Khu vực ngắm cảnh của khe núi Hàn Sơn nằm ở phía bắc huyện Hàn Sơn, nơi đó không có sân bay cũng không có chuyến bay thẳng đến đó nên nhóm Ân Tô Tô phải tranh thủ đến thành phố Đồng ở bên cạnh huyện Hàn Sơn sớm, sau đó thuê một chiếc xe bảo mẫu ở địa phương chở đến huyện Hàn Sơn.
Trải qua hơn một tiếng lặn lội và xóc này, cuối cùng đến ba giờ chiều Ân Tô Tô cũng đến nơi.
Thị trấn nhỏ không có khách sạn lớn năm sao nào, chỗ ở tốt nhất chí có một khách sạn ba sao, tất cả các thành viên của đoàn làm phim [Phàm Độ] đều nghỉ ngơi ở đây.
Vào phòng khách sạn, Lương Tĩnh đẩy hành lý nhìn quanh một vòng, không khỏi cảm thán: "Hèn gì ai cũng bảo quay với ông Khương có thể tôi luyện tâm trí, cho dù tính cách có kiêu ngạo đến đâu cũng có thể dần trở nên trầm ổn. Điều kiện của nơi nghỉ ngơi thế này cũng quá gian khổ, mộc mạc rồi."
Ân Tô Tô mỉm cười nói: "Em không cảm thấy khổ gì cả, cái khách sạn nhỏ này tuy không quá lớn nhưng cũng coi như sạch sẽ, ở thoải mái là được rồi."
"Đó là em thôi." Lương Tĩnh hạ thấp giọng: "Người khác thì chị không nói, nhưng em có biết nam số 2 Tống Phong đóng vai anh trai của em không?"
Ân Tô Tô nghiêng đầu nhìn Lương Tĩnh, gật đầu: "Biết chứ. Tống Phong, một trong những diễn viên nổi tiếng top đầu Hồng Kông."
"Tống Phong mắc bệnh ngôi sao." Lương Tĩnh bĩu môi, giọng điệu vô cùng ghét bỏ: "Nghe nói khi anh ta quay bộ [Ánh dương tập kích], tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều ở trong khách sạn nhỏ gần trường quay nhất, chỉ mỗi anh ta không chịu, chê khách sạn đó quá nát, đòi ở khách sạn cao cấp trong thành phố cách chỗ quay hơn 80km cho bằng được. Rốt cuộc mọi người trong đoàn ngày nào cũng phải chờ một mình anh ta."
Hứa Tiểu Phù đứng sau nghe thấy thế thì lắc đầu thở dài, nói tiếp: "Diễn viên có tiếng như Tống Phong, mấy đạo diễn nhỏ đều tranh nhau dỗ dành, nịnh nọt, lần này vào đoàn của ông Khương, dù anh ta có ghét bỏ cũng phải chấp nhận ở thôi."
Ba cô gái cứ vừa nói chuyện phiếm, vừa sắp xếp lại hành lý như thế, chẳng bao lâu sau cửa phòng đã bị người nào đó gõ vang.
Cốc cốc cốc.
Hứa Tiểu Phù đi qua mở cửa, vừa ngước nhìn lên thì thấy một bóng dáng thon dài, cao lớn đang đứng ngoài cửa. Chiếc áo lông màu đen bình thường nhất khi mặc trên người anh ta trông cũng rất đẹp. Đó là Trần Chí Sinh.
Đối diện với đôi mắt đen như mực kia, không hiểu sao trong lòng Hứa Tiểu Phù lại cảm thấy hoảng loạn, vội ho một tiếng rồi thản nhiên nhìn sang nơi khác, ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Chúng tôi còn chưa xếp đồ xong, hay là anh vào trong ngồi chờ chúng tôi một lát nhé?"
Giọng điệu Trần Chí Sinh bình tĩnh: "Có tiện không?"
Hứa Tiểu Phù không lên tiếng mà chỉ gật gật đầu, nghiêng người tránh ra mời Trần Chí Sinh vào nhà.
"Ai thế?" Liếc mắt nhìn thoáng qua người đàn ông cao lớn vừa vào nhà, Ân Tô Tô kinh ngạc kêu lên một tiếng: "A Sinh, anh xếp đồ xong nhanh thế à?"
"Một người đàn ông như tôi chẳng có đồ đạc gì nhiều, không có gì phải xếp hết." Trần Chí Sinh sải từng bước dài đi đến trước ghế sô pha, thấy bên trên đặt một cái vali lớn, bên trong nhét đầy mấy loại đồ điện và chai lọ linh tinh, không khỏi nhíu mày nói: "Con gái khi ra ngoài có nhiều hành lý. Còn nửa tiếng nữa là đến thời gian xuất phát đến phim trường rồi, tôi giúp các cô chuẩn bị, chứ không sợ là muộn giờ mất."
