“Cũng có thể.” Thiên kim tiểu thư gật đầu, tặc lưỡi vài cái: “Mấy cái cô người nổi tiếng này đều cố gắng hết sức để được gả vào hào môn, mỗi lần có những cơ hội kiểu như thế này đều sẽ đánh hơi được mà mò tới.”
Phu nhân trẻ che miệng cười khẩy: “Dù gì thì trong giới cũng không ít người thích chơi đùa với người nổi tiếng. Cứ đi loanh quanh ở chỗ này, thả vài tấm lưới, không biết chừng chẳng mấy chốc lại thu về được một mẻ cá to.”
Đối diện với nhiều ánh mắt và bình luận khác nhau, nhịp tim của Ân Tô Tô tăng lên hơi nhanh. Cô mím môi, hơi nhếch cằm, cố gắng giữ nụ cười, đi theo Phí Nghi Châu tiến vào trong sân chơi của giới thượng lưu - nơi cô chưa từng đặt chân tới.
Danh tiếng của Phí thị thì không cần phải bàn cãi, đi đến đâu là trở thành tâm điểm chú ý đến đó.
Mới nhập tiệc chưa đầy hai mươi phút, số người đến nâng ly và trò chuyện với cậu cả đã vượt quá hai con số.
Ân Tô Tô không có hứng thú với những hòn đảo, vùng đất hay mấy cái công nghệ sinh học gì gì đó mà họ nói tới, vì vậy cô buộc mình phải mỉm cười, đứng bên cạnh Phí Nghi Châu là một bình hoa di động xinh đẹp làm nền cho anh.
Một lúc sau cô bắt đầu cảm thấy chán.
Với mấy bữa tiệc kiểu như thế này, những nhân vật tầm cỡ sẽ kết bạn giao lưu với nhau để mở rộng mối quan hệ, một ngôi sao nhỏ bé trong giới giải trí như cô căn bản là không nói được câu nào.
Suy cho cùng thì cô cũng đâu thể nào kiếm bừa một ai đó để nói chuyện về diễn xuất trong một dịp như thế này được.
Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô không khỏi cảm thấy có chút thất vọng. Một người phục vụ đi ngang qua và hỏi cô có muốn uống gì không.
Cô cầm một ly sâm panh, nhấp một ngụm và ngẩn người nhìn đài phun nước trong phòng.
Trong lúc ấy, Phí Nghi Châu vừa mới tiếp xong hai vị người châu Âu, quay đầu lại thì thấy cô gái bên cạnh mình vẻ mặt đầy u ám, trông có vẻ không mấy vui vẻ hay hứng thú gì.
Anh hơi nghiêng người, thì thầm vào tai cô: “Chắc là em thấy chán lắm hả?”
“Một chút thôi.” Ân Tô Tô định thần lại và chọn nói sự thật cho anh biết. Vừa nói xong liền không khỏi ngáp một cái, nhỏ giọng phàn nàn: “Để xin nghỉ phép rồi đi dự tiệc cùng anh, buổi sáng em đã phải quay vội năm cảnh liền, buổi chiều thì lại phải trang điểm làm tóc rồi còn ngồi máy bay nữa, vừa đói vừa buồn ngủ.”
Cô thấp giọng cằn nhằn, mà mấy lời này bây giờ nghe cũng không giống đang cằn nhằn cho lắm, mà giống như đang dịu dàng làm nũng hơn. Trái tim của Phí Nghi Châu cũng như muốn tan chảy, anh hơi cong khoé môi, nhẹ nhàng nói: “Hay là anh bảo trợ lý Hà sắp xếp cho em một phòng nhé? Em lên lầu nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa anh sẽ cho người mang đồ ăn tới cho em.”
Nghe vậy Ân Tô Tô chớp chớp mắt, suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Cũng được đó, vậy còn anh thì sao?”
Phí Nghi Châu: “Muốn anh ngủ cùng em à?”
“Không phải như thế…” Ân Tô Tô cứng họng, ngập ngừng vài giây rồi đổi sang cách nói khác: “Dù sao thì em cũng là bạn đồng hành của anh, hôm nay còn đặc biệt đến đây để tăng thể diện cho anh nữa. Nếu như em rời đi, những người khác đều có đôi có cặp, anh lại không có, anh không cảm thấy hơi mất mặt hả?”
Phí Nghi Châu nhìn cô, bình thản đáp: “Mất mặt thì có sao đâu, anh chỉ sợ mình sẽ cảm thấy nhớ em thôi.”
