn?”
Phí Nghi Châu thân mật ôm cô, thản nhiên nói: “Trước đó anh đã tìm hiểu qua phong tục của Lan Hạ các em. Chỗ các em muốn đến nhà hỏi cưới con gái nhà nào đều phải đến ra mắt người lớn nhà gái trước, được sự chấp thuận của người lớn trong nhà trước đúng không?”
“... Đó đúng là quy trình cầu hôn ở chỗ em, trước khi kết hôn phải đến ra mắt người lớn trong nhà trước.” Ân Tô Tô đáp lời, cô khựng lại, trố mắt nhìn: “Nhưng trọng điểm ở đây là em hỏi anh vì sao muốn đến nhà cầu hôn!”
Phí Nghi Châu: “Anh và em vốn đã là vợ chồng. Hiện tại mối quan hệ này đã bị mẹ em phát hiện, thái độ của cô em cũng thấy rồi đó. Trừ cách thuận theo việc này bổ sung quy trình, mặt ngoài làm xong hết các thủ tục, chẳng lẽ em còn cách khác tốt hơn?”
Ân Tô Tô nghẹn lời, cô trầm ngâm một lúc lâu rồi cụp mắt, lẩm bẩm: “Nhưng nếu làm vậy thì xem như đã chặn đường lui của em rồi.”
“Đường lui?” Giọng điệu Phí Nghi Châu nghiền ngẫm, anh hỏi lại.
Ân Tô Tô đắm chìm trong bi ai, không muốn đáp lời.
Anh lập tức nắm cằm cô ép cô ngửa mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, nhẹ nhàng nói: “Cô Ân này, anh không ngại nói thẳng ra với em. Từ đầu đến cuối anh vốn không tính để cho em đường lui nào.”