Mọi người đang bận rộn thì trong lòng Hứa Tiểu Phù lại sinh ra tò mò, hỏi Lương Tĩnh bên cạnh: "Chị, chị nói xem tại sao ông Khương lại nhất định phải chọn lúc chiều tối để khởi quay, còn chính xác đến từng giây từng phút nữa chứ."
"Em không hiểu rồi." Lương Tĩnh tỏ vẻ thần bí rồi nói tiếp: "Mấy tác phẩm lớn như thế này, ngày sinh tháng đẻ của diễn viên, thời gian khởi quay các thứ đều được cao nhân mời đến tính toán cả. Rất nhiều người trong giới của chúng ta tin chuyện này, em chỉ mới vào giới không lâu, tương lai sẽ dần dần biết hết mấy chuyện này thôi."
Hứa Tiểu Phù nhíu mày nói: "Thời gian khởi quay được chọn vào lúc sáu giờ ba mươi chín phút chín giây vào buổi chiều, vậy chẳng phải lúc quay cảnh đầu tiên thì trời cũng tối rồi à?"
Lương Tĩnh bất đắc dĩ nhún vai: "Khương Thành Văn có thói quen thức khuya để quay phim nên cũng không còn cách nào khác cả."
"Hả?" Hứa Tiểu Phù nhíu mày: "Vậy thì chị Tô Tô sẽ vất vả rồi... Thức một, hai lần không sao, chứ cứ thế này mãi cơ thể sẽ không chịu nổi mất."
Ân Tô Tô vươn tay ôm lấy bả vai hai người, cười hỏi: "Có thể vào đoàn làm phim của ông Khương, được ông ấy chỉ bảo, em vui còn không kịp đó! Thức một hai đêm thì đã là gì, cơ thể của em rất khỏe mạnh, không có sao đâu."
Nửa tiếng sau, hành lý trong mấy vali lớn đều đã được sắp xếp ổn thỏa, nhóm bốn người của Ân Tô Tô cùng lên xe bảo mẫu chạy đến phim trường của [Phàm Độ].
Đến khi Ân Tô Tô trang điểm xong ra ngoài thì nơi tổ chức nghi thức khởi quay cũng đã được trang trí xong.
Tất cả các nghi thức khởi quay đều không khác gì mấy, cũng có cao tăng hỗ trợ, dâng hương đốt đèn.
Ân Tô Tô và các diễn viên khác đứng thành một hàng, trong tay mỗi người đều cầm ba nén hương, dâng hương quỳ lạy trong tiếng tụng kinh của cao tăng, cầu mong cho mọi việc đều thuận lợi.
Sau đó, bọn họ bắt đầu quay cảnh đầu tiên.
Bối cảnh và ánh sáng đã vào vị trí, người chỉ đạo công việc đứng bên cạnh, Ân Tô Tô và bạn diễn đứng ở nơi đã được sắp xếp, bắt đầu nhập vai đọc lời thoại.
Biểu cảm trên mặt Khương Thành Văn không chút thay đổi nhìn máy giám sát, chẳng mấy chốc đã nhăn mày lại, kêu lên một tiếng "Cắt" rồi nói: "Hai cô chưa tỉnh ngủ à? Cảm xúc không đúng!"
Ân Tô Tô và nữ diễn viên đứng cạnh không còn cách nào khác, chỉ đành điều chỉnh trạng thái rồi diễn lại lần nữa.
"Cảnh này diễn cảnh thầy trò tranh cãi quyết liệt, thứ tôi muốn chính là bùng nổ! Dáng vẻ yếu ớt, mệt mỏi của hai người các cô cứ như ba ngày chưa được ăn cơm ấy."
"Ánh mắt của Ân Tô Tô quá yếu ớt, phải hung dữ thêm chút nữa! Vai diễn của cô là một Đại sư tỷ có tâm lý lệch lạc, nhìn đời bằng nửa con mắt, không coi ai ra gì! Không phải kiểu người ngu ngốc, ngây thơ, ngọt ngào, chỉ biết yêu đương mà cô từng diễn trong web drama!"
"Đã là diễn viên chuyên nghiệp thì không lẽ ngay cả ngôn ngữ cơ thể cũng phải để tôi chỉ từng chút một à?"
"Cánh tay nâng lên thêm chút nữa, lên hình trông xấu quá."
"Cô Dương Thanh gần đây tiêm filler còn chưa khỏi hẳn hay sao mà mặt cứng đơ không diễn nổi luôn thế? Quay lại lần nữa!"
...
Trong từng tiếng quát lớn châm chọc và đầy nghiêm khắc của đạo diễn Khương, Ân Tô Tô cắn chặt răng diễn đi diễn cùng bạn diễn, hết lần này đến lần khác lại bị đánh phải quỳ xuống, hai đầu gối cứ đập xuống mặt đất liên tục.