Ân Tô Tô: “…”
Ân Tô Tô thật sự không ngờ anh có thể nói những câu thả thính sến rện như vậy ở giữa nơi đông người. Cô im lặng, trực tiếp mặc kệ lời anh vừa nói là sẽ nhớ cô rồi đổi sang chủ đề khác: “Bữa tiệc đêm nay tầm mấy giờ sẽ kết thúc vậy?”
Phí Nghi Châu đáp: “Theo như timeline thì đến mười giờ ba mươi sẽ di chuyển đến sòng bạc ở tầng cao nhất, nếu không muốn tham gia thì có thể rời đi bất cứ lúc nào, nếu muốn tham gia thì cũng có thể chơi thâu đêm đến sáng.”
“Thâu đêm á?” Ân Tô Tô ngạc nhiên, nhỏ giọng lầm bầm: “Sao giới thượng lưu các anh cứ đến lúc ăn chơi là lại không kiểm soát được thế nhỉ? Thức cả đêm đánh bạc, chẳng nhẽ không sợ vừa mất tiền vừa hại sức khoẻ à?”
Phí Nghi Châu đã uống vài ly rượu, ánh mắt nặng trĩu, nụ cười cũng trở nên lười biếng: “Nếu như đã chơi thì đương nhiên là phải chơi cho hết mình rồi.”
“Ra vậy…” Ân Tô Tô suy nghĩ rồi cuối cùng cũng đồng ý với lời đề nghị trước đó của anh, nói: “Được rồi, thế anh bảo trợ lý Hà tìm một phòng giúp em nhé, em thật sự buồn ngủ lắm rồi, về phòng chợp mắt một tí vậy. Lúc nào anh sắp đi thì gọi điện thoại cho em, em lại tới tìm anh.”
Phí Nghi Châu gật đầu: “Được.”
Thống nhất xong, Phí Nghi Châu gọi điện cho Hà Kiến Cần.
Trợ lý Hà làm việc cực kỳ nhanh gọn, ba phút sau đã có mặt ở phòng tiệc và đưa Ân Tô Tô tới phòng tổng thống* có view nhìn ra biển ở trên tầng mười bảy của du thuyền.
*Phòng tổng thống: Hạng phòng cao cấp nhất của một khách sạn, phục vụ một số đối tượng khách hàng đặc biệt như nguyên thủ quốc gia hay những người có địa vị cao trong xã hội.
Dẫn cô tới phòng xong, trợ lý Hà quay người rời đi.
Sau khi chào tạm biệt Hà Kiến Cần, Ân Tô Tô đóng cửa lại, vỗ nhẹ gương mặt gần như căng cứng vì phải duy trì nụ cười công nghiệp trên môi cả buổi, cô thầm gào thét một tiếng rồi thả mình xuống chiếc ghế sofa mềm mại trong phòng.
Cô cởi giày, lười biếng nằm lướt điện thoại, không lâu sau lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Ding doong.
Ân Tô Tô uể oải ngồi dậy khỏi ghế sofa, đôi chân trần với lấy đôi dép đi trong nhà dùng một lần, xỏ vào rồi ra ngoài mở cửa.
Thì ra là nhân viên phục vụ của khách sạn mang tới cho cô một bữa ăn kiểu Pháp.
Ân Tô Tô lúc này bụng đang đói cồn cào, khi nhìn thấy đồ ăn, đôi mắt xám của cô lập tức sáng lên. Cô cũng không làm phiền người phục vụ nữa mà trực tiếp đón lấy bữa tối, hai tay bưng đĩa thức ăn đặt xuống bàn, ngồi xuống ghế sofa, cầm dao và nĩa bắt đầu thưởng thức.
Cô vừa cắm nĩa vào miếng bít tết đưa vào miệng, vừa dùng đầu ngón tay lướt điện thoại.
Bỗng nhiên có một tiếng ‘ting’ vang lên, thông báo tin nhắn từ nhóm ‘Vườn ấp phú bà’ hiện lên, Ân Tô Tô liếc nhìn vào xem, là Hứa Tiểu Phù nhắn tin.
Hứa Tiểu Phù: [Chị Tô Tô! Sao rồi sao rồi? Bữa tiệc trên du thuyền có vui không?]
