Sau khi xác nhận xong thời gian và địa điểm ăn tối trong nhóm “Vườn ấp phú bà” ở WeChat, Ân Tô Tô nằm lười trên giường thêm một lúc lâu nữa mới lê thân thể tàn phế “chồng chất vết thương” rời giường rửa mặt.
Từ trước tới nay, đi gặp chị em thân thiết thì chẳng bao giờ sợ để mặt mộc.
Tối qua Ân Tô Tô bị tên cầm thú nào đó hung hăng bóc lột cả đêm, quả thực cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, ngay cả kem nền cũng chẳng muốn đánh, chỉ tắm rửa, thay quần áo rồi tới luôn chỗ hẹn với các chị em.
Xe phóng vùn vụt trên đường. Đúng bảy giờ tối, Ân Tô Tô che mình kín mít đã tới được địa chỉ mà Lương Tĩnh gửi định vị ở trong nhóm – một nhà hàng món Trung tên là “Cảnh Bốn Mùa”.
Cô vào phòng ăn riêng, Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù đều đã đến, không biết hai cô gái trẻ đang tán gẫu chuyện gì mà nói hết sức say sưa, mặt mày hớn hở, tinh thần phấn chấn.
Ân Tô Tô tiện tay bỏ chiếc túi Hermes Himalaya của mình xuống ghế rồi ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, nhấm một ngụm rồi thuận miệng hỏi: “Hai người tán gẫu chuyện gì mà vui thế?”
“Chị đang nói với Tiểu Phù chuyện chị tặng em một món vũ khí bí mật.” Thấy nhân vật chính của câu chuyện xuất hiện, nét mặt Lương Tĩnh càng thêm hưng phấn, ánh mắt cũng vô cùng mập mờ.
Phía bên này bàn, vừa nghe thấy bốn chữ “vũ khí bí mật”, Ân Tô Tô đang uống nước bất ngờ phun ngụm trà Bích Loa Xuân ra: “Phụt!”
“Xem em kìa, kích động cái gì chứ.” Lương Tĩnh thấy cô bị sặc, vội vàng đưa tay vuốt lưng người chị em thân yêu của mình, tiện thể đưa cho cô một tờ khăn giấy, cười híp mắt hỏi nhỏ: “Thế nào, món đồ kia dùng thích chứ hả?”
Khuôn mặt trắng trẻo của Ân Tô Tô bỗng chốc đỏ bừng, cô nhận lấy tờ khăn giấy, lau miệng, ngước mắt nhìn Lương Tĩnh: “Khoan không nói tới chuyện dùng nó có thích hay không. Chị à, em thực sự hết sức hiếu kỳ chị lấy đâu ra chiếc ghế dâm dê đê tiện đó vậy?”
“À, chị có một người bạn từ thuở nhỏ vừa mới khởi nghiệp được mấy năm, mở một siêu thị tự chọn bán đồ người lớn ở quê nhà, kết quả năm nay kinh tế khó khăn, tháng trước, siêu thị mini của cô ấy đã phải đóng cửa mất rồi, rất nhiều hàng hóa bị lưu kho.” Lương Tĩnh nói đến đây thì hạ giọng nhỏ lại: “Đồ cô ấy bán toàn là hàng tốt. Chị thấy món đồ kia rất phù hợp với em nên mới hỏi mua. Ngoài chiếc ghế đó ra vẫn còn những thứ khác nữa, lần sau chị sẽ gửi thẳng về nhà cho em, đỡ công em phải mang vác.”
Nghe vậy, Ân Tô Tô suýt thì thăng luôn tại chỗ. Cô chống tay nâng trán, im lặng chẵn mười giây đồng hồ mới toát mồ hôi đầy mặt, nói: “Chị Lương, em xin nhận ý tốt của chị, em thật sự rất cảm kích trước tấm lòng quan tâm và bảo vệ của chị dành cho em và Phí Nghi Châu. Bản ý của chị thì tốt đó nhưng em chân thành xin chị đừng gửi chúng cho em, tuyệt đối đừng tặng cho em dụng cụ gì kỳ cục nữa.”