Thấy tình hình như thế, Hứa Tiểu Phù đứng cạnh vô cùng đau lòng, nhíu mày nói: "Em thấy chị Tô Tô đã diễn rất ổn rồi, cảnh này chị ấy phải dùng sức ngồi quỳ xuống đất, lúc thợ make up để chị ấy mang bao đầu gối lại bị chị ấy từ chối vì cố gắng muốn diễn thật nhất có thể! Có phải yêu cầu của đạo diễn Khương quá hà khắc rồi không..."
"Khương Thành Văn có yêu cầu rất cao với tác phẩm, tất cả các diễn viên từng hợp tác với ông ấy không ai là không bị ép đến khóc, đến điên cả." Lương Tĩnh im lặng chăm chú nhìn Ân Tô Tô quỳ xuống đất hết lần này đến lần khác. Cô đau đến nỗi khuôn mặt tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi lạnh, Lương Tĩnh trầm giọng nói tiếp: "Chờ sau khi quay xong bộ này, diễn xuất của Tô Tô sẽ tăng vọt lên một cấp bậc khác. Dù bây giờ có đau đến đâu thì cứ nhịn là sẽ qua thôi."
Đêm nay, khi Ân Tô Tô kết thúc công việc đã là hai giờ sáng.
Đầu gối cô chồng chất những vết thương, cực kỳ mệt mỏi nên rấtbuồn ngủ, sau khi tẩy trang xong lên ô tô về khách sạn, cô mệt đến mức ngủ luôn trên xe bảo mẫu.
Sau khi đến bãi đỗ xe của khách sạn, Lương Tĩnh nhìn cô gái đang ngủ say bên cạnh rồi vươn tay vỗ nhẹ lên mặt cô, khẽ gọi: "Tô Tô, Tô Tô?"
Ân Tô Tô từ từ tỉnh lại trong tiếng kêu này, dụi mắt rồi nói với đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ: "Sao vậy chị?"
"Đến khách sạn rồi." Giọng điệu Lương Tĩnh nhẹ nhàng, trìu mến xoa lên thái dương cô: "Hôm nay mệt lắm rồi, về phòng tắm rửa một cái rồi ngủ cho ngon."
Lúc này Ân Tô Tô mới dần dần tỉnh táo lại, ngáp một cái rồi ngồi thẳng người dậy từ trên ghế, thuận miệng hỏi: "Thông báo nói ngày mai bắt đầu quay lúc mấy giờ?"
Lương Tĩnh thở dài nói: "Đạo diễn Khương nói đúng tám giờ sáng mai bắt đầu. Vì make up của em phức tạp quá nên phải đến sớm hơn hai tiếng, tức là muộn nhất là sáu giờ em phải tới phim trường."
Nghe thế thì không đợi Ân Tô Tô lên tiếng Hứa Tiểu Phù đã khó tin trừng lớn mắt, thốt lên: "Sáu giờ phải đến phim trường á? Giờ đã là hai giờ rưỡi sáng rồi, đây là đang quay phim hay đang huấn luyện bộ đội đặc chủng thế?"
Nhưng so với sự bất bình căm giận, kinh ngạc không thốt nên lời của Hứa Tiểu Phù, Ân Tô Tô lại có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Cô chỉ khẽ gật đầu rồi cười đáp lại Lương Tĩnh một câu: "Em biết rồi."
Sau khi xe bảo mẫu chạy vào garage, bốn người lần lượt xuống xe.
Ân Tô Tô và Lương Tĩnh đi đằng trước, tán gẫu về những kiến thức đã gặt hái được hôm nay, Trần Chí Sinh và Hứa Tiểu Phù đi theo phía sau ở một khoảng cách không quá gần cũng không quá xa.
Bỗng dưng Trần Chí Sinh như nhận thấy điều gì, nhíu mày quay đầu nhìn về phía sau.
Rạng sáng, bóng đêm nơi ngã tư đường của thị trấn vẫn tối mịt mù, không có lấy một bóng người, cả thế giới chìm trong một bầu không khí lạnh lẽo, tịch mịch.
Hứa Tiểu Phù thấy anh ta nhìn về phía sau nên cũng xoay người theo, rướn cổ nhìn qua rồi nghi ngờ nói: "Anh đang nhìn gì thế?"
Sắc mặt Trần Chí Sinh lạnh lùng, lắc đầu nói: "Không có gì. Chỉ là cứ có cảm giác có ai đó đang lén theo dõi chúng ta."
Một luồng gió lạnh chui vào trong cổ, Hứa Tiểu Phù bị cách nói chuyện của Trần Chí Sinh dọa, vô thức bước một bước nhỏ trốn cạnh người anh ta, xoa xoa hai cánh tay nhìn xung quanh nói: "Rõ ràng không có ai cả mà. Hơn nửa đêm rồi anh đừng nói chuyện kinh khủng như thế được không."