Hứa Tiểu Phù: [Chị có chụp cái ảnh nào không vậy? Em tò mò trông nó ra làm sao ghê luôn á! (Mắt lấp lánh.jpg)]
Ngay sau đó, đến lượt Lương Tĩnh cũng spam tin nhắn: [Cái con bé ngốc nghếch không hiểu sự đời này! Chị Tô Tô của em trên danh nghĩa thì là một chiếc bình hoa di động đồng hành cùng người ta, nhưng thực tế thì là đang đi hưởng tuần trăng mật đó, lấy đâu ra thời gian rảnh mà trả lời tin nhắn em?]
Hứa Tiểu Phù: [Hic thôi được rồi… (Thất vọng.jpg)]
Chẹp chẹp.
Ân Tô Tô nhai miếng bít tết bảy phần chín tới trong miệng, nuốt xuống và gõ tin nhắn trả lời: [Du thuyền rất sang trọng, cảnh đêm Ma Cao cũng rất đẹp. Còn bữa tiệc đêm nay thì chẳng vui.]
Sau khi nhấn nút gửi, cô còn tiện tay chụp ảnh bữa tối kiểu Pháp ở trước mặt gửi vào trong nhóm, kèm theo dòng mô tả: [Chồng chị đang uống rượu giao lưu ở tầng dưới, chị đang ở một mình một phòng ở tầng trên. Đúng là một ‘tuần trăng mật’ hoàn hảo.]
Hứa Tiểu Phù: [Có sao nói vậy, đồ ăn của chị trông ngon thật đấy…]
Hứa Tiểu Phù: [Nhưng sao Phí Nghi Châu lại quá đáng thế nhỉ? Anh ấy đưa chị tới tham gia bữa tiệc rồi cuối cùng lại bỏ chị ở đây một mình á? (Phẫn nộ.jpg)]
Lương Tĩnh cũng phụ hoạ theo: [Đúng rồi đó, chuyện này thì bố đường của em không đúng rồi.]
Lương Tĩnh: [Haizz đúng là đàn ông, đừng mong chờ bọn họ là thứ gì đó tốt đẹp các em ạ.]
“…” Thấy hội chị em của mình bắt đầu tổng quây Phí Nghi Châu, Ân Tô Tô chau mày cắn nĩa, cô cảm thấy rất kỳ lạ, dùng cả hai đầu ngón tay gõ vào màn hình.
Ân Tô Tô: [Không phải, không phải như vậy đâu, mọi người đừng hiểu lầm.]
Ân Tô Tô: [Không phải là anh ấy bỏ em lại một mình ở đây, mà là em quay phim với ngồi máy bay lâu nên hơi mệt, em bảo là buồn ngủ muốn đi ngủ nên anh ấy giúp em tìm một phòng trống để nghỉ ngơi.]
Ân Tô Tô: [Anh ấy thật sự rất tốt mà.]
Hứa Tiểu Phù: [?]
Lương Tĩnh: [?]
Lương Tĩnh: [@Ân Tô Tô, người chị em à, em có gì đó không đúng lắm nhé. Hai người bọn chị có nói lời nào không nay về người đàn ông kia đâu, sao em đã phải vội vàng nhảy dựng lên rồi thế này?]
Ân Tô Tô ở đầu bên kia màn hình bị Lương Tĩnh tra hỏi, tự nhiên cảm thấy chột dạ, bắt đầu lúng túng trả lời: [Em nhảy dựng lên bao giờ…]
Hứa Tiểu Phù: [Chị có nhảy dựng lên hay không thì tụi em không biết, nhưng chị vội vội vàng vàng, lo lắng bảo vệ anh ấy như thế thì tụi em đều nhìn ra đó nha.]
Lương Tĩnh: [?!]
Lương Tĩnh: [Em và Phí Nghi Châu đã là vợ chồng hợp pháp rồi, việc em lo lắng bảo vệ cậu ta cũng là điều dễ hiểu. Thế nhưng dù đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần, chị vẫn phải nhấn mạnh với em một lần nữa! Bảo vệ trái tim của mình cho cẩn thận, đừng bao giờ thật lòng với người ta!]
Ân Tô Tô: [Con mắt nào của chị nhìn thấy em thật lòng vậy, em hơi bị tỉnh táo luôn đó.]
Lương Tĩnh: [Em tỉnh táo thì tốt.]
Lương Tĩnh: [Nếu không đến lúc em tỉnh mộng, em có muốn khóc cũng khóc không kịp, chị nói cho em biết.]