Chỉ mới có chiếc ghế kia thôi mà Phí Nghi Châu đã lấy mất của cô nửa cái mạng, nếu có thêm những thứ khác, cô e là mình sẽ thận hư, mất sớm.
“Sao vậy? Cái ghế đó khó dùng lắm à? Cô bạn của chị bảo nó là mặt hàng chủ chốt tại siêu thị đồ dùng người lớn của cô ấy đó, doanh số lúc nào cũng đứng đầu.”
Lương Tĩnh bồn chồn lẩm bẩm, đánh mắt quan sát Ân Tô Tô khắp một lượt từ đầu đến chân, chú ý thấy Ân Tô Tô quấn một chiếc khăn lụa cao cấp quanh cổ, không khỏi nhíu mày, hỏi cô: “Giữa ngày hè nóng nực, em ăn mặc kín mít như vậy làm gì? Không sợ nóng mọc rôm à?”
“Phải đó.” Hứa Tiểu Phù cũng phụ họa theo: “Tô Tô, chị vừa vào phòng là em đã cảm thấy chị và bọn em như đang sống giữa hai mùa thời tiết khác nhau rồi. Trời nóng thế này mà chị mặc váy dài tay, còn quấn khăn lụa quanh cổ nữa, chị mau bỏ nó ra đi.”
Ân Tô Tô bị sặc nước, chột dạ kéo chiếc khăn lụa cao thêm vài phân, cười gượng gạo với Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù: “Không phải trong phòng ăn đã có điều hòa rồi sao, em không nóng, không hề nóng chút nào.”
“Trán chị đã toát mồ hôi rồi kia kìa, sao lại bảo là không nóng chứ?” Đồng chí Tiểu Phù ngây thơ không hề nhận ra sự lúng túng của Ân Tô Tô, vừa nói vừa vươn tay túm lấy một góc khăn lụa của Ân Tô Tô kéo luôn ra: “Để em bỏ nó ra cho chị!”
“Ôi ôi không cần đâu...”
Ân Tô Tô sốt ruột cố gắng ngăn cản nhưng không còn kịp nữa, chiếc khăn lụa đã bị Hứa Tiểu Phù kéo ra, những vết dâu tây chi chít trên cổ cô lập tức lộ ra dưới ánh đèn sáng tỏ trước con mắt của những người còn lại.
Cảm giác lúng túng lan tràn, không khí nháy mắt rơi vào tĩnh lặng.
Hai giây sau, Hứa Tiểu Phù cầm khăn lụa của Ân Tô Tô, kinh ngạc hô lên khe khẽ: “Cổ chị bị sao vậy?”
Mặt Ân Tô Tô lại càng đỏ hơn, cô luống cuống giật lại chiếc khăn, đeo lại lên cổ, lúng túng nói: “Tối qua nhiều muỗi, thể chất của chị lại hút muỗi nên bị cắn nhiều.”
Hứa Tiểu Phù lại càng giật mình hơn, mở to đôi mắt trong veo đen láy, hỏi: “Hóa ra trong nhà của nhà giàu cũng có muỗi ạ? Với kích thước những vết đỏ này của chị thì muỗi phải to cỡ nào cơ chứ, không phải là muỗi bị đột biến gen đấy chứ?”
Ân Tô Tô: “...”
Ân Tô Tô im lặng. Dù sao đồng chí Tiểu Phù cũng là người chưa từng yêu đương lần nào, tâm linh và linh hồn vẫn còn sạch sẽ như một tờ giấy trắng, cô không định kể rõ cho Tiểu Phù biết chi tiết cụ thể của vụ việc “muỗi cắn người”, chỉ lúng túng mà vẫn lịch sự mỉm cười, đáp: “Chắc là vậy.”
Lương Tĩnh ngồi bên cạnh thì đã hiểu rõ tất cả.