"Có thể là do bệnh nghề nghiệp nên thần kinh mẫn cảm hơn người bình thường một chút." Đôi mắt của Trần Chí Sinh dần dịu đi, nở nụ cười với cô ấy: "Đi thôi."
Ngoài cửa lớn khách sạn, ở một góc đèn cách đó một con đường, một bàn tay tùy tiện vứt đầu lọc đã hút xong xuống đất, dùng chân nghiền nát.
Lư Tuấn hút thuốc xong lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số, lười biếng nói: "Hôm nay nữ minh tinh kia đến khe núi Hàn Sơn, bao giờ muốn tôi ra tay thì ngài cứ ra lệnh, tôi có thể đợi bất cứ lúc nào."
*
Thời gian trôi qua nhanh chóng, cuộc sống đóng phim ở khe núi Hàn Sơn của Ân Tô Tô trôi qua tuy mệt nhọc nhưng mà cũng phong phú. Mặc dù yêu cầu của đạo diễn Khương có hơi nghiêm khắc nhưng cũng phải thừa nhận rằng trải qua hai mươi ngày nghiêm khắc chỉ dạy của Khương Thành Văn, diễn xuất của cô có thể nói là bay vọt lên một tầm cao mới.
Hôm nay là ngày thứ hai mươi lăm Ân Tô Tô đến khe núi Hàn Sơn.
Hôm nay phim trường xảy ra một chuyện bất ngờ nhỏ, nam diễn viên chính không biết vì sao lại đột nhiên sốt cao, bị đưa đến bệnh viện trong thị trấn khiến những cảnh diễn sau này đều không thể quay được.
Khương Thành Văn không thể làm gì khác, đành phải điều chỉnh nội dung, quay mấy cảnh phụ không cần nam nữ chính tham gia trước.
Thế nên hơn năm giờ chiều Ân Tô Tô đã kết thúc công việc quay về khách sạn, ngay cả tắm cô cũng không thèm tắm đã nằm lên giường ngủ bù.
Cường độ quay phim cực kỳ cao trong mấy ngày nay đã sớm khiến cô mệt nhoài, đầu vừa chạm vào gối thì cô đã ngủ say.
Không biết cô đã ngủ được bao lâu, rồi sau đó, âm thanh đập cửa dồn dập khiến cô tỉnh lại từ trong giấc mơ.
"..." Khi mở mắt ra, cả người Ân Tô Tô vẫn hơi đờ đẫn, nhìn ra cửa sổ phía xa thì thấy màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, màn trời đen cứ như một dải lụa đẫm mực, gió thổi qua khiến bông tuyết nhẹ bay, cành cây khô khẽ lay động khiến không ít tuyết đọng trên ngọn cây bị lay động để rồi rơi xuống.
Cô giật mình ngồi đơ một hồi, mãi cho đến khi nghe hai tiếng "Rầm rầm", mới hoàn toàn hồi hồn.
Giờ này lại có người chạy đến tìm cô, không phải Lương Tĩnh thì cũng là Hứa Tiểu Phù, chắc là lo cô ngủ đến quên trời quên đất để bản thân bị đói nên họ mới đến đưa cơm cho cô.
Ân Tô Tô ngáp một cái, xốc chăn nhảy xuống giường, lập tức đi đến cửa rồi tùy ý hỏi một câu: "Ai đó?"
Nhưng lời vừa dứt, ngoài cửa lặng ngắt như tờ, không có bất kỳ ai đáp lại.
Ân Tô Tô thấy khó hiểu bèn nhíu mày, lại hỏi thêm một câu, người ngoài cửa vẫn không đáp lời.
Cô cảm thấy buồn cười, đoán chừng là chị Lương hoặc Tiểu Phù đang đùa với mình. Cho nên, cô bèn đổi giọng thành kiểu lưu manh, cà lơ phất phơ, khoan thai nói: "Cô vợ nhỏ ngoài cửa ơi, tối muộn rồi còn đến gõ cửa phòng người khác, có phải là do cô đơn trống trải quá nên cần tôi an ủi không nè?"
Lời này vừa thốt ra, ngoài cửa phòng im lặng khoảng mười giây rồi sau đó một giọng nói vang lên với giọng điệu bình tĩnh hờ hững, chỉ nói hai từ: "Mở cửa."
"..." Giây phút nghe thấy âm thanh này, ánh mắt Ân Tô Tô sáng rỡ, mấp máy môi nhưng không nói được lời nào, cũng không phát ra được bất kỳ âm thanh gì.Trong lúc cô còn kinh ngạc và mê man thì cô đã mở cửa ra.
Người bên ngoài cũng không chờ nổi giây nào nữa, không kịp nhìn nhau đã vươn tay ôm chầm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô.