Nhìn lời khuyên từ tận đáy lòng của chị quản lý, Ân Tô Tô cau mày, tự nhiên cảm thấy hơi khó chịu, sốt ruột gõ chữ: [Biết rồi, biết rồi, em biết rồi mà! Có mỗi một chuyện mà chị cứ nhắc đi nhắc lại hoài, em có phải là trẻ con đâu.]
Lương Tĩnh: [Chị thấy em cứ ngơ ngơ, sợ em sẽ bị mấy tên giàu có này lừa chứ sao.]
Lúc này, Hứa Tiểu Phù có lẽ đã ngửi thấy mùi thuốc súng giữa hai người ở trong nhóm, bèn nhanh chóng đổi chủ đề để xoa dịu bầu không khí.
Hứa Tiểu Phù: [À đúng rồi Tô Tô, ngày mai là sinh nhật của chị, tối nay em phải ngủ sớm nên không thể căn giờ chúc mừng sinh nhật chị được. Em chúc chị sinh nhật vui vẻ sớm nha!]
Theo sau đó là một loạt biểu tượng cảm xúc dễ thương hình chú gấu cầm bánh sinh nhật.
Ân Tô Tô cảm động, cong môi cười, trả lời Tiểu Phù: [Cảm ơn em nha!]
Lương Tĩnh: [Chúc mừng sinh nhật nhé.]
Lương Tĩnh: [Chúc em tuổi mới tránh xa những người đàn ông nhiều chiêu trò, không bị sa lầy vào con đĩ tình yêu nhé. (Cười mỉm)]
Ân Tô Tô cầm điện thoại phì cười một tiếng, vừa tức vừa buồn cười lại vừa cảm động, trả lời: [Haha, miễn cưỡng cảm ơn chị nè.]
Cuộc trò chuyện kết thúc, Ân Tô Tô tắt màn hình điện thoại và tiếp tục ăn bít tết của mình.
Cô ngước mắt lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ở phía xa, đại dương bao la và bầu trời rộng lớn nối liền với nhau tạo thành một dải màu đen thẫm, tương phản mạnh mẽ với thành phố bến cảng rực rỡ ánh đèn neon.
Cô không khỏi cảm thấy sững sờ.
Nếu như chị Lương và Hứa Tiểu Phù không nói, cô gần như đã quên mất rằng sau mười hai giờ đêm nay sẽ là sang ngày sinh nhật của cô.
Đêm trước ngày sinh nhật, cô được anh chồng đại gia của mình đưa tới Ma Cao, biến thành một chiếc bình hoa di động cùng anh dự tiệc. Đợi đến mười hai giờ đêm, chắc là lúc đó cô cũng đã lên máy bay từ Ma Cao quay trở lại Bắc Kinh rồi…
Sinh nhật ngày mai thì như thế nào đây?
Cô còn phải nhanh chóng quay lại phim trường trước tám giờ sáng nữa chứ!
Lịch sử vẫn luôn lặp lại một cách đáng ngạc nhiên.
Ân Tô Tô nhớ lại bữa tiệc gia đình của nhà họ Chu lần trước ở núi Thái Bình tại Hồng Kông, lại nghĩ đến việc cô sẽ phải thức trắng đêm nay để ngồi máy bay quay về, đương nhiên không thể nào ngủ ngon được. Cô không khỏi cảm thấy chán nản, miếng bít tết trước mặt dường như cũng không còn thấy ngon nữa.
Cô nhét bừa thêm vài miếng vào bụng rồi nằm xuống sofa và ngủ thiếp đi.
Ngủ một giấc không rõ là bao lâu.
Vài tiếng sau, tiếng gõ cửa vang lên đánh thức Ân Tô Tô khỏi giấc mơ - cốc cốc.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ngồi dậy, ban đầu cô thậm chí còn không nhận ra mình đang ở đâu, mấy giây sau mới gọi được ba hồn bảy vía về rồi vội vàng chộp lấy đôi dép rồi chạy ra mở cửa.
Bên ngoài cửa, ánh sáng trên hành lang hơi mờ ảo, dưới bức tranh sơn dầu màu đậm thời trung cổ, một người đàn ông cao lớn, nghiêm nghị, cụp mắt nhìn cô chằm chằm, đôi mắt tối sầm và ảm đạm.
Ân Tô Tô ngủ say đến nỗi búi tóc đằng sau cũng bị bung ra, mái tóc xoăn xoã nhẹ sau gáy khiến cô trông càng thêm quyến rũ.