Lương Tĩnh bưng chén trà trên bàn lên nhấp thử một ngụm, tốt bụng hắng giọng nói lảng sang chuyện khác, giải cứu Ân Tô Tô khỏi biển sâu xấu hổ đến tuyệt vọng: “Mọi người đã đến đông đủ cả rồi, để chị gọi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên nhé?”
Ân Tô Tô vội vàng đồng ý: “Dạ vâng, em đã đói bụng từ lâu rồi.”
Lương Tĩnh nhấn chuông phục vụ, thức ăn lần lượt được mang lên.
Hôm nay Ân Tô Tô nằm liệt trên giường hơn nửa ngày trời, gần như không ăn gì cả, bụng đói sôi lên ùng ục, cô cầm đũa lên, không chút khách khí, bắt đầu gắp ăn. Cô đang ăn đầy vui vẻ thì chợt nghe điện thoại bỏ trong túi kêu “ting” một tiếng, là âm báo WeChat có tin nhắn mới.
Cô tiện tay mở khóa màn hình, nhấp vào xem.
Lương Tĩnh: [Tổng giám đốc Phí dữ dội như vậy, xem ra ngày có em bé sắp tới rồi, chúc mừng em.]
Lương Tĩnh: [Gấu nhỏ vung hoa. jpg]
Ân Tô Tô:...
Ân Tô Tô xị mặt, ngẩng đầu lên nhìn Lương Tĩnh một cái rồi mới gõ chữ nhắn lại: [Em bó tay với chị.]
Lương Tĩnh lập tức cười ngã sấp ngã ngửa.
Từ khi Ân Tô Tô kết hôn, toàn bộ thời gian của cô bị công việc và anh chồng đại gia chiếm hết, ba cô gái đã lâu rồi không có thời gian rảnh rỗi ngồi vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm với nhau như thế này. Bữa cơm đã ăn được một nửa, ba cô gái càng tám chuyện càng hào hứng, bèn khui ngay một chai rượu vang đỏ ra uống.
Thấy Lương Tĩnh thuần thục đổ rượu vào bình thở rượu vang*, trong lòng Hứa Tiểu Phù hơi bồn chồn, do dự hỏi: “Chị Lương, ba chúng ta uống cả một chai liệu có nhiều quá không? Tửu lượng của em và Tô Tô đều cực kỳ cùi bắp.”
*Bình thở rượu vang hay còn gọi là Decanter, là một loại bình rót rượu vang, thường được sử dụng để phục vụ rượu tại các nhà hàng hoặc thậm chí ngay tại nhà. Bình thở rượu vang có 2 chức năng chính, một là cho rượu vang “thở”, nghĩa là cho rượu được tiếp xúc với không khí sau khi đã ngủ yên trong chai suốt một thời gian dài, giúp rượu thơm hơn; hai là loại bỏ cặn rượu, một số dòng vang lâu năm thường sẽ có một chút cặn bên trong rượu, việc sử dụng bình thở rượu vang trước khi phục vụ rượu cũng giúp loại bỏ các cặn rượu đó và đem lại trải nghiệm trọn vẹn hơn. Bình cho rượu vang thở thường được sử dụng nhiều cho rượu vang đỏ nhưng cũng có thể dùng cho vang trắng hoặc vang hồng, bourbon, scotch, cognac.
“Không sao đâu.” Giọng điệu của Lương Tĩnh hết sức tự nhiên: “Hai em mỗi người uống một ly, còn lại là của chị tất, chị không để hai em uống say đâu mà sợ.”
Thế nhưng cuối cùng chị Lương vẫn đánh giá quá cao tửu lượng của hai kẻ gà mờ này. Kết quả của buổi liên hoan thân mật này là Ân Tô Tô và Hứa Tiểu Phù đều say.
Bởi vậy cậu cả nhà họ Phí vừa nhận được cuộc gọi của Lương Tĩnh là tức tốc mười giờ đêm chạy tới phòng ăn riêng của Cảnh Bốn Mùa ngay, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng như sau:
Vợ yêu của anh mắt lờ đờ, mặt đỏ như lửa đang dặt dẹo ngồi trên thảm, ôm đùi Lương Tĩnh gào khóc, không ngừng hức hức hức, nói: “Tất cả là tại chiếc ghế kia của chị hức hức hức! Chị có biết đêm qua tên quỷ háo sắc Phí Nghi Châu kia đã làm em tới tận bốn rưỡi sáng không hả hức hức hức! Chị muốn em chết có phải không hức hức hức!”