Ân Tô Tô mở to hai mắt, không kịp hoàn hồn mà đã chuyển sang ngơ ngác.
Người đàn ông đang ôm cô mặc một bộ âu phục thẳng thớm màu xanh đen, hiển nhiên là anh bất chấp gió tuyết để đến đây. Trên bờ vai anh còn đọng tuyết, khuôn mặt cũng đầy sương, cả người đều nhiễm cái lạnh khắc nghiệt của trời băng đất tuyết nơi khe núi Hàn Sơn. Nhưng thứ hình thành nên sự đối lập rõ ràng chính là môi lưỡi nóng bỏng đang điên cuồng dây dưa với cô.
Sau khi hôn Ân Tô Tô, Phí Nghi Châu nhắm mắt lại, dùng chân đóng cửa lại rồi xoay người đè cô lên ván cửa khách sạn.
Càng gần cuối năm thì công việc càng nhiều, mấy ngày nay dù Phí Nghi Châu bận tối mắt tối mũi ở Bắc Kinh nhưng vẫn nhìn lịch mỗi ngày, tính toàn số ngày cô rời đi dù nhớ nhung cuồn cuộn tựa sóng biển.
Xa nhau hai mươi lăm ngày, chỉ có trời mới biết khoảng thời gian này anh phải chịu đựng sự giày vò như thế nào.
Anh nhớ cô đến phát điên, mấy lần muốn bỏ hết tất cả công việc để chạy đến cạnh cô, hôn cô rồi cùng cô triền miên không quản ngày đêm.
Việc cố gắng nhẫn nhịn đến ngày thứ hai mươi lăm đã là giới hạn cuối cùng mà tâm lý và sinh lý của anh có thể chịu được rồi. Cho nên anh không thèm quan tâm sáng mai còn có một cuộc họp quan trọng, không thèm quan tâm ngày mai phải gặp bao nhiêu đối tác, anh muốn gặp cô, chỉ muốn nhìn thấy cô ngay lập tức.
Khi đến nay anh còn nhớ rõ biểu cảm của Hà Kiến Cần hồi chiều.
Nghe thấy ý định đột nhiên xuất hiện của anh, còn yêu cầu sắp xếp máy bay riêng thì biểu cảm trên mặt Hà Kiến Cần có thể nói là vô cùng khiếp sợ, uyển chuyển nhắc nhở lịch trình ngày mai của anh đã được sắp xếp hết rồi.
Phí Nghi Châu chỉ cho Hà Kiến Cần một câu trả lời, đó là đêm nay anh phải đến huyện Hàn Sơn.
Bây giờ, tất cả nhớ nhung đã tìm được con đường giải tỏa.
Ôm chặt cô gái trong lồng ngực mình, Phí Nghi Châu say mê, điên cuồng hôn lên môi cô, ngón tay trượt dần xuống nhưng lại không thể chạm đến da thịt cô. Thế nên, bộ đồ ngủ mỏng manh kia trở thành kẻ có tội, bị anh tàn bạo xé roẹt ra.
"A Ngưng..." Sao Ân Tô Tô lại không biết anh muốn làm gì được, mặt cô đỏ bừng vươn tay muốn ngăn lại, vừa đụng phải đầu ngón tay anh thì cô đã bị kiềm chặt, hai tay chéo nhau bị kéo qua đỉnh đầu rồi giữ chặt ở lên ván cửa.
Người đàn ông này có ưu thế về thể hình nên với cơ thể mảnh khảnh của cô thì anh chỉ cần dùng một tay, là cô gái nhỏ ngắn tựa như búp bê kia dễ dàng bị anh khóa chặt.
Phí Nghi Châu im lặng, chăm chú nhìn cảnh tượng trước mặt.
Nút thắt trên chiếc áo ngủ màu lam bị kéo rách trông như một chiếc rèm che đã được mở rộng, phong cảnh xinh đẹp cũng theo hô hấp phập phồng của cô khiến đôi gò bồng đảo điên cuồng lay động.
Phí Nghi Châu ghé đến, mở miệng khẽ cắn một cái.
"..." Đôi mắt Ân Tô Tô ngấn lệ, đôi gò má và vành tai đỏ như bị lửa thiêu qua, hai chân cô mềm nhũn đến mức đứng không nổi.
Anh phát hiện phản ứng đáng yêu của cô, mỉm cười dịu dàng khen ngợi: "Hai mươi mấy ngày không chạm vào nhau khiến em mẫn cảm quá nhỉ."
Nước mắt Ân Tô Tô không kiềm được chảy ra, muốn cắn ngón tay để không phát ra tiếng rên rỉ nhưng cổ tay lại bị anh ghìm chặt, không còn cách nào khác đành phải cố kiềm nén mà khóc thành tiếng, nói nhỏ: "Bây giờ không được, chút nữa chị Lương và Tiểu Phù sẽ đến tìm em."