Cô muốn dụi mắt nhưng chợt ra mình đang trang điểm nên chỉ đưa tay vuốt tóc, ngơ ngác hỏi: “Chuẩn bị phải đi rồi hả?”
Nào ngờ Ân Tô Tô vừa hỏi xong, Phí Nghi Châu đột nhiên đưa tay móc lấy eo cô rồi kéo cô lại gần.
Động tác tuy thân mật nhưng lại rất cương quyết và dứt khoát.
Mùi thơm nồng nàn của rượu hoà quyện với mùi hương mát lạnh sảng khoái trên cơ thể anh xộc thẳng vào mũi cô. Ân Tô Tô bị anh kéo vào lòng, mặt cô chợt đỏ bừng, hoảng loạn đẩy tay anh ra, thấp giọng hỏi: “Anh làm gì vậy? Để người khác nhìn thấy rồi chụp ảnh lại là xong luôn đó!”
Phí Nghi Châu không để ý tới sự phản kháng của cô, anh cúi đầu tiến sát lại gần cô: “Cũng không hỏi xem là ai gõ cửa mà đã trực tiếp ra mở cửa rồi. Em cũng dũng cảm thật đấy, không sợ anh là người xấu à?”
“Em… Em vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.” Cô lầm bầm giải thích, thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc nhìn xung quanh, sợ có người bắt gặp hai người và phát hiện ra chuyện tình cảm cá nhân của anh và cô: “Nghe thấy tiếng gõ cửa thì vô thức đi ra mở cửa thôi, đâu có nghĩ nhiều đến vậy.”
Không biết anh đã uống bao nhiêu rượu, cũng không biết anh có say hay không, cô chỉ nhìn thấy đôi mắt anh tối sầm, phản chiếu lại hình ảnh của cô hiện lên với gương mặt đỏ bừng và hoảng sợ.
Phí Nghi Châu ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, cũng không đi sâu thêm vào câu chuyện mở cửa mà ôm cô trở về phòng.
Căn phòng tổng thống view nhìn ra biển có diện tích một trăm mét vuông, còn có cả sân thượng.
Phí Nghi Châu đẩy cánh cửa kính, ôm Ân Tô Tô rất chặt rồi đi thẳng lên sân thượng.
Nơi đây là vùng biển ngoài khơi, xung quanh vẫn còn chút dấu vết của ánh sáng, nhưng đứng ở đây nhìn ra xa, biển chẳng còn chút dịu dàng lãng mạn như ban ngày nữa mà trông giống như một con quái vật bóng tối khổng lồ có thể nuốt chửng mọi thứ.
Gió biển ban đêm thổi rất mạnh, mái tóc dài của Ân Tô Tô cũng bị thổi bay tứ tung, cô cảm thấy rất lạnh, không chịu được nữa mà trốn vào trong vòng tay anh.
Phí Nghi Châu để ý tới hành động nhỏ đáng yêu này của cô, anh khẽ cong môi, cởi áo vest khoác lên vai cô, ôm cô thật chặt.
Anh tựa đầu lên đầu cô, cô hơi ngẩng đầu lên, để trán cô chạm vào chiếc cằm góc cạnh của anh.
“Ở đây gió to quá.” Ân Tô Tô thắc mắc: “Sao anh lại đưa em tới đây?”
“Chờ một chút.” Anh nhẹ nhàng nói.
Trong mắt Ân Tô Tô thoáng hiện lên vẻ bối rối, cô mấp máy môi định hỏi gì đó, nhưng ngay sau đó một tiếng ‘bụp’ vang lên, một vòng cung rực rỡ thắp sáng cả bầu trời.
Toàn bộ bầu trời đêm như bị nổ tung.
Pháo hoa rực rỡ khắp trời, lộng lẫy và chói loá. Những tia lửa như những sợi chỉ vàng bắn ra từ tứ phía, vừa như một chiếc thác vàng từ thiên đường đổ xuống, lại cũng giống như mực vàng chảy ra từ cây bút của một vị thần tiên nào đó đang say xỉn.
Pháo hoa tràn ngập trên không trung, rực rỡ đến nỗi mặt nước trên biển cũng phản chiếu lại mà tỏa sáng lấp lánh.
“…”
Ân Tô Tô sững sờ, nhìn lên pháo hoa trên bầu trời, đôi mắt mở to vì kinh ngạc. Đúng lúc đó, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh thì thầm bên tai: “Không giờ rồi, chúc mừng sinh nhật, cô gái nhỏ của anh.”