Lương Tĩnh: “...”
Phí Nghi Châu: “...”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí như đông đặc lại, cực kỳ lúng túng.
May mà cậu cả nhà họ Phí và chị Lương đều là người từng trải, chuyện nhỏ này chỉ là muỗi với họ.
Lương Tĩnh nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm của mình, áy náy nói: “Xin lỗi, tổng giám đốc Phí, Tô Tô uống hơi quá chén mất rồi.”
“Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, chị yên tâm.” Phí Nghi Châu ung dung gật đầu với Lương Tĩnh, sau đó bước tới, khom lưng bế bổng bé mèo say lên, bước thẳng ra khỏi đây.
Nhìn theo bóng lưng rời đi đầy thản nhiên của cậu cả nhà họ Phí, Lương Tĩnh giật giật môi, ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi.
Nếu cô ấy nhớ không lầm thì người chị em của mình đã nhiều năm rồi không uống say.
Nói cách khác, chắc hẳn cậu cả nhà họ Phí chưa có dịp được biết một con người khác đầy hoang dại của cô Ân Tô Tô khi say rượu.
Chuyện này… Có cần nhắc nhở anh một câu không?
Đương lúc Lương Tĩnh đang xoắn xuýt thì cửa phòng ăn mở ra rồi đóng lại, hoàn toàn ngăn cách ánh mắt một lời khó nói hết lại pha lẫn chút áy náy của Lương Tĩnh tiếp tục nhìn theo.
...
Rời khỏi nhà hàng, Phí Nghi Châu bế thẳng Ân Tô Tô ngồi lên chiếc Rolls-Royce Thanh Ảnh, dặn chú Trương lái xe về Nam Tân.
Anh cúi đầu ngắm nhìn người trong ngực, người con gái say rượu giống như một bé mèo con tỏa ra mùi rượu, mềm người nằm trên đùi anh, mí mắt nhắm nghiền, khuôn mặt ửng đỏ, dáng vẻ say khướt hết sức ngoan ngoãn.
Phí Nghi Châu xao xuyến, không nhịn được cúi đầu xuống hôn phớt lên má cô, thì thầm đầy thương yêu: “Tửu lượng không tốt mà còn uống nhiều như vậy.”
Cô gái yêu kiều trong ngực không ngẩng đầu lên, úp mặt vào cổ anh, lẩm bẩm nói nghe không rõ: “Em có uống nhiều đâu, chỉ có một ly thôi mà.”
Phí Nghi Châu buồn cười, trêu chọc cô: “Chỉ mới uống một ly đã gục, em lợi hại thật.”
Ân Tô Tô im lặng hai giây, lè nhè nói gì đó: “Chồng à, em muốn…”
Cô say rượu, nói hơi khó nghe. Lần này Phí Nghi Châu không nghe ra cô nói gì, cho nên anh nghiêng đầu, kề tai trái sát vào cánh môi đỏ hồng căng mọng của cô, hỏi lại: “Em muốn gì?”
Ân Tô Tô lại lẩm bẩm nhắc lại.
Phí Nghi Châu chau mày, vẫn không nghe rõ, đành đưa tay mơn trớn gò má nóng như lửa của cô, dịu dàng nói: “Anh không nghe rõ em nói gì, em nhắm mắt lại ngủ một lát đi đã.”
Nhưng mà tiếp sau đó chợt xảy ra một chuyện khiến cậu cả suốt đời khó quên…
Cô gái bỗng nhiên vòng tay ôm cổ anh, kề sát vào tai anh, hét lên thật to: “Em nói là… Phí Nghi Châu, mẹ kiếp, em muốn xem anh nhảy thoát y!”
Phí Nghi Châu: “...?”
Chú Trương ngồi hàng trước: “...?”