"Người nào cần quan tâm thì Hà Kiến Cần sẽ không bỏ sót." Phí Nghi Châu hôn lên miệng cô, thong thả cắn nhẹ, giọng điệu vừa ung dung vừa tùy ý: "Tối hôm nãy sẽ không ai đến làm phiền đâu, chỉ có anh và em thôi."
Ân Tô Tô bị anh chơi đùa đến mức da đầu tê dại, muốn rút cổ tay ra lại không rút được, chỉ có thể nức nở kháng nghị: "Buông, tay, như thế này làm cánh tay em hơi đau."
Nghe thấy thế năm ngón tay Phí Nghi Châu nhanh chóng thả lỏng.
Hai cánh tay có thể hành động tự nhiên, Ân Tô Tô lập tức vươn tay ôm lấy cổ anh, ngón trỏ tay phải cuộn lại đưa lên môi, không thể kiềm chế mà cắn chặt.
"Có nhớ anh không?" Anh thản nhiên hỏi.
Ân Tô Tô không dám nhìn anh, khẽ đáp lại bằng giọng mũi: "Có..."
"Nơi nào nhớ?" Anh lại thản nhiên hỏi, đầu ngón tay hờ hững vuốt dọc xuống theo gương mặt cô, chạm lên cánh môi bị anh hôn đến sưng đỏ: "Nơi này?"
Ngón tay tiếp tục dời xuống, gảy lên “quả mọng”: "Hay nơi này?"
"..."
Xuống chút nữa, đi vào trong một nửa: "Hay là nơi này?"
"..." Ân Tô Tô không nói được lời nào. Cô khẽ nhếch môi, đôi mắt không có tiêu cự, vừa mê man vừa ngơ ngác, não cứ như đã mất đi khả năng tự hỏi.
Chuyện sau đó tiếp diễn một cách tự nhiên.
Hai mươi lăm ngày không gặp, lửa chỉ vừa đốt lên đã không thể dập được nữa.
Sau khi xong việc, Ân Tô Tô nghĩ lại một hồi cũng chỉ nhớ rõ vài hình ảnh mơ hồ, vụn vặt. Trong đó có một cảnh là cô khóc nức nở trong lồng ngực anh, không ngừng kêu đói. Lúc này, anh mới phát hiện cô chưa ăn cơm tối, báo cho Hà Kiến Cần mang một phần cơm kiểu Tây đến.
Sau đó cô ghé lên mặt bàn, vừa khóc ăn beefsteak, vừa bị anh chơi mạnh bạo phía sau, có thể nói là muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.
Chờ đến khi lý trí về lại não Ân Tô Tô thì đã là hai giờ sáng.
Cô mệt gần chết rồi, trông cứ như một quả cà bị dính sương, héo queo nằm ghé lên lồng ngực trần trụi của anh, thở gấp từng hơi một. Khó khăn lắm mới bình thường lại được, lúc này cô mới khó tin ngẩng đầu nhìn anh nói: "Sao anh lại đột nhiên chạy đến đây mà chẳng báo tiếng nào thế?"
Ngón tay Phí Nghi Châu khẽ vỗ về bờ lưng trắng nõn mềm mịn của cô, dịu dàng nói: "Buổi chiều anh mới đột nhiên quyết định muốn đến đây, đoán được là em đang bận nên không nói cho em biết."
Ân Tô Tô kinh ngạc chớp mắt: "Buổi chiều mới quyết định á? Vậy lần này anh tính ở lại bao lâu?"
Phí Nghi Châu nói: "Còn hai tiếng nữa."
Ân Tô Tô nghe xong thì vẻ mặt đầy hoang mang: "Là sao?"
"Anh chỉ có thể ở bên em hai tiếng nữa thôi." Phí Nghi Châu nghiêng người cắn nhẹ lên cánh môi cô: "Tám giờ sáng ngày mai anh còn có một cuộc họp, không thể vắng họp, cho nên muộn nhất là bốn giờ sáng phải xuất phát rồi."
"..." Ân Tô Tô sợ đến nỗi ngơ người, ngón tay dùng sức nhéo tai anh nói: "Sáng mai còn phải họp thế mà anh còn chạy đến khe núi Hàn Sơn tìm em, não anh có vấn đề gì không đấy hả?"
Phí Nghi Châu nghiêng người khẽ cắn lên ngón tay mềm mại của cô, giọng điệu lơ đãng: "Anh không biết trong đầu anh có thiếu cọng dây nào không, anh chỉ biết là anh thiếu em, nếu không nhìn thấy em thì anh sẽ điên mất."
Khuôn mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, vành tai, chóp mũi đều đỏ, nghe thế khẽ mắng: "Em thấy anh không chỉ đơn giản là muốn gặp em đâu, thực tế là muốn cùng em làm... Chuyện đó."
Phí Nghi Châu hơi nhếch khóe môi, khẽ hỏi: "Vậy em có thích làm chuyện đó với anh không?"
"..." Một cô gái như cô, hỏi vậy thì sao cô trả lời được.
Dù cô có thích cũng không thể nói thẳng ra mà.
Khuôn mặt Ân Tô Tô càng ngày càng nóng, lười nhiều chuyện với anh nên chỉ vươn tay ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào cần cổ của anh, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, để mình chìm trong mùi hương mát lạnh dễ chịu của anh.
Ôm nhau một lát, hình như Phí Nghi Châu nhớ tới chuyện gì, bụng ngón tay mơn trớn vệt đỏ nhạt trên đầu gối cô, quan tâm nói: "Hình như đầu gối em từng bị thương phải không, có chuyện gì thế?"
"Gần đây quay khá nhiều động tác võ thuật, chỉ có chút trầy da bình thường thôi." Ân Tô Tô không nhiều lời, một là không muốn anh lo lắng, hai là không muốn gây phiền toái cho đoàn làm phim, cọ lên hai má anh như một chú mèo nhỏ, dịu dàng nói: "Cảm ơn ông xã thân yêu đã quan tâm."
Phí Nghi Châu khẽ nhíu màu, ngón trỏ và ngón cái tay phải kiềm chế, mút cằm cô: "Miệng càng ngày càng ngọt. Bây giờ anh mới phát hiện, em chỉ biết nói mấy câu dễ nghe để dỗ anh vui vẻ thôi."
Ân Tô Tô kinh ngạc: "Em có làm thế à?"
Giọng điệu Phí Nghi Châu hơi kỳ lạ, lộ ra chút nguy hiểm: "Em đến khe núi Hàn Sơn hai mươi lăm ngày, gọi được mấy cuộc gọi video, gửi được mấy tin nhắn cho anh?"
Ân Tô Tô rũ mi mắt, suy tư một hồi rồi nghiêm túc trả lời: "Em chỉ gọi video call có hai lần, những lúc khác anh gọi em cũng không thường bắt máy. Nhưng không phải mỗi buổi sáng em đều chào buổi sáng với anh à?"
"Có lệ."
"."
"Qua loa lấy lệ."
"..."
Nghe thấy quỷ hẹp hòi này lại bắt đầu không vui, Ân Tô Tô buồn cười thật sự, nâng mặt anh lên rồi ghé lại hôn mạnh một cái lên đôi môi mỏng xinh đẹp của anh, dỗ dành: "Gần đây việc quay phim bận rộn quá chứ không phải cố ý không quan tâm anh đâu. Ngoan nha, đừng nghĩ nhiều nữa."
Nói xong không khỏi cảm thấy là lạ.
Lời kịch này hình như toàn do mấy nam minh tinh tồi tệ nói ra thì phải... Ân Tô Tô rầu rĩ nghĩ.
Trong phòng yên lặng khoảng chừng năm giây.
Vào giây thứ sáu, cậu cả cuối cùng cũng cười khẽ, ghé người hôn lại cô một cái: "Được rồi, coi như lời giải thích của em đã được thông qua, anh sẽ cố tin một chút vậy."
*
Đêm nay, ngài Phí bí mật xuất hiện ở trường quay [Phàm Độ] ở khe núi Hàn Sơn, thăm hỏi và nhẹ ngàng hôn vợ rồi bàn chuyện tạo ra em bé đến ba giờ sáng mới khiêm tốn rời đi. Thế nhưng kết quả của lần thăm hỏi này là hôm sau Ân Tô Tô suýt chút nữa đã dậy không nổi.
Sáng sớm hôm sau, khi Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù mở cửa phòng Ân Tô Tô đã bị cảnh tượng hỗn loạn trong phòng chấn động.
Gối ôm rải rác khắp sô pha, chai lọ trong phòng vệ sinh cũng đổ tùm lum mà không rõ nguyên do, còn giường thì lại bừa không chịu nổi.
Nếu cảnh tượng thế này, Lương Tĩnh đã hiểu ngay, ho khụ một tiếng chứ không tính hỏi nhiều. Nhưng Hứa Tiểu Phù trẻ tuổi hoạt bát lại không lựa lời, kinh ngạc nói: "Wow, Tô Tô, hôm qua tổng giám đốc Phí đến đâu một chuyến thôi mà hai người tính dỡ chỗ này luôn à? Sao lại bừa bộn thế này!"
Lời vừa dứt, âm thanh của một trận gió thu cuốn hết lá vàng cũng thổi qua theo.
Ân Tô Tô cạn lời, không biết phải giải thích cho cô bé xinh đẹp nhỏ tuổi này thế nào, chỉ có thể cười gượng mà không đáp lại.
Dọn dẹp sơ qua xong thì bốn người lên ô tô đi đến phim trường.
Trên đường đi, Hứa Tiểu Phù đấm bóp cái cổ, thuận miệng tán gẫu: "Cảnh ở khe núi Hàn Sơn cuối cùng cũng sắp diễn xong rồi. Vốn trước đó em còn rất buồn bực, không hiểu sao một bộ điện ảnh lại phải quay lâu thế, ai ngờ là vì ông Khương quá khó tính, mỗi cảnh đều lăn qua lộn lại, quay mấy chục lần, mỗi ngày quay một cảnh thì thời gian không dài mới là lạ."
"Càng nghiêm khắc thì càng để tâm, thành phẩm sẽ có chất lượng càng hoàn mỹ." Ân Tô Tô mang bị bịt mắt hơi nước lên, đầu dựa lên chỗ tựa lưng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hứa Tiểu Phù đánh nhẹ lên cánh tay cô: "Chất lượng tốt mà tác phẩm có là nhờ chị thức hai mươi mấy đêm, trầy mấy chục lần, tụt huyết áp mấy chục bận mới đổi được đấy, khổ gần chết!"
Ân Tô Tô không sao cả nhún vai: "Việc phải làm mà thôi, chị không nghĩ là mình khổ."
Trong phòng điều khiển, Trần Chí Sinh nghe cô gái bên cạnh nói chuyện phiếm với Ân Tô Tô, ngón tay cong lên lâu lâu lại gõ lên vô lăng màu đen, biểu cảm mất tập trung.
Đằng trước gặp phải một cái ngã tư, Trần Chí Sinh cẩn thận chú ý tình hình các xe xung quanh, xác định không có vấn đề gì mới chuẩn bị phóng qua.
Nhưng không ngờ ngay khoảnh khắc anh ta tăng tốc chạy về phía trước, một chiếc xe van không biết lao ra từ phía nào, nhắm thẳng vào mục tiêu, không chút do dự lao tới chỗ xe bảo mẫu của bọn họ.
Trần Chí Sinh cũng thoáng nhìn thấy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lúc này mới giẫm phanh gấp. Nhưng đã muộn rồi, xe van lao tới với tốc độ kinh người, cứ như đánh cược cả tính mạng của mình ở chỗ này, dưới tác động của quán tính, xe bảo mẫu màu đen bị đâm cho tan nát, cuối cùng lật nghiêng rơi thật mạnh xuống đất.
Ầm! Một tiếng nổ vang lên.
Mới đây thôi, sự yên lặng lúc sáu giờ sáng của thị trấn nhỏ hoàn toàn bị phá tan, đôi vợ chồng già sống quanh đó thoáng nghe thấy tiếng gì, nhìn nhau cứ tưởng mình lãng tai nên nghe thấy ảo giác.
Trong xe bảo mẫu lúc này đã thành một đống lộn xộn.
Xe van chuyển phát nhanh xông tới quá mạnh, hiển nhiên trước đó đã tập trung đâm vào bộ phận ghế lái và ghế phó lái rồi. Lục va chạm cực lớn khiến cửa kính chắn gió bể nát. Đầu Trần Chí Sinh bị máu chảy, nhưng ngay thời khắc quan trọng thân thể hoàn toàn làm theo bản năng, bảo vệ cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh dưới người mình.
Một góc thân xe vỡ vụn hình thành nên vũ khí giết người hoàn toàn tự nhiên, vừa làm ra hành động bảo vệ thì góc kim loại nhọn ấy đã đâm sâu vào vai trái Trần Chí Sinh rồi lập tức xuyên qua máu thịt anh ta.
Cảm giác đau nhức kéo tới, Trần Chí Sinh dùng sức nhíu mày, vẫn muốn chống đỡ thân thể bảo vệ hai cô gái phía sau.
Nhưng dòng máu chảy như thác khiến ý thức anh ta nhanh chóng sụp đổ, tầm mắt mơ hồ do mất quá nhiều máu, chỉ có thể cắn chặt răng, cố giữ tỉnh táo nhìn chằm chằm người mặc đồ đen bước xuống từ xe van.
Đối phương đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, trên mặt đeo khẩu trang, trên miệng thoải mái ngậm một điếu thuốc, sải từng bước chân dài đến trước mặt anh ta, khiêu khích nhướng mày nhìn xuống anh ta từ trên cao.
Khóe mắt Trần Chí Sinh như muốn nứt ra, muốn cử động nhưng thân thể lại bị mảnh kim loại đâm xuyên khóa chặt, hoàn toàn không thể di chuyển được chút nào.
Lát sau, người nọ lạnh lùng nhìn sang chỗ khác, kéo ra cửa sau của xe rồi khiêng Ân Tô Tô đã hôn mê lên vai, đi về phía xe van, sau đó nghênh ngang rời đi.